Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đối với tôi, anh là cơn mưa của thanh xuân, đồng thời là ban mai mùa Hạ khiến cây cối tươi tốt. Nhưng hóa ra, cũng là cơn mưa sẽ cuốn trôi mọi thứ vào hoài niệm tan biến trong nghìn trùng miên mải"

Han T/b tay cầm tách cà phê sữa nóng bước lên tầng thượng, thả mình vào gió mặc cho hắn đang làm rối tung làn tóc xõa. Từ đằng sau, có một vòng tay rắn rỏi ôm lấy cô, siết chặt mãi không buông. Cô khẽ cười, tay cũng đặt nhẹ trên bàn tay gân guốc. 

  - Hôm nay em dậy sớm thế, làm ban sáng không được ôm em! _Anh cất lên chất giọng khàn đặc rất riêng của mình.

Cô không biết nói gì, chỉ khẽ cười mặc cho anh đang dụi đầu vào hõm cổ để hít hà cho thỏa mãn cái mùi hương hoa cúc đặc trưng riêng biệt của mình. Sài Gòn vào Thu rồi! Những ngày đầu mùa là lúc cô và anh nắm tay đi dạo, thích thú nhìn những chiếc đồng phục học sinh được bày bán và lũ trẻ đang cười cười nói nói những chuyện của mùa Hè vừa qua đi ở trước cổng trường. Đây cũng là cái mùa mà anh gọi là "Mùa viện cớ" vì những cơn mưa rào và gió lạnh đầu thu sẽ giúp anh có nhiều cớ để được ôm cô nhiều hơn. 

T/b gọi đây là khoảng thời gian kì diệu nhất, vì anh và cô đã gặp nhau vào lúc này năm năm về trước và cuộc sống của cô cũng cảmnhận được nhiều niềm vui hơn. Tình yêu giữa idol và một cô gái bình thường vốn không phải lúc nào cũng bình đẳng. Lí do lớn nhất mà Jungkook chọn cô mà không phải những người khác là vì cô rất thông cảm, thấu hiểu và hi sinh. Có lần sinh nhật cô mà anh phải làm việc đến hơn nửa đêm. Tưởng về tới nhà là chuẩn bị có chiến tranh lạnh nhưng khi anh bước vào cửa thì cô chạy tới và ôm lấy anh:

  - Anh không mệt chứ?

Bạn bè cô không ủng hộ, họ chỉ thấy cô rất đơn độc trong những đêm anh ở studio, nhưng cô chỉ bảo rằng họ không hiểu, ai cũng có nỗi khổ riêng. Cô đã yêu thầm anh suốt ba năm trời, lúc đó chỉ nghĩ là ba năm bên anh để bù lại khoảng thời gian yêu đơn phương là đã hả dạ, hóa ra bây giờ bên nhau năm năm hóa ra vẫn chưa thấy đủ. 

Cuộc sống của họ tưởng chừng là sẽ được ở bên nhau đến cùng trời cuối bể. Nhưng bây giờ, T/b thấy không ổn. Những cuộc gặp gỡ đối tác ngày càng dày đặc, mà nhiều khi cũng không phải là đối tác đâu. Có những đem anh không về, hỏi thì bảo chẳng tiện. Là sao nhỉ? Cả tuần rồi cả hai chưa thấy nhau đấy. Cô cũng hiểu, chắc anh chán mình rồi!

Nhật kí: 

Ngày 9/08/2018
Jungkook à, em nhớ anh nhiều lắm đấy, mà chắc anh chỉ mong em đi khuất mắt cho rồi. Thơ văn vố dĩ cứ nông cạn và thiếu thốn, không đủ để em tả hết mớ bồng bông trong tâm trí lúc này. Anh biết không? Ban nãy lúc gọt hoa quả, em lỡ làm đứt tay. Vết thương ngoài da chưa gì đã nhói, hỏi anh, làm sao hàn gắn được sứt mẻ của trái tim? Uớc gì lúc này... có anh dán băng cá nhân cho em, rồi đặt lên đầu ngón tay một nụ hôn nhẹ, dù rằng là tạm bợ, nhưng cũng đủ vui rồi.

Ngày 10/08/2018
Anh à, hôm nay em ốm, vì ra đường thì trời tự nhiên mưa, mà lúc ở nhà không có ai nhắc mang dù. Em cứ tưởng em sẽ là nữ chính của bộ phim ngôn tình nào đó nên đã tắp vào một lề đường xem ai sẵn sàng che dù cho mình, mà hóa ra, Sài Gòn vội quá, nên chẳng ai quan tâm em bị ướt cả. Trời tạnh mưa lúc em vừa mua xong chiếc dù. Hóa ra nếu em nhanh chân hơn tí nữa... đã không cảm như bây giờ rồi.

Ngày 12/8/2018

Jungkook à... em nhận được tin nhắn rồi. Anh bảo là... mình chia tay đi. Thật ra em biết, đây là một quyết định từ rất lâu rồi. Không sớm thì, muộn ngày này cũng tới thôi. Nhưng cám ơn anh, vì đã nhẫn tâm bỏ rơi em, vì nếu không, chắc em vẫn sẽ tiếp tục dày vò và đau khổ trong tình yêu giả dối này, và em cũng không đủ can đảm để nói lời chia tay, vì em sợ lắm nếu anh chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ "được thôi". 

