1 giờ đồng hồ chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tập luyện của ≠ME vừa kết thúc, các thành viên bắt đầu thư giãn. Một số thành viên rời khỏi phòng tập, trong phòng còn lại Kirari, Hiichan, Mirei, Saya và Nanaka trò chuyện với nhau. Kirari đến chỗ để đồ lấy chiếc điện thoại của mình. Cô định mở điện thoại lên để check sns của mình, nhưng do tay còn dính mồ hôi nên quẹt mẫu hình mãi mà không được. Bỗng Kirari hốt hoảng kêu lên:

- Thôi hỏng rồi!!!

Các thành viên nghe vậy thì chạy đến hỏi có chuyện gì. Gương mặt Kirari tỏ ra vô cùng bàng hoàng khiến các thành viên vừa lo lắng vừa sốt ruột, Kirari run giọng nói:

- Tớ quét mẫu hình sai 5 lần liên tiếp, bây giờ điện thoại bị khoá 1 tiếng đồng hồ...

Nói rồi Kirari xụ mặt xuống. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi các thành viên cùng nhau cười phá lên. Hiichan vừa cười vừa nói:

- Tớ sống hơn 20 năm rồi mới thấy chuyện này lần đầu đấy =)))

Nanaka nói:

- Sao lại quẹt mẫu hình sai đến 5 lần liên tiếp được hay vậy?

Kirari xụ mặt nói:

- Tại tay em còn mồ hôi nên quẹt không chính xác...

Nói rồi lại cố quẹt màn hình điện thoại. Lúc này Hanya trở lại phòng tập, thấy có chuyện ồn ào thì chạy đến hóng hớt:

- Gì vậy? Gì vui quá vậy?

Saya cười nói:

- Kirarin vẽ mẫu hình sai 5 lần liên tiếp, bây giờ điện thoại bị khoá 1 tiếng đồng hồ =)))

Hanya trố mắt ra vài giây rồi bật cười khoái chí, quay sang chọc ghẹo Kirari:

- Quê~ Điện thoại bị khoá! Quê~~~

Kirari lúc này đã mếu muốn khóc, cô rưng rưng nước mắt hướng ánh nhìn hờn dỗi về phía Hanya. Thấy đối phương như vậy, Hanya liền dừng lại không chọc nữa. Mirei nói:

- Thôi chọc ghẹo như vậy đủ rồi, kẻo em ấy giận đấy!

Hiichan vô tư nói:

- Kirari nhà mình hiền lắm, không giận đâu!

Ngay lập tức Nanaka và Mirei mỗi người cặp một bên tay Hiichan rồi kéo cô đi. Hiichan không hiểu tại sao mình bị kéo đi thì la lên:

- Ủa? Ủa? Sao tự nhiên kéo em đi?

Mirei cười nói:

- Kéo em đi uống coca, không chịu hả?

Nanaka tiếp lời:

- Vừa uống vừa xem quảng cáo Softbank của em!

Hiichan nghe vậy thì cười vui vẻ đồng ý. Ba người đi rồi, Saya định an ủi Kirarin mấy câu thì điện thoại cô reo lên, Saya mở xem thì vui mừng kêu lên:

- Ah! Chiitan gọi~~

Nói rồi đi đến một góc ngồi nói chuyện với Chiitan, bỏ lại Hanya một mình với Kirari. Lúc này Kirari vẫn đang cố quẹt màn hình điện thoại trong vô vọng. Hanya nói:

- Đừng cố nữa, chỉ còn cách chờ 1 tiếng trôi qua thôi!

Kirari nhăn nhó nói:

- Biết làm gì trong 1 tiếng đó bây giờ?

Hanya hơi nhướng mày nói:

- Em không nghĩ là chị thuộc loại không thể sống thiếu điện thoại luôn đấy!

Kirari thở dài nói:

- Không hẳn là đến mức đó, nhưng mà đúng là không có nó thì cứ cảm thấy thiếu thiếu.

Hanya cũng cảm thấy thông cảm cho Kirari, đúng là bản thân cô và những người khác cũng khó mà không đụng đến điện thoại trong 1 tiếng, trừ khi đang có việc bận. Hanya bèn nói:

- Vậy thôi để em chơi với chị trong 56 phút còn lại!

Kirari làm mặt giận quay đi, cô nói:

- Hứ! Ai cần em chơi chung?

Hanya ngẩn người ra một lúc rồi hiểu rằng Kirari còn giận vì khi nãy mình đã chọc quê chị ấy. Hanya liền nở nụ cười gian tà bước đến ôm Kirari từ phía sau. Kirari giãy dụa kêu lên:

- Buông chị ra!!! Bớ người ta dê xồm!!!

Hanya hôn lên má Kirari rồi cười nói:

- Kirarin lúc giận thật là dễ thương quá đi~~~

Nói rồi lại ôm chặt đối phương hơn, hun hít liên tục. Cuối cùng Kirari cũng phải chịu thua, buông xuôi để cho Hanya muốn làm gì thì làm. Hun hít đã đời rồi, Hanya mới chịu buông ra. Kirari nhăn nhó nói:

- Em thô bạo quá đấy!

Tuy nói vậy nhưng khoé môi cô lại khẽ cong lên. Hanya cười nói:

- Chị nhìn xem? 10 phút trôi qua rồi đấy!

Kirari nhìn màn hình điện thoại thì đúng là thời gian bị khoá chỉ còn lại 50 phút. Kirari nói:

- Vậy giờ làm gì tiếp đây?

Hanya nói:

- Mình xuống căn tin kiếm gì ăn đi!

Nói rồi nắm tay Kirari, hai người dắt nhau xuống căn tin. Kirari mua một ổ bánh mì Baguette và một ly nước cam. Hanya thì mua một hộp yakisoba và một ly nước dâu. Vẫn như thường lệ, Kirari luôn hít một hơi thật sâu ngửi mùi bánh mì với gương mặt cực kỳ sung sướng, rồi sau đó mới bắt đầu thưởng thức ổ bánh mì trên tay. Hanya mỉm cười nói:

- Đã lâu rồi em không làm bánh mì cho chị ăn nhỉ?

Kirari vừa ăn vừa nói:

- Công nhận. Chị cũng rất nhớ mùi vị của bánh Hanya làm.

Hanya bèn nói:

- Vậy giáng sinh này em sẽ làm bánh tặng chị!

Kirari nói:

- Em hứa đó nhe!

Hanya cười nói:

- Em hứa!

Nói rồi hai người ngoéo tay với nhau. Cả hai tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, quên mất cả thời gian trôi qua. Không biết từ lúc nào điện thoại của Kirari đã được mở khoá. Kirari mỉm cười nói:

- Cảm ơn em đã dành thời gian với chị!

Hanya cười nói:

- Vì em thích được ở bên cạnh Kirarin mà!

Kirari nghe vậy thì cảm thấy trong lòng ấm áp, cô mở điện thoại rồi bật camera lên, hai người cùng chụp một tấm selfie, tâm trạng cả hai đều vô cùng vui vẻ.

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net