7.APLMDCT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên chap là viết tắt cho nội dung.
Cảnh báo: cursed vì nó bắt nguồn từ cái prompt "mụn đít"
Xin hãy chắc chắn rằng bạn có thể tiếp nhận.

1.

"Chúc mừng anh trai! Là một cục mụn đít nhỏ xinh, chắc là mới lên được hai ba hôm thôi!"

Sinh viên y khoa năm cuối Imhotep, sau 5 phút nhìn mông anh trai mình, đưa ra kết luận như vậy. Ngay sau đó cậu nhanh tay kéo quần cho anh trai để không phải nhìn thấy cặp mông nữa.

Thoth, con người vốn hoàn hảo hoàn mỹ không tì vết bỗng nhiên có một cái mụn ở mông. Điều này làm anh sốc đến nỗi não không vận hành không nhảy số nữa.

"Không thể nào, từ trước đến nay anh đây có chế độ sinh hoạt và dinh dưỡng vô cùng lành mạnh, sức khỏe luôn ở trạng thái tốt nhất không có rối loạn gì, sao lại mọc một cái mụn ở chỗ đó!!!" Thoth vẫn chưa hết kinh ngạc hô lên.

"Nếu vậy thì chắc là do duyên nợ hoặc nghiệp chướng mà mọc mụn đít đó!" Hiếm lắm Imhotep mới thấy anh trai mình hoảng hốt như vậy, cong cong khóe miệng cà khịa một phen.

2. 

Thoth biết đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, nhưng vẫn sốc đến ngớ người khi thấy cái mụn đít lên tiếng trò chuyện.

"Chào người đẹp. Thật sự mông cậu rất đẹp đấy, vừa trắng vừa tròn vừa vểnh, max perfect."

Trong đầu Thoth liên tục nảy ra những từ chửi thề mà nếu thốt ra sẽ vang trời vang đất làm người đọc kinh hồn bạt vía vị độ OOC. Nhưng anh vẫn không ngừng được việc chửi thề trong đầu, miệng đóng mở không thốt được lời nào.

"Từ giờ làm ơn đừng gọi ta là mụn đít, ta có tên đàng hoàng đấy."

Ba ngày sau khi mông mọc mụn, Thoth biết được tên nó là Apophis.

3.

Thôi được rồi, Thoth là một người trời sinh có năng lực tiếp thu siêu mạnh, vì mọi thứ đã được anh lường hết từ trước rồi. Nhưng vụ cục mụn đít bỗng lên tiếng chào hỏi thì anh chưa hề lường trước được, nên vẫn cần một thời gian để tiếp thu.

Mỗi sớm thức dậy, nghe thấy tiếng chào của cục mụn, vào nhà vệ sinh thì nghe nó ca ngợi cơ thể mình, đi làm thì may mắn là nó không lên tiếng, về nhà thì sẽ nói cho Thoth nghe hôm nay từ mông của Thoth có thể nhìn những thứ gì.

"Cái thằng cha đối tác hôm nay của cậu, cái thằng mà bị cậu từ chối hợp tác vì bản hợp đồng chia chác không đều ấy, đẹo hiểu sao ấu trĩ lắm. Khi cậu quay lưng lại cất giấy tờ thì thằng đó bặm môi bặm mày nhăn nhăn nhó, tay chân khua khua lên. Ta thấy tấu hề đến nỗi suýt nữa cười phá lên!" 

Thoth thầm cảm tạ trời đất vì cục mụn đã không cười lúc đó. Không thì tổng giám đốc của một công ti có tiếng mà lại có mụn đít biết nói cười lại còn có thể chọc ngoáy người khác, đồn ra bên ngoài thì Thoth sẽ tìm các kết thúc cái đoản văn này ngay lập tức!  

Trong lúc Apophis luyên thuyên lải nhải, Thoth đã rất bình tĩnh, chuẩn bị đồ ăn như thường ngày rồi ngồi vừa nhấm nháp vừa xe tivi.

Không phải là quen, mà là chết tâm rồi nên không có phản ứng gì.

4.

"Mụn...à nhầm, Apophis, ừm, cậu đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi nhỉ?" 

Thoth cố gắng tìm cách xưng hô phù hợp với mụn đít, bởi nếu không Apophis sẽ gào toáng lên là Thoth không tôn trọng nó, không để tâm đến lời nó nói, phỉ báng coi thường vũ nhục nhân cách của nó.

