Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày mới bắt đầu..

Như một thói quen, tôi lại bật tung cửa sổ để đón ánh nắng sáng sớm, nhưng hôm nay sao vậy nhỉ ?

Nắng hôm nay nhẹ nhàng hơn hôm qua, bầu trời hôm nay cũng không còn trong xanh như hôm qua, cả cơn gió cũng thay đổi, ngày càng lạnh hơn.

Tôi bước ra khỏi nhà, hôm nay mọi thứ thật sự trở nên khác rồi,đã không còn Mark chờ tôi nữa, lòng tôi giờ đây giống như cái thời tiết này vậy, nó trùng xuống hẳn.

Tôi tản bộ đến công ty. Trời không nắng không mưa, đây chính là thời điểm tôi thích nhất. Bởi tôi cho rằng đây chính là thời khắc dịu dàng nhất của tạo hoá, nó mang đến cho ta một cảm giác bình yên đến khác lạ.

Và có một điều rõ ràng, năm nay không phải năm tuổi của tôi, sao tôi lại xui đến thế?

Vừa bước đến công ty, tôi đã gặp Mark mở cửa xe của mình và người bước xuống lại là Mi Ah. Hai người đứng nói chuyện một hồi thì Mark xoa đầu Mi Ah. Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ tim tôi như đang nứt ra thành từng mảnh. Dường như muốn đập nát trái tim đang rạn nứt này, ngay trước mắt tôi đây ....

Mi Ah nhón chân lên hôn vào má Mark, trái tim tôi thực sự vỡ vụn ra rồi.

Điều không nên thấy cũng đã thấy, điều muốn biết cũng đã biết....

Tôi bây giờ ... không còn tồn tại trong lòng Mark rồi.

Còn Mark à, đồ xấu xa, rõ ràng anh nói với tôi rằng Mi Ah không phải bạn gái anh kia mà...

Tôi nhớ rằng tôi đâu có đối xử tồi tệ với anh... vậy mà tại sao anh cứ cho tôi hi vọng rồi lại tự mình dẫm nát cái hi vọng mỏng manh này của tôi ....

Nở nụ cười nhẹ, tôi quay người rồi bước vào công ty.

Công việc lại đến dồn dập,tôi không ăn uống, cứ ngồi mãi một chỗ đánh hết văn bản này đến văn bản kia sau đó nhận thêm nhiều, nhiều việc nữa đế rồi như một con rô bốt mà làm việc. Tâm trí tôi nhờ vậy cũng không còn khoảng trống nào dành cho Mark rồi.

Kể từ ngày ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn...

Buổi sáng tôi một mình đến công ty, vùi đầu vào công việc. Đến 4h chiều lại tản bộ về nhà. Đêm đêm vầng trăng sáng kia cũng không còn xuất hiện nữa, chẳng còn một vầng trăng nào ở nơi đó chờ tôi mỗi đêm đen.

Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua, đã từ bao giờ, trái tim tôi tự xây lên một bức tường vô hình, bức tường ấy ngăn cách tôi với cuộc sống vui vẻ mà tôi vốn có trước đây, nó khiến tôi cô đơn... cô đơn đến nao lòng...

Trời ngày càng lạnh hơn, nhưng tuyết thì vẫn chưa rơi, kỳ lạ nhỉ.

Hôm nay tần suất công việc tăng lên nhiều lần làm tôi lọ mọ mãi, đến 10h mới được về nhà, sự căng thẳng và mệt mỏi trong tôi dâng lên tột độ. Thế thì thôi, đã về trễ thì về trễ nốt vậy, hôm nay cũng là cuối tuần, tôi nên đi dạo mát sốc lại tinh thần một chút chứ.

Ghé vào cửa hàng mua vài chai soju rồi ra sông Hàn. Tôi ngồi ở đấy hứng từng đợt gió se, mặc cho những cơn gió đó khiến da thịt tôi lạnh buốt.

Tôi vốn rất thích cái lạnh của mùa đông nhưng giờ thì không muốn phải đối mặt với nó. Bởi điều mà mùa đông mang đến ... chính là sự yêu thương.

Khi tuyết rơi, ai lại không muốn đôi bàn tay mình được nhận lấy hơi ấm từ ai đó.

Khi tuyết rơi, ai lại không muốn có một tình yêu nồng nàn để sưởi ấm một con tim đang run lên.

Tôi cũng thế, tôi cũng muốn những điều như vậy, bởi vì tôi cũng là một người con gái mà, nhưng giờ đây tôi đã không còn Mark bên cạnh mình nữa.

Nhắm mắt lại, tôi cảm nhận từng giọt nước nóng hổi lăn trên má. Chỉ hôm nay thôi, tôi sẽ chỉ khóc nốt hôm nay nữa thôi, khóc cho những yêu thương tôi dành tặng anh còn đọng lại trong tôi trôi đi hết. Làm ơn! Nước mắt này hãy làm tình cảm này chết đi như những bông tử đinh hương tím ngày ấy...

