Story 13: Em là noona

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@BTS_twt

Tôi tỉnh dậy từ một giấc mộng mơ hồ, trên chuyến tàu từ thủ đô Seoul về tỉnh nhà. Cảnh vật lao vun vút bên ngoài lớp kính cửa sổ dày khiến tôi bất giác nhớ về giấc mơ ấy. Một cái nắm tay chăng? Ấm áp đến mức nóng rực. Cảm giác ùa đến khiến tôi nhíu mày nhè nhẹ rồi nhanh chóng gạt đi khỏi đầu mình. Cũng không phải là lần đầu tiên tôi mơ về nó.

Con tàu chuyển động chậm dần rồi ngừng hẳn. Tôi khó nhọc xách chiếc vali của mình và lê thân xuống sân ga trong dòng người ùn ùn tấp nập. Giờ là mùa hè mà, ai cũng muốn trở về nhà sau ngày tháng bươn chải ở thành phố hoa lệ.

" Chị hai!!! Chị ơi!! "

Thanh âm vô cùng quen thuộc vọt lên giữa đám đông làm cho tôi không nhịn được mà cười thành tiếng. 'Chưa thấy hình đã thấy tiếng' thì còn ai khác ngoài cậu em trai của tôi, Jung Hoseok.

" Vẫn chẳng thay đổi nhỉ, Hoseok..."

Chưa để tôi kịp nói nốt câu thì gương mặt sáng rỡ như mặt trời ấy đã tiến sát lại gần, siết chặt tôi bằng một cái ôm thân thiết.

" Chị! Cuối cùng chị cũng chịu về rồi..."

" Ừ, về với mày rồi đây. "

Hoseok cười tít cả mắt, lăng xăng đòi xách vali , tay kia lại nắm lấy tay tôi, vừa đi vừa dung dăng dung dẻ hệt con nít vậy. Ai dám nói nó 17 tuổi chứ?

" Chị hai, sao chị ở trên í miết chẳng chịu về gì hết trơn "

" Thế ai mài ra cơm cho mày ăn đấy? "

Tôi dư dứ nắm đấm về phía nó, thằng bé cũng giả bộ né né rồi lại cười toe toét.
Thực ra tôi cũng muốn về nhà lắm. Nhưng nghĩ đến việc năm nay Hoseok đi thi đại học, lại muốn kiếm thêm tiền, thêm nữa, thêm nữa. Cứ như vậy, đã 3 năm, tôi mới về lại nhà. Hai chị em vốn nương tựa nhau mà sống, ba năm xa cách thực không dễ dàng.

" Đợi tí chị gọi bạn ra cho chúng ta đi nhờ xe về "

" Khoan đã, chị chờ một chút..." - Hoseok ngó nghiêng khắp cổng ga, tay chặn tôi lại.

" Gì đấy? Chờ ai à? "

" Vâng, Namjoon cũng đến ấy.."

Kim Namjoon, hàng xóm của nhà chúng tôi kiêm bạn thân từ bé của Hoseok. Ấy thế mà cậu ta lại là khá ít nói, trầm lặng, ai như Hobi nhà mình... Nghĩ lại thì vốn dĩ Namjoon cũng từng là một cậu bé hoạt bát tinh nghịch, nhưng dường như con người luôn trải qua nhiều điều khiến tính cách cũng thay đổi, đó là trưởng thành.

" Namjoonie... Hmm đã lâu cũng không nói chuyện với em ấy... "

" Đúng nhỉ..."

Tôi thoáng giật mình quay lại phía giọng nói trầm trầm ấy. Namjoon, cậu ta đã cao lên rất nhiều.

" Lâu không gặp, chào em Namjoonie!" . Tôi mỉm cười thật tươi, vươn bàn tay trước mặt cậu ta.

Nhưng đáp lại chỉ là cái liếc mắt và giọng điệu hờ hững:

" Cũng 4 năm kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện nhỉ, Seoul chắc hút hồn chị luôn rồi. Không muốn về cái tỉnh nghèo này nữa?"