Cmn chứ chỉ là một cái cục mụn đít thì nhân cách đíu đâu ra mà coi thường hả!!!

Thoth từng to mồm phản bác lại, kết quả đêm đó và cả ngày hôm sau cái mụn cứ đau nhói lên, ngồi xuống sẽ rùng mình, khó chịu vô cùng. Nên để không hại mình Thoth quyết định sẽ cố gắng, cố gắng hết sức hạ mình nói chuyện ngang hàng với Apophis.

"Cậu muốn tôi cuốn gói khỏi mông cậu nhanh chứ gì?"

"Đấy không phải câu trả lời cho câu hỏi của tôi." Dù đoán đúng đấy. Câu sau thì Thoth không nói ra.

"Xì, mới hơn 14 ngày 13 tiếng chứ mấy."

2 tuần, là quá đủ để Apophis chuẩn bị bước vào hồi cuối của cuộc đời, không còn sống trên mông Thoth nữa, hóa kiếp thành một sinh vật khác không sống kí sinh và không gây hại cho ai cả.

Nhưng Apophis vẫn bé bé nhỏ nhỏ y như ngày đầu nó xuất hiện, đến nỗi nếu như không phải Thoth bị nhức suốt cả ngày mỗi khi Apophis tức giận, thì thay vì gọi là mụn đít, Apophis giống mụn cơm hơn.

"Theo lý mà nói thì đáng lẽ cậu không bị mụn đít đâu, clean and healthy như vậy mà. Ấy thế mà cậu vẫn gặp được tôi, chỉ có hai chữ thôi...

Duyên và nghiệp".

Thoth lặng lẽ khóc ở trong lòng, không lẽ trước đây anh thật sự tạo ra nghiệp ác nên mới bị trừng phạt, gặp đúng duyên mụn này ư?

"Tôi rất khoái cậu, có thể ở chung với nhau càng lâu dài càng thú vị!" Apophis vui sướng cất tiếng.

Có cái đầu mụn nhà mầy í tau không thể chung sống với một cái mụn đít biết nói suốt đời được!

Thoth tuyệt vọng hò hét ở trong lòng, còn tay thì lau sạch khô chỗ Apophis an tọa trên mông mình. Apophis tiếp tục tận hưởng việc được mát xa.

5.

Chúng ta là một, vì ta kí sinh trên ngươi.

Ta lấy dinh dưỡng từ ngươi để tồn tại.

Ta cảm nhận được từng thay đổi bên trong cơ thể ngươi.

Những gì ngươi không thể nhìn thấy hết, ta sẽ nhìn thay ngươi.

Những đêm ngươi trằn trọc, ta sẽ nói chuyện vỗ về cho ngươi đi vào giấc ngủ.

Nếu ngươi thấy trống vắng buồn chán, ta sẽ làm một tên hề để mua vui cho ngươi.

Ta sẽ tận hưởng từng phút giây chúng ta bên nhau cho đến khi ngươi tự tay giết chết ta.

Vì ta là mụn đít của ngươi, Apophis.

6.

"Chúc mừng anh trai, nhìn thấy bọng mủ rồi. Không quá mấy ngày nữa là có thể nặn ra. Sau đó bôi thuốc trị thâm và khử khuẩn thì chẳng mấy chốc vòng ba của anh sẽ lại như cũ."

Imhotep vừa nói vừa nhanh tay kéo quần Thoth về vị trí cũ. Nói thật cậu cũng thấy hơi lạ khi mà gần một tháng trời cục mụn đít này chưa chịu già đi để nặn ra, còn đang tính dẫn anh trai đi bệnh viện khám hẳn hoi. Nhưng may rồi, nó đã có bọng mủ thì giờ chỉ cần nặn một phát là xong.

"Nếu không tự nặn được thì gọi em." Imhotep thương hại anh trai bị mụn đít giày vò cả tháng trời mới tốt tính như thế, chứ thường thì sẽ cà khịa Thoth đến nỗi anh nổi cáu.

Mới chưa đến một tháng mà Thoth cảm tưởng như một năm rồi, thật sự quá mệt mỏi mà.

Chuẩn bị vĩnh biệt Apophis rồi.

7.

Mấy nay Apophis dù vẫn cười đùa tà lưa chọc ghẹo  Thoth, nhưng anh nhạy cảm nhận ra được rằng Apophis đang gắng sức để cười.

