5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn không giỏi việc nữ công gia chánh cho lắm, nhìn vào trong tủ lạnh chứa nhiều đồ ăn mà bạn không biết phải làm gì. Thấy một chút ít đậu phụ và kim chi, bạn quyết làm canh đậu phụ cay. Cơm nấu nồi cơm điện cũng dễ dàng, còn lại chỉ việc làm canh. Ít ra bạn cũng đã làm món này nhiều lần nên không lo cháy bếp.

Mark tắm xong xuống nhà, thấy bạn đã mang ra bát canh đậu phụ nóng hổi. Anh không nói nhiều cứ thế ngồi xuống ăn. Bạn tập trung ăn uống, một lần nữa phóng mắt về phía Mark soi xét con người này.

Hôm nay không mặc đồ trắng nữa, áo thun đen cùng quần xám, tức là người này không quá chuộng màu trắng, nhưng bệnh khiết phích thì vẫn có thể mắc phải. Ngay khi bạn nghĩ xong thì một chút nước canh dính vào áo Mark, anh chùi qua loa rồi lại tiếp tục ăn. Bạn lập tức bác bỏ ý kiến bệnh tật, vì khiết phích không bao giờ để mình bị bẩn như vậy.

Nhưng hiện tại không khám phá ra được động cơ của Mark, lí do vì sao Mark lại phải mang danh tên trộm ăn cắp bảo vật. Bạn muốn hỏi Mark ngay trực tiếp, nhưng mối quan hệ của hai người không cho phép bạn làm điều đó, nếu tiếp cận thông tin mật từ hắn phải có thêm chút thời gian.

- Cô muốn hỏi gì sao?

Mark cắn một miếng đậu, liếm môi nhìn bạn. Cứ như thể anh ta đọc được tâm trí bạn vậy.

- Cô nhìn tôi từ nãy đến giờ mà chưa động một tí hạt cơm nào, cô muốn hỏi gì?

- Anh muốn tiết lộ thông tin cho con tin của mình sao?

- Dù gì thì cô đang nằm trong tay tôi, tôi có thể trừ khử cô bất cứ lúc nào, có nói bao nhiêu thông tin cho cô đi chăng nữa thì kết cục của cô đều giống nhau cả thôi.

Tức là bạn vẫn sẽ chết. Được, tùy anh ta quyết định, nhưng trước khi chết thì bạn sẽ lật bộ mặt thật của anh ta ra trước. 

Tiếng chuông điện thoại ngắt dòng suy nghĩ của bạn. Mark lôi điện thoại di động của mình ra, đẩy ghế bước ra khỏi bàn ăn nói chuyện riêng xa bạn, bạn nghe bập bõm được một vài từ. Nghe chừng là một vụ trao đổi hàng hóa, rất có thể liên quan tới các bảo vật. Bạn cố gắng ghi nhớ điều này, nhưng tốt nhất nên có một thứ gì đó để ghi chép lại.

Mark sau khi nói chuyện xong, không cần ăn uống gì thêm, lên nhà thay quần áo trong vài phút rồi lặng lẽ đi xuống nhà.

- Khoan!!

Bạn lên tiếng, Mark quay đầu nhìn lại.

- Có câu hỏi gì hãy để buổi tối hẵng nói.

- Tôi muốn một quyển sổ nhỏ và một cái bút.

- Để?

- Viết nhật kí.

- Tôi đọc được không?

- Đã là nhật kí thì chỉ mình tôi đọc được.

- Vậy thì không được.

- Ít ra cho tôi viết di bút cho gia đình.

Mark đi giày, cài lại cà vạt, vuốt mái tóc thẳng lại, ném cho bạn một cái nhếch mép.

- Để tôi suy nghĩ đã.

***

Đoàn thiếu gia bước xuống xe, tiến thẳng về phía sòng bài nổi tiếng nhất nhì thành phố "Devil". Ngay khi bước chân vào, chủ sòng bài nhận ra anh, niềm nở tiếp đón, chọn ngay phòng VIP của sòng bài mời anh bước vào. Họ dùng rượu Scotch thượng hạng nhất đến mời rượu, thậm chí còn cho cả nhân viên phục nữ tốt nhất đến hầu rượu, nhưng anh chỉ phất tay cho lui.

Ngồi chán chê một lúc thì cánh cửa phòng VIP bật mở, một người đàn ông khác bước vào, quần áo chỉnh tề, tóc vuốt gọn ra sau, chứng tỏ không phải là tay chơi xoàng. Đoàn Nghi Ân bắt tay với người nọ, rót rượu lịch sự rồi mới mở miệng:

- Cậu có thật sự muốn hợp tác với tôi?

- Đúng vậy Đoàn thiếu gia, việc này không chỉ có lợi cho anh mà còn có lợi cho tôi nữa.

- Cậu không sợ tôi sẽ thủ tiêu cậu sao?

- Tôi không lo lắng quá nhiều, chỉ là Đoàn thiếu gia có thật sự để cho kế hoạch của chính anh phá sản chứ?

Hai người đối đáp nửa chừng với nhau, ánh mắt giao nhau ngàn viên đạn. Không khí trong phòng ngày càng trở nên kì quặc, một ngọn lửa từ que diêm thôi cũng đủ đốt cháy cả căn phòng đầy hắc khí này.

- Bao năm qua vẫn không thay đổi nhỉ, Gaga?

- Đã bảo đừng gọi tôi là như vậy nữa mà.