" Ê, ăn nói với chị tao cẩn thận nha mày!!" - Hoseok cự lại lập tức

Bàn tay tôi cứng đờ giữa không trung. Đúng, là 4 năm. Kí ức đêm của 4 năm trước hiện lên rõ ràng. Tôi đã chuẩn bị trước 1 năm để lên được Seoul xa xôi học tập và làm việc. Ngay khi nghe quyết định ấy, Hoseok và Namjoon sốc không nói nên lời. Cậu em trai ruột của tôi không còn giữ nụ cười thường trực, mắt nó rấm nước kéo tay tôi hỏi không còn cách nào sao. Tôi gượng cười lắc đầu. Hôm đó tôi mất cả buổi dỗ dành Hoseok, nhưng Namjoon thì không đơn giản như vậy. Cậu ta chạy thẳng về nhà sau khi nghe tôi thông báo. Để rồi đêm đó, Namjoon lại sang bấm chuông cửa nhà tôi, gương mặt vốn hiền hoà bỗng trở nên tức giận không thể kiểm soát.

" Sao chị lại muốn đi, chị là con gái đấy! Một mình nơi xa lạ kia có sống nổi không?? Chị thiếu tiền, bộ nhà tôi không thể cho chị vay sao? Tôi nữa, tiền tiết kiệm của tôi sẽ cho chị hết!! Chỉ cần...chỉ cần chị đừng...."

Bả vai tôi bị cậu nắm đến đau nhức. Tôi kìm nén không bật một tiếng kêu, run run xoa đầu cậu và nói :

" Nhờ Namjoonie, chăm sóc Hoseok nhà chị nhé..."

Namjoon nhìn tôi bằng ánh mắt thống thiết, đôi mắt ấy như có vạn lời muốn nói. Hẳn là cậu em này không muốn tôi đi, hẳn là cậu không muốn thấy gia đình của bạn thân mình tiếp tục li tán.

Quay lưng về nhà, Namjoon bỏ lại tôi cùng lần nói chuyện cuối ấy. Suốt một năm còn lại, cậu ta không thèm nhìn mặt tôi nữa.

" Chị hai! Xe đến rồi."

Tiếng kêu của Hoseok khiến tôi nhận ra tay mình vẫn đang giơ ra trong không khí. Ngại ngùng rụt tay lại, tôi nhìn về phía Hoseok chỉ. Chiếc xe ô tô sang trọng kia là sao đây?

Namjoon mở cửa bước ghế phụ phía trên, mặt mày nhăn nhó nhìn tôi:

" Chị kia, đơ ra làm gì? Seoul không có xe ô tô à? Lên nhanh đi."

" Ơ...ừ "

Hoseok hí hửng kéo tay tôi vào trong, mùi cà phê thơm dìu dịu khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Gia đình Namjoon vốn khá giả, năm qua làm ăn chắc cũng không tệ. Còn có cả tài xế riêng. Chậc. Lúc nãy cậu ta nói 'tỉnh nghèo' cũng quá là khiêm tốn đi.

" Chị hai, bố mẹ Namjoon đi công tác nữa rồi, mấy ngày này cậu ấy ở cùng với chúng ta nhé. Cũng tiện để bọn em ôn tập. "

" Ừm, được đấy. Nghe nói Namjoonie học tốt lắm, em hãy giúp đỡ Hoseok nhà chị nữa nhé!"

Tiếng còi xe ngoài kia bỗng rộ lên, át đi một tiếng 'ừm' thật nhẹ của người con trai ngồi phía trước.

(To be contineud)

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phải tách làm 2 chap thôi, như này là hơi dài với mình rồi ...

Mình biết là JHope có chị gái thật sự ngoài đời, nhưng tất cả những gì trong fic chỉ là tưởng tượng và bất kì sự trùng hợp nào cũng không được đối chiếu với ngoài đời nhé. Ami là Ami thôi.

Mình muốn viết fic noona như này từ lâu rồi, mặc dù mình không phải noona của Namjoon, nhưng mình luôn cảm thấy anh ấy rất hợp với bạn trai nhỏ tuổi (thực ra là cả Bangtan í). Hy vọng sẽ có người cùng quan điểm.

Mà Namjoonie khó ở sao sao nhờ .-. Chả quen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net