Đương nhiên Apophis đã nghe được cuộc trò chuyện với Imhotep, chính bản thân nó cũng hiểu rõ nhất tình hình hiện giờ.

Nó sắp phải rời khỏi Thoth rồi.

Hóa ra Apophis là một mụn đít có chuyện xưa của riêng mình, có nỗi niềm của mình. Nhưng trong lòng Thoth vẫn hay nghĩ là Apophis đang xạo sự thôi, cơ mà vẫn nghiêm túc nghe Apophis kể chuyện.

"Tôi nhớ được mình trước kia đấy, nhớ rất rõ luôn."

"..."

"Nếu cậu đã thật sự muốn nghe thì tôi không có lí do gì để từ chối cả."

"Im lặng không có nghĩa là ngầm đồng ý..." Thoth khẽ nói.

"Phản đối vô hiệu, trật tự nghe tôi kể!"

Apophis, có vẻ như là kiếp trước của nó (đừng hỏi sao một cái mụn đít nhớ được kiếp trước, đến nói chuyện và trêu trai còn làm được thì còn gì là không thể) là một kẻ vô cùng tàn ác, cướp đoạt biết bao sinh mạng của người vô tội, là vấn đề nóng cấp bách của cả thế giới lúc bấy giờ, là kẻ thù chung cần tiêu diệt của tất cả mọi người.

Là ung nhọt của thế giới.

Là thứ không nên tồn tại.

Nhưng mà nó vẫn tồn tại và gần như hoàn thành được mục đích của mình.

"Mục đích là hủy diệt được thế giới hả?"

Thoth cảm thấy việc này quá hoang đường, cá bằng cả cái tấm thân này đây chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Nhưng Apophis kể lại bằng giọng điệu rất thật trân, nghiêm túc như vậy, khác hẳn vẻ cợt nhả thường ngày, nên Thoth cũng vô tình nghiêm túc theo.

"Cái đó chỉ là kèm theo mục đích thật sự thôi. Mục đích thật sự của tôi cuối cùng vẫn thành được hiện thực chỉ là theo cách tôi cũng không ngờ đến...

Tái sinh thành mụn đít của cậu!" Apophis hùng hổ nói.

"Xem ra tái sinh thành mụn đít biết nói là trả nghiệp cho cậu trước kia."

"Có lẽ đúng là vậy đấy."

"Còn tái sinh trên mông tôi, không lẽ là do kiếp trước tôi cũng gây nghiệp, thậm chí là đồng bọn với cậu nên mới bi thế?"

"Nghe được đấy, tôi thích."

Apophis cảm nhận được Thoth chìm vào giấc ngủ mất rồi. Nó lẩm bẩm mấy câu rồi cũng im lặng để Thoth ngủ.

Đáng tiếc mình chỉ là một cái mụn đít!

8.

Thoth thật sự không dám thừa nhận, mình đã quen với việc có một cái mụn đít biết nói, thậm chí còn dần tận hưởng việc trò chuyện với nó.

Chả hiểu sao chỉ là một cái cục mụn mà rất biết cách ăn nói, có hiểu biết, có thể đưa ra lời khuyên hữu ích bất ngờ, quan tâm đến sức khỏe của Thoth.

Một tháng nay, từ sốc đến chết tâm, từ mặc kệ đến để tâm, từ ngó lơ đến chủ động, Thoth không biết có phải đầu óc chạy deadline nhiều quá rồi lú hay là có con vi rút nào đang ăn não nữa!

Thoth cảm thấy Apophis sắp đến giới hạn rồi. Có thể ngày mai, hoặc ngay hôm nay, thậm chí giờ Thoth chỉ cần đút tay vào trong quần bóp một phát...

Apophis sẽ ra đi vĩnh viễn.

"Thoth...Tôi cảm nhận được trong lòng cậu đang xao động. Không nỡ giết tôi sao?" Apophis bâng quơ nói, hoàn toàn không đoán được nó đang thật sự nghĩ gì.

"Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là một cái mụn đít, mà mụn đít thì phải bị nặn ra. Chuyện này là lẽ thường, cho dù tôi là một cục mụn đít biết nói cũng không thoát khỏi lẽ thường này."

Nó cảm thấy mình nên kết thúc càng sớm càng đỡ tốt, đỡ để Thoth lại suy nghĩ nhiều.

"Nhưng ít nhất, tôi muốn tự tay cậu loại bỏ tôi."

