IMAGINE #4 - 04.01.15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy ngày đi Quảng Châu, Diệc Phàm bèn nhanh nhanh chóng chóng quay về nhà, không quên mang cả quà cho "sủng vật" ở nhà.


Đẩy cửa bước vào, tiện tay tháo bỏ cravat trên cổ với hai nút trên cùng, đánh mắt vào trong thì thấy nguyên một "cục bông" đang co mình trên sofa ngủ ngon lành.


Vứt đại hành lý qua một góc, Diệc Phàm xếp bằng ngồi xuống trước sofa, khuỷa tay gối lên đầu gối, chống cằm nhìn bạn.

Ý định muốn chọc phá lại dâng lên, anh luồn bàn tay còn mang hơi lạnh ở bên ngoài vào gò má đang áp sát gối của bạn.


Thế nhưng không hiểu vì một lẽ gì đó, bạn lại cựa mình, gò má rúc mạnh vào bàn tay to kia, nghiêng hẳn xuống, nửa khóe môi còn chạm lên ngón tay út của anh.

Chọc ghẹo bất thành, vậy là Diệc Phàm buông tay thôi chống cằm mà đem lòng bàn tay còn lại áp lên gò má kia của bạn, đè mạnh một cái khiến môi của bạn trọn vẹn hôn hết vào lòng bàn tay anh.


- Ư...ưm...khụ khụ _ bạn giật mình tỉnh dậy, ho khan mấy tiếng

- Nha đầu, ngủ say đến độ bị người khác chọc ghẹo cũng không hay luôn thế hả?_ Diệc Phàm vẫn thủy chung ngồi xếp bằng mà nói

- Khụ...chắc do em uống thuốc...Anh về rồi sao? Có mệt lắm không?_ giọng nghẹt mũi, bạn hỏi lại

- Em ốm hả?_ anh chồm người, chống tay lên sofa hỏi

- Uhm, em bị cảm với ho. Anh tránh ra một tí. Lây thì khổ! _ bạn đẩy vai anh ra xa một tí mà nói

- Hừ, người ta mới đi xa về mà lại muốn cách li thế sao? Anh bất chấp! _ Diệc Phàm nhướn người cao hơn,kéo nón trùm hoodie của bạn xuống, đem khóe môi của bạn áp sát đến môi.

- Đi tắm đi! Em còn chưa đánh răng! _ bạn che miệng lại, đẩy anh ra, đứng dậy xoay người chạy về phòng


Diệc Phàm về phòng tắm rửa, thay bộ đồ mặc nhà chung cặp đồ mà bạn đang mặc, lướt về nhà bếp.

Bạn đang hâm cháo lại, một tay chống trên bàn bếp, một tay che trước miệng, chặn đi tiếng ho.

- Lại sợ anh nghe mà nén ho đấy hả? _ Diệc Phàm choàng tay qua eo, ôm bạn từ đằng sau

- Anh nghe xong chẳng mắng em té tát nữa hay sao? Người gì mà hung dữ như quỉ! _ bạn dẩu mỏ nói

Thừa hiểu tính bạn khi ốm vào, vừa thích mè nheo làm nũng lại còn hiền lành hơn thường ngày rất nhiều nên anh cũng chẳng trả treo,chọc ghẹo lại như bình thường.

- Em ốm từ bao giờ?_ anh nhẹ giọng nói

- Hôm anh đi ấy!Tối tắm ra liền ho dữ dội, sốt rần rần, hôm sau còn tắt cả tiếng nữa! _ bạn hít mũi rồi kể

- Hóa ra vừa thiếu hơi anh một tí đã thế à? _ anh chọc, tay lại ôm siết hơn một tí

- Hừ, ai thèm chứ! Năm nào đến mùa đông mà em chả hay cảm! Cơ mà..._ bạn ngập ngừng giữa chừng

- Hửm?_ anh thấy bạn như thế liền xoay người bạn lại mà hỏi

- Tối sốt hơi mê mang, lại là đêm giao thừa, ở nhà có một mình, lủi thủi tự đi mua thuốc, tự uống xong xem chương trình truyền hình một mình, có hơi tủi, tối đó anh vừa hát em vừa khóc.Như con khùng..._ bạn nhỏ giọng kể lại


Diệc Phàm hơi sững người nhìn vẻ mặt bạn phụng phịu kể lại.

Cũng phải thôi, vì vốn bình thường bạn ít khi nói ra tâm tình của bản thân. Cái gì cũng chỉ giấu trong lòng, có hỏi cũng "Không có gì" cho qua.


- Anh xin lỗi..._ anh ôm bạn vào lòng, bạn kiễng chân, khuôn cằm gác lên vai anh, hai tay ghì qua cổ

- Không sao! Lúc đó em khóc vì tủi thì ít nhưng vì nghe anh hát là nhiều! Bảo bối của em hát tốt lắm, truyền cảm lắm! Chứng tỏ những người đặt điều về anh tự vả vào mồm rồi!_ bạn mỉm cười, tiếp tục thì thầm vào tai anh

- Uy, sủng vật dạo này tình cảm quá nha! Làm anh thấy giật mình đó! _ anh kéo mặt bạn ra mà chọc ghẹo

- Nhịn anh mới đi xa về nên không thèm xử đó! _ bạn kéo nón hoodie của anh lên, làm động tác như vừa nãy anh làm, kéo mặt anh đến gần, xong thơm chụt lên gò má anh.

- .... _ anh mở to mắt phản đối

- Em nói rồi, bị cảm dễ lây lắm, thơm cho một cái là mừng rồi ở đó mà trợn với không trợn! Ăn cháo thôi! _ bạn buông tay, quay lưng đi múc cháo ra nồi

Diệc Phàm hụt hẫng mấy giây xong lại phì cười, kéo ghế ngồi đối diện bạn

- Sau này, có tủi thì nhắn tin cho anh biết, không thì gọi điện thoại khóc với anh. Ít ra có người nghe em khóc sẽ đỡ hơn là cắn môi khóc một mình. Còn nữa, đông đến thì không được gội đầu đêm, ngủ phải mang tất vào, không thì dễ cảm lắm!Lỡ ốm, sốt quá cao mà không có anh bên cạnh thì sao hả? _ Diệc Phàm, xoa xoa đầu bạn, vừa dặn dò. Mắt vẫn cắm ở chén cháo nhưng giọng lại ôn nhu hướng về phía bạn.

Bạn không nói gì, chỉ thuận tay nắm lấy bàn tay to lớn trên đầu, đan xen vào năm ngón tay của mình đặt trên bàn, tiếp tục ăn cháo, nhoẻn miệng cười hiền.


Ngô Diệc Phàm's POV

Phải chi lúc không ốm cũng hiền lành được như thế này thì chắc trời yên biển lặng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net