- Hee Ri, em đang làm gì đấy?- một chất giọng trầm ấm vang lên.

Là giọng của Mark. Tôi quay lại, quên gạt đi dòng nước mắt đang lăn dài. Mark thấy thế nở nụ cười, bước đến và ngồi xuống cạnh tôi. Bỗng lúc ấy, tôi lại dịch ra khỏi anh một chút, làm anh sững người.

- Sao em lại khóc thế này? - Mark cũng vớ lấy một chai rượu đưa lên môi và uống một ngụm thật lớn.

- Không liên quan đến anh. - tôi lạnh lùng đáp, tôi không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh nữa, tôi đã thay đổi rồi.

- Anh... đã làm gì để cho em buồn sao ? - Mark ngập ngừng nhìn tôi.

- Không.

- Vậy tại sao em lại khó....

- Đã nói là không liên quan tới anh mà! - không để anh kết thúc câu, tôi cất cao giọng mình lên một bậc.

- Nếu anh làm gì sai thì anh xin lỗi em. - Mark cười nhẹ rồi uống thêm một ngụm rượu.

- Anh không có gì sai cả, giờ thì anh về đi, em muốn một mình. - tôi gằn giọng, mặt cúi gầm xuống. 

- Không, anh không về. - trái ngược với tôi, Mark dịu dàng trả lời.

- Thế thì anh ở đây đi, em về! - tôi xoay người định đứng lên thì Mark đã kịp nắm lấy vai tôi níu xuống

- Em ở lại...

- ANH BỎ TÔI RA ĐỒ ĐÊ TIỆN, ANH CÒN MUỐN DẰN VẶT TÔI TỚI BAO GIỜ NỮA HẢ ?! - tôi quay lại hét lớn, từ khi nào mặt tôi đã đầm đìa nước mắt, mũi và mắt tôi đỏ ửng lên.

- Em... em đừng khóc!

- TÔI ĐÃ NÓI ANH BUÔNG TÔI RA, VÌ ANH MÀ TÔI MỚI NHƯ THẾ NÀY, ANH CHƯA HẢ DẠ À ?! - tôi tiếp tục hét lên trong dòng nước mắt mặn chát.

Mark sững người. Đột nhiên anh ôm chặt lấy tôi vào lòng.

- Em đừng khóc, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà! - Mark thì thầm vào tai tôi.

- XIN LỖI CÁI QUÁI GÌ CHỨ, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, KHÔNG MUỐN NGHE !! - một tay tôi đẩy anh ra, một tay đập mạnh vào lồng ngực anh.

- NẾU LÀ ANH SAI THÌ ANH XIN LỖI, ĐỪNG KHÓC NỮA, XIN EM ĐÓ !! - Mark bỗng nhiên hét lớn, càng ôm chặt lấy tôi hơn, điều đó làm cho tôi cảm thấy bất ngờ, hai cánh tay như tê cứng lại, bông thõng xuống.

- Anh xin lỗi... anh xin lỗi mà, đừng khóc nữa, xin em, anh xin em đó... - Mark dụi đầu vào vai tôi.

Tôi níu lấy áo anh, nước mắt vẫn không ngừng tuôn, ướt đẫm nơi bờ vai...

Bỗng nhiên một thứ gì đó rơi xuống, là tuyết, tuyết đã rơi rồi...

- Em nhìn xem, tuyết đã rơi rồi kìa. - Mark thì thầm vào tai tôi.

Nước mắt tôi tự động ngưng lại, tôi im lặng ngắm nhìn những bông tuyết đầu tiên của mùa đông chầm chậm rơi xuống.

- Người ta thường nói, những cặp đôi yêu nhau cùng ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ bên nhau trọn đời đấy Hee Ri à.- Mark tiếp tục.

- Vậy thì anh mau về với cô gái ngây thơ của anh đi, chúng ta không phải là một đôi thích hợp cho điều đó đâu.- tôi đẩy mạnh anh ra.

Ấy thế mà anh lại cười, đưa tay hứng một bông tuyết rồi tiếp tục dùng giọng điệu nhẹ nhàng ấy hỏi tôi:

- Tuyết đã rơi rồi, anh đã ở đây rồi, em cũng đã ngừng khóc rồi, vậy thì chúng ta sao lại chưa thành một đôi nhỉ ?

Trái tim đang lạnh lẽo lại một lần nữa vì anh mà xuất hiện từng hơi ấm. Đối lập với những bông tuyết đang rơi kia, có một trái tim nhỏ bé đang chứa đựng những tia nắng ấm áp vô cùng ....

 --------------------------------------------------------------

Tình yêu thật diệu kì, nó khiến cho ta chìm đắm vào mật ngọt và nó cũng khiến cho ta chết chìm trong cay đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#got7 #markeu
Ẩn QC