Thoth thấy khó chịu vl vì Apophis cứ lải nhải trong khi mình đang tắm. Anh đang bận suy nghĩ thứ khác mà cục mụn đít này cứ huyên thuyên ngắt quãng mạch suy nghĩ của anh.

"Câm miệng, có gì để sau khi tôi tắm xong đi chứ!"

"Đến di ngôn cũng không cho người ta nói, đồ tàn nhẫn! Sắp chết rồi mà cậu cũng không quan tâm tôi một chút nào cả!" Apophis ai oán, trách móc Thoth như thể đang lên án một tên bạn trai lạnh lùng cho dù hai người đã cùng chung sống cùng bồi dưỡng tình cảm suốt bao lâu nay, gắn bó với nhau còn hơn cả hình với bóng. 

"...Làm ơn trật tự giùm cái Apophis. Em trai tôi đang ở ngoài kia, tôi không muốn nó nghe thấy anh mình cãi vã trong nhà tắm với mụn đít đâu..." 

Dù tức giận nhưng Thoth vẫn cẩn thận, nhẹ nhàng dùng khăn bông lau khô Apophis. Anh không muốn lỡ tay rồi để dính một bãi mủ trắng và vi khuẩn trên khăn của mình.

Hoặc cũng có thể vì một lí do khác.

9. 

 Ngày hôm nay trời thoáng mát, trong xanh, đi làm không gặp đứa nào hãm *** nên Apophis cũng thấy khá thoải mái.

Một ngày đẹp trời để nó kết thúc kiếp sống mụn đít. Chỉ một chút nữa thôi, Apophis sẽ được hoá kiếp.

Nhưng nó không nghĩ là Thoth thật sự không dám tự tay nặn mụn, mà lại gọi Imhotep đến.

Apophis mệt rồi, chẳng buồn nói gì nữa.

Imhotep trong một tháng trời mà phải vạch quần nhìn mông anh trai tận ba lần. Cuộc sống đúng là không lường trước được điều gì.

"Rõ ràng nặn một phát là xong, còn gọi đến nặn giùm...Phiền phức." Imhotep lẩm bẩm nhỏ tiếng đủ để Thoth nghe thấy, nhìn vào cục mụn đít đã phình mủ trắng lên đến sắp vỡ ra, chỉ một va quẹt nhẹ cũng đủ để tràn ra ngoài.

"Đừng để sót lại gì nhé, nhanh nhanh lên." Thoth dặn dò, cầu mong Imhotep làm nhanh gọn lẹ, anh sẽ đỡ phải suy nghĩ nhiều.

"Một phát xong luôn rồi nè."

Mông nhói một, lòng nhói mười.

Apophis có lẽ đã ra đi nhẹ nhõm, thanh thản. Còn Thoth thì không. Anh không biết miêu tả cảm giác của mình lúc này như nào, chỉ biết khó chịu lắm lắm, hình như lại cận thêm mấy độ, hình ảnh trước mắt nhoè hơn.

"Anh khóc đấy à!? Lần đầu nặn mụn đít đau đến phát khóc luôn à??" Imhotep vừa ngạc nhiên vừa thấy Thoth quái lạ. Từ ngày mọc cục mụn là Thoth hành xử rất khác trước, có thể coi là bị khủng hoảng tâm lí nên mới trở thành thế. Không lẽ giờ là sang chấn? 

"Không phải đau..." Thoth nói, giọng mũi nghèn nghẹn. Anh úp mặt xuống gối, người hơi run run một chút.

Xin lỗi Apophis, nếu cậu không phải mụn đít thì tốt rồi.

10.

Thu đi để lại lá vàng, mụn đi để lại một vài vết thâm.

Kể từ đó, lối sống clean and healthy hơn trước đã giúp Thoth không bao giờ mọc thêm cục mụn đít nào nữa, còn có mọc chỗ khác không thì không quan trọng.

Chúng ta chỉ cần biết, đã từng có cục mụn đít biết nói tên Apophis. Nó đã an toạ trên bờ mông trắng trẻo tròn vểnh của Thoth suốt một tháng trời! 

Qua câu chuyện trên, tác giả muốn truyền đạt một điều: có lối sống sinh hoạt tốt là chưa đủ, còn phải sống tốt, bớt tạo nghiệp thì sẽ không dính phải mụn đít biết nói.

Nhưng Apophis và Thoth đến với nhau là duyên, rời đi là trả hết nợ.

Mong rằng Apophis có thể tái sinh thành thứ tốt đẹp hơn.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net