| 40 | London P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

London, 2 năm sau...

"Dự án này em định sẽ triển khai luôn sao, như vậy có vội quá không?"

"Không đâu, dù sao thì đây cũng là ý định em đã ấp ủ từ lâu. Vả lại cũng chỉ là sản phẩm bình thường, có gì to tát đâu anh"

"Nó là sản phẩm đầu tay của em, anh muốn nó sẽ phải là đặc biệt nhất"

"Em muốn thử"

"Vậy theo ý em"

Tại một quán cà phê nhỏ giữa lòng London, cô gái năm đó nay đã chững chạc, trưởng thành hơn rất nhiều. Nay đã là thực tập sinh ngành thiết kế trang sức của công ty CNS. Trong suốt hai năm qua, từ ngày bắt đầu cuộc sống nơi đất khách quê người cô đã luôn cố gắng học hỏi, làm quen với cuộc sống nơi đây. Thời gian cũng đã đủ để cô cho ra một tác phẩm đầu tay, một thiết kế riêng mang tên "Dry lavender chain", là ý tưởng mà cô đã bắt tay thiết kế từ hơn một năm trước. Công ty CNS là của ba cô gây dựng nên, nhưng nay chức Tổng Giám đốc đã được nhường lại cho anh trai của cô. Thông qua CNS cô muốn đem tác phẩm của mình tung ra thị trường với số lượng nhỏ để thử nghiệm trước. Xem như đó là một bước tiến đầu tiên đi tới con đường của một nhà thiết kế.

"Thôi được rồi, đưa bản thảo đây, anh sẽ triển khai nó trong thời gian sớm nhất"

"Đây, cảm ơn anh hai. Buổi sáng tốt lành, Jung Tổng"

"Hôm nay em có đến công ty không? Đi cùng anh luôn"

"Anh cứ đi trước đi, lát nữa em định đến phố Carnaby"

"Vậy anh đi trước"

Người con trai ấy rời đi, ở cạnh khung cửa kính nhỏ trong góc quán, là cô gái xinh đẹp với mái tóc màu hạt dẻ uốn lượn sóng đang ngồi đọc sách, bên cạnh là tách cà phê nóng bốc khói nghi ngút. Thời tiết London về đông cũng chẳng khác ở Hàn là mấy. Tuyết vẫn rơi phủ kín mặt đường. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ngó qua xem, sau đó miệng cười tươi, tay nhanh chóng nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

"Ây gu, Eun à. Gọi tao sớm thế?"

"Còn sớm gì nữa, ở Hàn bây giờ đã là gần mười hai giờ đêm rồi"

"Tao quên mất, dạo này đầu óc chả nhớ cái gì, nhưng sao lại thức khuya thế. Chẳng phải tao đã dặn là mày phải đi ngủ sớm rồi sao"

"Tao bận đi chơi, về khuya quá mà lại quên mất mai phải nộp bài luận án. Vừa làm xong thì gọi cho mày liền nè"

"Đúng là có người yêu xong là liền quên tao, ba ngày rồi không gọi cho tao đấy nhé"

"Đâu có, tại tao cũng bận. Tao nghĩ mày cũng thế, nên không làm phiền mày thôi"

"Thôi đi cô nương, tôi còn lạ gì nữa. Thôi nhé, ngủ sớm đi"

"Được rồi. Tạm biệt mày"

Có một chuyện mà T/b chưa từng nghĩ đến, đó là Eun và Jimin lại tiến nhanh đến thế. Khoảng 6 tháng trước, Eun gọi điện đến khóc lóc, cứ tưởng nó gặp chuyện gì to tát lắm. Ai ngờ là tiền bối Jimin tỏ tình với nó, đến lúc này lại đến lượt T/b một phen sốc tinh thần. Kim Jeong Eun hiện tại đang là sinh viên khóa cuối đồng thời cũng là thư kí của Tổng Giám đốc công ty Sepity, vị tổng tài đó còn ai khác ngoài anh người yêu của Eun. Thế là cũng yên tâm một phần, có thể an tâm mà giao Eun lại cho người khác. Còn T/b? Cô đã thật sự quên được người đó chưa. Câu trả lời sẽ là chưa. Chỉ là lòng đã không còn buồn nữa. Eun vẫn luôn biết ý nên chẳng bao giờ nhắc đến người ấy mỗi khi nói chuyện cùng T/b. Liệu anh đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình chưa?

