Kim SeokJin: tình đầu ở bệnh viện :)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cờ gặp anh ngay trong bệnh viện nhưng tôi cho rằng đây chính là định mệnh do ông trời sắp đặt. Từ hôm đó hình bóng của anh lúc nào cũng xuất hiện trong đầu. Một chàng bác sĩ trẻ tuổi, cao ráo, vai rộng, gương mặt sáng sủa. Anh là người đầu tiên cho tôi biết cảm giác rung động trước một người là như thế nào.

Jin: t/b à, hôm nay sắc mặt của em tốt hơn rồi chẳng mấy chốc nữa sẽ xuất viện sớm thôi.

T/b: em có thể ở đây luôn được ko?

Jin: em nói gì vậy? Ai mà lại muốn nằm trong bệnh viện quài như thế !

T/b: tự nhiên em đau đầu quá bác sĩ ơi !

Jin: đâu để tôi xem nào.

T/b: a...em nghĩ là em vẫn chưa khỏe đâu. Nếu xuất viện thì em sẽ lại phát bệnh cho coi.

Jin: bệnh gì chứ? Tôi thấy em có bị sao đâu?

T/b: sao mà ko sao được chứ ! Em đã bị tai nạn xe đó !

Jin: nhưng tôi đã kiểm tra là đầu của em ko bị chấn thương gì cả.

T/b: tim em đang tổn thương đây nè...

Jin: haiz tôi thấy não em có vấn đề rồi.

T/b: đúng rồi ! Là não đó ! Em ko thể xuất viện được, anh phải kiểm tra não của em nữa !

Jin: chịu thôi, bệnh này ăn vô máu em rồi ko chữa được đâu *lắc đầu*

T/b: gì z chứ...anh là bác sĩ cơ mà !

Jin: bác sĩ chứ ko phải thần thánh nha. Còn nếu em thật sự muốn trị bệnh thì tôi sẽ chuyển em lên Biên Hòa :))

T/b: 😬

Vậy là cái ngày mà tôi ko muốn tới thì nó lại tới nhanh như chớp. Hôm nay tôi xuất viện, đồng nghĩa với việc tôi ko được ngắm người tôi thương mỗi ngày nữa. Huhu 😭

Nhưng...tôi ko dễ bỏ cuộc thế đâu ! Anh làm ở trong bệnh viện của ba tôi kia mà. Thế nên tôi vẫn luôn mượn cớ thăm ba để tới tìm anh.

*cốc cốc*

Jin: vào đi.

T/b: anh Jin.

Jin: lại là em đấy à?

Anh nói trong khi mặt vẫn cắm cúi nhìn vào mớ bệnh án trên bàn.

T/b: anh nói thế là sao chứ? Ko chào đón em hả?

Jin: haizz...tôi ko có thời gian để tiếp em đâu.

T/b: em đâu cần anh tiếp em. Em chỉ mang đồ ăn trưa đến cho anh thôi mà.

Hằng ngày tôi đều mang đồ ăn đến cho anh nhưng anh luôn bận bịu với công việc nên chẳng để ý tôi cho lắm. Ban đầu anh có vẻ ngại tới khi tôi nói là muốn cảm ơn anh đã điều trị cho tôi thì anh mới chịu ăn. Mọi người ở bệnh viện thấy tôi ngày nào cũng đến đều nghĩ tôi là bạn gái anh ấy. Có lẽ vì thế mà dạo này anh ko thoải mái với tôi.

Jin: nốt hôm nay thôi.

T/b: hửm?

Jin: sau này em đừng tới đây nữa. Tôi điều trị cho em vì tôi là bác sĩ nên em ko cần phải hậu tạ tôi.

T/b: anh thấy phiền khi em tới sao?

Jin:...mọi người sẽ bàn tán. Như vậy ko tốt cho em và cả tôi.

T/b: được rồi...nếu anh ko thích thì em sẽ ngừng việc này lại.

Tôi có một chút buồn bã mặc dù biết trước anh sẽ nói thế. Để lại bữa ăn đã chuẩn bị trên bàn, tôi chào anh lần cuối rồi sau đó định ra về.

Jin: này !

T/b *khựng lại*

Jin: em ko đợi tôi ăn xong à? Tôi chỉ ăn đồ ăn chứ có ăn luôn hộp cơm của em đâu.

T/b: *thở dài*...

Tôi bước lại ghế ngồi xuống bình tĩnh chờ anh ăn xong

T/b: ăn mau lên.

Jin: có việc gấp sao? Tự nhiên hôm nay lại hối tôi?

T/b: anh nói tôi phiền còn gì. Ăn lẹ lẹ để tôi còn về ăn trưa.

Jin: em chưa ăn?

T/b: ừ.

Jin: thế sao lại đem cơm cho tôi?

T/b: thích.

Jin: thích? Thích gì?

T/b: thích anh chứ thích gì !!!

Tôi nhất thời ko kiềm chế được mà la lên.

Còn anh thì bật cười thành tiếng.

T/b: bộ vui lắm hả?!

Jin: ừ. Anh cũng thích em.

T/b: ơ...*ngớ người*

Jin: nếu em chịu nói sớm thì đã ko phải tốn cơm nhìu z để cưa anh rồi. Hahaha !

T/b: thì ra là anh lợi dụng em...

Jin: nhưng từ giờ thì em được quyền lợi dụng anh làm bất kì việc gì mà em muốn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net