Anh à, em đang dọn đồ đi rồi, căn nhà này là hai đứa cùng thuê để sống. Anh cho phép em lấy hết tiền cọc nhé, vì trước giờ em không đi làm nên không có tiền. Em biết, em cũng thấy mình thật đê hèn, chia tay rồi mà vẫn lấy tiền của anh. Nhưng em hứa, anh cho em năm năm, em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh. Em xin lỗi, em cảm ơn, chào anh, em không ở lại đây được nữa. 

Đó là trang nhật kí cuối cùng mà cô để lại, mọi thứ vẫn còn đẹp đẽ biết bao, Thu vẫn còn đây mà, chỉ khác là những nụ hôn đã mất. Sài Gòn quá nhộn nhịp để mọi người nghĩ về nhau, không như ngày cũ. Phải, Sài Gòn của ngày cũ rất đẹp, và anh cũng mùa yêu thương vừa mới khuất dạng sau những tòa nhà cao tầng cũng làm cô nhung nhớ vài đêm, cô gọi là đêm hoài niệm.

____Năm năm sau____

Thời gian là thứ thanh thản nhất, vì nó trôi đi không chờ đợi ai cả, nó có thể ngó lơ mọi người. Mặc cho con người ta đau khổ, chia li, tan tát. Nhưng vậy cũng tốt, vì như vậy, con người ta sẽ tự nhận ra là nếu họ không tự đứng lên thì không ai đỡ họ đâu. Và cô cũng vậy, hiện cô đã bỏ qua mọi thứ và tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Cô đã trở thành một giám đốc của chuỗi tiệm cà phê nổi tiếng nhất nhì thế giới. Cô thành công ở tuổi 25, tưởng chừng là một độ tuổi quá trẻ mà người ta vừa chập chững bước vào đời, chắc cô đã tổn thương đủ rồi mà, chắc là không thể đau đớn hơn nữa, mà cũng có thể là, tim cô chết rồi!

  - Alo? Hari xin nghe ạ?

  - T/b đang làm ở đâu?

  - Xin hỏi ai vậy?

  - Tôi là Joen Jungkook, T/b đang làm ở đâu?

  - À, bạn trai cũ của bạn thân tôi đây mà. Này, hỏi thăm mà nói năng kiểu đấy thì biến đi cho khuất mắt tôi nhé!

  - Rồi rồi tôi xin lỗi, làm ơn chỉ tôi đi!

  - Vậy còn coi được. À mà nó đi công tác suốt, công ti nó có hơn năm ngàn cái chi nhánh khắp thế giới đấy! Sao tôi biết chính xác mà chỉ anh. Cơ mà... giờ này chắc nó đang ở tiệm đầu tàu (tiệm lớn nhất, được mở đầu tiên) đấy. Số Y khu Tân Sơn Nhì ( có thật đấy t ko bịa đâu :)) ).

  - Cám ơn._anh tắt máy.

  - Hớ hớ, thế là sắp comeback rồi yayyy. À mà... liệu T/ có chấp nhận bỏ qua không nhỉ, mọi thứ quá tàn nhẫn so với nó mà...

____Quán cafe____

  - Cho tôi gặp giám đốc!

  - Anh là ai ạ?

  - Joen Jungkook, của nhóm nhạc BTS.

  - Vâng...

______________

Cô bước ra với một vẻ ngoài rất khác, áo sơ mi để hờ một cúc và váy ôm sát, áo vest khoác một bên vai, trông quyến rũ nhưng vẫn rất trang trọng. Mái tóc đen thuần túy ngày nào đã được thay bằng một ý xám khói ở đuôi và búi gọn gàng ở phía sau. Cũng phải thôi, năm năm rồi, ai rồi cũng khác mà. 

  - Chào em, T/b!

  - Chào ca sĩ Joen, gọi tôi là giám đốc Han sẽ hay hơn!_ Cô bắt tay và nở một nụ cười, nụ cười đó, giả tạo biết bao nhiêu.

  - Chúng ta ra nơi nào đấy nói chuyện được chứ?

  - Lúc khác được không? Ngày mai, 11 giờ, chỗ này, khi đó sẽ không có người, nếu anh muốn riêng tư.

  - Được, hẹn gặp em.

Anh ra về với một khoảng không trong trái tim. Lúc trước anh đã ngoại tình, ừ, đúng vậy, nhưng đó là khoảng thời gian bồng bột của tuổi trẻ, mới đầu hai mươi, sao mà cưỡng lại cám dỗ của đời người. Sau khi nói lời chia tay, anh trở về căn hộ trống không, không còn cô chạy đến ôm anh nữa, đọc dòng nhật kí cuối cùng, anh lại chán nản cất nó sang một bên. Cứ nghĩ sau đó sẽ tự do hơn, nhưng hóa ra... Không hề, không ai có thể tự do khi cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm của quá khứ. Anh hối hận rồi, anh nhớ cô biết mấy.