Ngồi một lúc sau đó thanh toán rồi rời khỏi quán. Một ngày không mưa cũng không nắng, thời tiết thật hợp lý để đi dạo. Cô dành cho bản thân một ngày để đi lượn đến phố Carnaby, vào những năm 1960, đây là điểm nóng của váy ngắn, thời trang. Giờ đây là nhà của các thương hiệu kooky, các quán bar làm đẹp, sự kết hợp của các quán rượu và các nhà hàng sang trọng. Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra để lưu giữ lại một số tấm ảnh. Ở London đã 2 năm nhưng thật hiếm khi được ra ngoài. Đến tận bây giờ mới có thể tận mắt chứng kiến những cảnh quan mà mình vẫn thường thấy trên mạng xã hội. Đi qua quảng trường Trafalgar tại khu Westminster, trung tâm của London rồi ghé qua cung điện Buckingham, và cuối cùng là thủy cung Sea Life là kết thúc một buổi sáng. Cũng đã 11 giờ trưa, mẹ Jung gọi cô về nhà ăn cơm. Cô ngoan ngoãn bắt xe để về. Một lúc sau thì anh hai cũng tan làm, cả gia đình nhỏ lại ngồi vào bàn ăn như thường ngày. T/b luôn thích những lúc mọi người trong gia đình đều quây quần lại với nhau để kể cho nhau nghe về những điều diễn ra hằng ngày.

"Ba, con định sẽ cho ra thị trường sản phẩm đó luôn. Chỉ với số nhỏ thôi, ba thấy sao?"

"Cũng được đấy. Ba muốn xem bản thảo trước"

"Để con đi lấy" - cô hào hứng đứng dậy chạy lên tầng lấy bản vẽ phụ đưa xuống cho ba.

"Dry lavender chain" là thiết kế dây chuyền bạc mảnh với mặt dây là hình ngôi sao trong suốt, bên trong là bông oải hương khô kết hợp với dòng chữ cách điệu bên cạnh.

"Wait?"

"Dạ, đúng rồi"

"Nó có ý nghĩa gì với con chăng?"

"À, kh--không có gì đặc biệt đâu ba. Con thấy nó phù hợp với lavender nên cách điệu bên cạnh thôi. Sản phẩm nhắm vào các bạn nữ ở lứa tuổi 18-20 nên thiết kế trẻ trung với hoa khô thì sẽ hút mắt mọi người"

Ba Jung gật gù vừa xem kĩ từng nét vẽ vừa nghe T/b nói.

"Nếu con đã nhìn rộng như thế, thì tại sao lại không đầu tư thành một sản phẩm độc quyền của công ty nhà mình luôn nhỉ. Ba thấy thiết kế của con rất đẹp. Anh hai sẽ giúp con chuẩn bị đưa vào quy trình sản xuất"

"Nhưng nếu lỡ không hiệu quả---"

"Không sao hết, không thử thì làm sao biết được kết quả. Quyết định vậy đi, nào, ngồi xuống ăn đi con"

"Vâng"

-------------------------

[ Seoul, Hàn Quốc... ]

"Kim Tổng, người mà anh tìm, chúng tôi thật tiếc nhưng vẫn chưa có được thông tin"

Vị tổng tài trẻ tuổi ngồi trên ghế Tổng giám đốc công ty Belos quay lưng lại, trầm ngâm nâng ly rượu vang nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới qua lớp cửa kính trong căn phòng rộng lớn. 

"Ra ngoài"

Tông giọng trầm thấp luôn làm cho mọi người trong công ty phải cúi đầu. Tuy mới nhận chức vụ cao cả đó một năm, nhưng không thể phủ nhận sự tài giỏi trên thương trường của tổng tài. Chẳng mấy ai tin rằng công ty nhất nhì trên nền kinh tế Hàn Quốc lại được điều hành bởi một thanh niên chỉ mới 24 tuổi. Có thành công, có địa vị, có nhan sắc, nhưng vẫn chưa có được tình yêu. Bao năm qua tiếp cận biết bao nhiêu thị trường lớn trên thế giới nhưng chỉ một người con gái, tìm kiếm bao lâu vẫn chẳng hề có một thông tin.

"Xem ra em trốn tôi kĩ quá rồi"

✎ Mình cứ cảm thấy văn phong của mình lủng củng kiểu gì ấy. Đọc đi đọc lại sửa nhiều lần vẫn cảm thấy chưa ổn. ༎ຶ‿༎ຶ
  09.12.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net