- Được rồi, Gia Nhĩ, cậu có chắc là định làm ăn với tôi không. Dù sao cậu là người ngoài cuộc thứ hai biết được danh phận của tôi đấy.

- Người thứ nhất là ai? - Anh chàng Gia Nhĩ nhấp một ngụm rượu cay nồng, tỏ vẻ hơi khó chịu.

- Một cô thỏ trắng. - Nghi Ân nhếch mép cười.

- Tôi có thể gặp cô thỏ trắng đó được không?

- Hôm nào tôi dễ tính đã.

Gia Nhĩ cười cười, uống cạn cốc rượu. Cậu khẽ gằn một tiếng xuống, rượu cay nồng xộc thẳng lên mũi, có chút cay cay đầu lưỡi. Nghi Ân vỗ vai cậu:

- Vương gia và Đoàn gia xưa nay đều bất đồng, cậu và tôi là ngoại lệ duy nhất. Nếu muốn thôn tính Vương gia, chẳng phải cậu nên dè chừng tôi sao?

- Vì tôi biết anh không màng đến Vương gia. Và anh chẳng phải cũng muốn thôn tính Đoàn gia đó sao?

Nghi Ân cười nhạt: - Quả không hổ danh là anh em thân thiết của tôi.

- Quá khen rồi. Vậy cùng nhau hợp tác chứ?

Gia Nhĩ đưa tay ra, Nghi Ân không ngần ngại bắt lấy. Trước khi đi khỏi nơi này, Nghi Ân đặc biệt nhắn nhủ Gia Nhĩ "món hàng" sẽ trao trả ngày mai. Sau đó, hai người tạm biệt nhau mỗi người hướng về một ngả, cuộc gặp mặt tới đây là kết thúc.

- Cậu chủ...

- Có chuyện gì?

Nghi Ân mệt mỏi muốn nhắm mắt ngủ, bị gọi dậy lại lười nhác mở mắt ra. Người tài xế đang lái xe trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng:

- Ông chủ liệu có biết được việc cậu chủ đang làm không?

- Chân Vinh, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là không phải lo lắng gì nữa cả. Ông ấy đâu có quan tâm tôi đang làm gì.

- Nhưng cậu chủ,...

- Trật tự đi nào, tôi muốn nghỉ ngơi, có gì hãy cứ nói sau đi.

Người tài xế im lặng, nhấn ga tiến về Đoàn gia trang.

***

Không mạng mẽo, không đi đâu, chỉ ru rú ở nhà, tình trạng của bạn lúc này không khác gì trạch nữ. À quên, trạch nữ ít ra còn có máy tính để bám dính, còn bạn đến điện thoại 1280 cũng chẳng có để mà dùng. Bạn chỉ có thể ngồi xem TV, nhưng xem hoạt hình mãi cũng chán, rồi về phòng ngủ, ngủ đẫy mắt rồi cũng chả còn buồn ngủ nữa. Bạn muốn đi xem phòng X, Y, Z thực sự có gì, nhưng dưới sự giám sát của bác Hoàng, bạn chẳng thể làm được gì cả.

- Cậu chủ đã về!

Nghe tiếng bác Hoàng nói, bạn nghểnh cổ ra ngoài xem. Biết thừa "cậu chủ" ở đây chỉ có thể là Mark, nhưng khi mà không có gì làm trong nhà thì cũng thò đầu ra xem cho có việc. 

- Sao thế, nhớ tôi à?

Bạn phì một tiếng khinh bỉ, nhận lại là tiếng cười của Mark. Nhắc bác Hoàng trở về phòng nghỉ ngơi xong, Mark tiến về phía ghế sofa bạn ngồi, rất tự nhiên dựa vào vai bạn, mùi rượu nặng xộc lên mũi bạn.

- Anh uống rượu?

- Ừ, đi giải khuây với bạn bè.

- Anh có tâm sự gì mà phải giải khuây?

- Một người như tôi không được có tâm sự sao?

- Theo tôi thấy thì những người có tội chẳng hề có tâm sự gì để nói.

Mark im lặng, đôi mắt lười biếng di chuyển về phía bạn, ngón tay vươn lên nghịch một lọn tóc của bạn. Bạn khẽ nhích người dịch sang một bên, Mark lại càng ngả người về phía bạn. Mùi rượu dần dần ám cả lên trên người bạn.

- Những người có tội hay không có tội đều có tâm sự cả. Cô suy nghĩ như vậy có chút thiển cận quá không?

Bạn im lặng. Bạn chẳng thể trả lời được câu nói này.

- Cô không thể đánh giá con người vì những việc họ đã làm được, vì đôi khi việc họ làm có lí do riêng của họ.

-......

- Tôi nói nhiều quá à?

- Tôi muốn hỏi một điều, Đoàn gia đã giàu có như vậy rồi, việc anh phải biến thành một tên ăn tr...

- Tôi biết cô muốn có câu trả lời, nhưng tâm trạng của tôi không tốt, hãy để một lúc nào đó tôi dễ tính, tôi sẽ trả lời hết tất cả cho cô.

Mark đẩy người thẳng dậy, bước chân nặng nhọc bước lên phòng, để lại một mình bạn ngồi trong phòng khách. Sau đó bạn lại nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại.

- Cho cô cái này, tôi mua được ở gần đây.

Anh ném một cái bút bi và quyển sổ xanh nhạt lên đùi bạn, chậm chạp bước lên phòng, khóa cửa lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net