____Hôm sau____

Một giờ sáng, nhân viên về cả, chỉ còn dáng vóc nhỏ bé tay vội chiếc áo thun, thoát khỏi những gò bó và áp lực khi làm người lớn, đâu đó trong tim mình, cô vẫn cảm nhận được rằng mình khao khát chạy đến bên anh như một đứa trẻ, trưởng thành đau khổ quá...

Tiếng chuông lách cách vang lên, cô nhìn ra cửa, anh bước vào với áo len ấm và quần bò rách gối.

  - Sao em mặc mỏng thế? Trời đang lạnh mà.

  - Sao giờ này mới tới?

  - Anh nhớ nhầm thành 1 giờ sáng.

  - Tiếc là... em có chuyến bay lúc 3 giờ, thôi anh về đi.

  - Ầy, anh trễ có một chút mà vội đuổi anh về thế à?

  - Trễ một chút? Ý anh là thế nào chứ?

  - Thì ba tiếng, dù gì em vẫn ở đây mà!

  - Không đâu, năm năm rồi! Ừ thì em vẫn còn ở đây mà, nhưng nếu không, thì anh sẽ trễ thêm bao lâu nữa?

  -Anh..._anh nói được đến đấy thì cả câu nói dừng hẳn, không còn chữ nào tiếp theo nữa.

  - Trễ một chút thôi mà, em vẫn ở đây, nhưng không còn định đợi nữa..._ nói đến đây, cô khóc nức nở, không còn ngăn cản được những giọt long lanh thoát ra từ mi mắt. 

  - Anh xin lỗi... _ Anh ôm chầm lấy cô, hi vọng là phần nào dịu bớt nỗi đau của trái tim chai sạn.

Nhưng cô một mực là cự tuyệt, cô đẩy anh ra khiến anh suýt té, càng khóc lớn hơn khiến mình không thể hoàn thành được câu nói tiếp theo một cách trọn vẹn.

  - Hức...anh hại em cũng được, hức... sao lại hại cả Soo Yoen chứ?

  - Soo Yoen, Joen Soo Yeon, sau khi chia tay anh, em phát hiện mình mang thai. Em đã nhắn tin cho anh, gọi điện, nhưng cả số điện thoại anh cũng đôi, anh muốn chối bỏ mẹ con em mà... hức...

  - T/b à thật tình... thật tình anh không biết gì hết, anh xin lỗi em mà!

  - Bác sĩ nói nếu tâm lí em không ổn định thì sẽ không giữ được cái thai. Hức... anh có biết lúc đó, em đi siêu âm... hức hức... em thấy nước ối ngày càng ít, nhịp tim của con đập chậm hơn một chút, em cứ bảo nó cố lên, nhưng cuối cùng, cũng là tại anh. Hức... tại anh mà Soo Yeon không thể chào đời, không thể gọi em một tiếng mẹ ơi. Tất cả là tại anh, anh đi đi, làm ơn đi đi!

  - T/b à, anh xin lỗi mà!

  - Mỗi đêm em nằm mơ nghe nó khóc, em liền chạy sang phòng nó, nhìn xung quanh, tủ, giường, quần áo, bỉm sữa em đã mua sẵn, nhưng nó... hức... nó không được chào đời. Anh nhẫn tâm phủi tay bỏ đi khi em cần anh nhất. Anh đi đi, em không muốn thấy anh nữa, ĐI ĐI!_Cô ngã quỵ, tay đặt lên ngực trái rất đau đớn, năm thành nắm đấm đập lên nền gạch lạnh ngắt một cách bất lực.

Anh xót xa nhìn người con gái mình thương đau khổ, nhưng cũng chỉ còn lắc đầu chua xót, ân hận vịn tay nắm cửa rời đi, vì anh nghĩ, cô chắc chắn không muốn gặp mặt thằng khốn như anh, khi cô không thể làm mẹ, không thể làm vợ, không thể sống hạnh phúc như cô từng mơ, tất cả là tại anh.

Từ đó, họ không thấy nhau nữa, ai cũng có cuộc sống riêng, dù cả hai ai cũng muốn hàn gắn chuyện cũ, nhưng họ sợ đau lắm, sợ quá khứ sẽ lập lại, để rồi người ôm thiệt thòi, người tự trách mình mà bỏ đi.

Cô cũng nhiều lần tự hỏi, nếu lúc đó chỉ đơn giản là chia tay, không có sự xuất hiện của đứa bé, liệu cô có tha thứ cho anh không? Nhưng mọi thứ đều viễn vông lắm, vì đã là "nếu" thì không thể xảy ra. Và dãy số mà chính cô tự tay xóa nhưng vẫn nhớ như in trong tiềm thức, chắc sẽ không bao giờ được nhấn gọi nữa.

_____________

  😈😈 bóp nát trái tim :))) quá đau khổ :)) nhưng mà đời thì không giống ngôn tình đâu :)) *xách dép chạy*






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net