9: Thiên thần gãy cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Jikook

Jimin ver

Tôi nằm dài trên chiếc giường bệnh phủ tấm ga trắng, khẽ liếc nhìn qua khung cửa sổ của bệnh viện, một màu cam lịm của buổi chiều buồn mà lại mang mác cái khí hậu nóng ẩm của mùa hè, nắng cuối hạ vẫn còn nồng, còn sáng nhưng nhạt dần. Từng chiếc lá thu rơi rụng xuống nền đất lạnh lẽo vụt khuất mắt tôi. Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện "Chiếc lá cuối cùng" của O-hen-ri. Nhân vật chính Giôn-xi đang bệnh nặng và tuyệt vọng chờ chết, thật buồn thảm. Nhưng sự thật thì tôi cũng thế thôi, đang u buồn, sầu lo, lâu lâu lại nhìn sang phía cửa chính như mong chờ một ai đó đến căn phòng bệnh này. Tôi nhớ em.

Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi tôi nhập viện, cũng là ngày thứ năm kể từ lúc tôi chia tay em.

Bỗng tiếng cánh cửa chợt mở ra, tôi ngã người sang nhìn.

-Jimin, em lại đến rồi đây.

-Chẳng phải anh đã nói... 

-Em có mang cháo cà rốt đến, anh ăn nhanh cho nóng. -Em cắt ngang lời tôi.

Tôi lẳng lặng nhìn em bày tô cháo ra, tôi vẫn chỉ nằm đó, bất động, không thể với tay đến nắm lấy em. Tôi muốn bảo em hãy dừng lại.

-Chúng ta...đã chia tay. -Tôi mím môi, cay đắng nói, dù tôi biết lời nói có nghiệt ngã đến chừng nào, em đau, tôi cũng vậy chứ.

-Em không nhớ là chúng ta đã chia tay. -Em nhún vai, cười hiền, nụ cười đó làm tôi như muốn tan chảy.

-Anh đã bảo cách đây năm ngày.

-Đó là anh nói, chưa có sự đồng ý của em. -Em đưa một ngón trỏ lên miệng tôi, ngăn tôi nói thêm câu nào nữa, cho đến khi tôi thực sự im lặng, em mới buông tay ra.

-Nhưng anh là một kẻ phế.

Phải, tôi là một kẻ tàn phế với đôi chân tật nguyền. Một tuần trước, một chiếc xe hơi đã tông lấy tôi, khiến xương chân trái bị nghiền nát. Tôi được người dân đưa đi cấp cứu, và tôi đã tỉnh sau hai ngày hôn mê. Họ bảo chân tôi phải qua một khoảng thời gian hội thảo của bác sĩ để quyết định  lắp chân giả hay không. Nhưng khi tôi mở mắt tỉnh dậy, điều tôi thấy đầu tiên đó chính là gương mặt đẫm lệ của em, em mếu máo đến đáng thương, một mực nắm lấy bàn tay tôi. 

Dĩ nhiên tôi nghe được bác sĩ nói rằng phải cắt bỏ phần chân từ đầu gối xuống, tôi sẽ tàn phế. Thế nên tôi chọn cách xa em, để em có thể tìm cho mình hạnh phúc mới, để em có thể giải thoát khỏi tôi. Em đau một, tôi đau mười. Tôi yêu em, yêu nhiều đến không thể tả được, nhưng cũng vì tôi yêu em nên tôi mới chọn cách buông tay. Dù nó có hơi độc ác, tôi biết, nhưng tôi không muốn ích kỉ giữ em cho riêng kẻ phế như tôi.

-Chẳng phải bác sĩ đang hội thảo để lắp chân giả cho anh sao?

-Em biết đấy, họ nói tỉ lệ rất thấp.

-Em không biết gì cả, em chỉ biết anh cần em.

-Không, Jeon Jungkook, anh không cần em, anh muốn ở một mình, làm ơn hãy đi ra.

Mím môi buông lời lẽ cay độc, tôi chợt giật mình khi thấy em rưng lệ, hai lòng bàn tay siết chặt lấy nhau, để mặc cho móng tay cào xé. Tôi biết em đau, đau lắm, tôi năm lần bảy lượt buông bỏ em. Em bỏ đi, đập mạnh cửa phòng. Em đang giận, rất giận vì tôi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, em không còn vướng bận gì về tôi nữa.

Đó liệu có phải là điều tôi muốn, em đi rồi, chỉ còn mình tôi bơ vơ ở căn phòng rộng lớn. Chẳng còn những lời động viên, chẳng còn cậu nhóc hay làm nũng, chẳng còn những cái hôn ngọt ngào em dành cho tôi. Em từ bỏ rồi sao? Cũng tốt, như ý tôi rồi, nhưng sau tôi đau quá, đau hơn cả cái chân phế tàn của tôi.

Tôi là một người ít khóc, nhưng không phải tôi là kẻ không có nước mắt. Tôi cũng biết khóc, khóc khi tôi thực sự đau khổ, khóc khi tôi thực sự cô đơn, khóc cho số phận của tôi. Chỉ hôm nay, tôi chỉ khóc cho hôm nay, để mai rồi tôi sẽ là một Park Jimin khác.

Bỗng tôi lại nghe tiếng mở cửa bước vào.

-Anh khóc đấy à?

Là em, Jeon Jungkook, em chưa đi, tôi biết mà.

-Chẳng phải em đã giận và bỏ đi?

-Giận thì có giận, nhưng bỏ đi chỉ để khuây khỏa một lát.

Em bước đến cạnh giường bệnh của tôi, đỡ cho tôi ngồi tựa lên cái gối. Em ân cần lấy khăn giấy chấm nước mắt cho tôi, lại còn cẩn thận hôn lên từng giọt nước mắt tôi rơi xuống. Tôi chịu thua, rằng tôi không thể không thừa nhận là tôi nhớ em và mong em đến chết mất. Tôi nghĩ rằng mình không thể kiềm chế được việc ôm em vào lòng nữa rồi. 

Em bỗng đứng dậy, tôi sợ em đi. Tôi kéo tay em lại, ôm lấy eo em. Em không nói gì, chỉ để gương mặt tôi tựa lên eo em mà khóc.

-Jungkook, em biết không, cuộc đời của con người chỉ có một, nhưng cái chết của con người có đến hai.

Em nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

-Một là khi họ ngừng thở theo lẽ tự nhiên, hai là ngọn lửa ước mơ của họ vụt tắt.

-Và anh là vũ công, nên anh không thể nhảy?

Tôi gật đầu nhẹ, phải, tôi là một vũ công đương đại. Tôi yêu cái nghề này, tôi theo nó từ khi còn nhỏ, để bây giờ đến đi còn chẳng được nói chi ước mơ xa vời của tôi, rằng tôi đã từng mơ mình sẽ là một vũ công xuất sắc.

-Cũng giống như thiên thần bị gãy cánh, họ chẳng bao giờ bay lên bầu trời trong sáng ấy được. 

Em lại im lặng.

-Như cách mà chim không thể bay, vũ công không thể nhảy. Trong tâm anh bây giờ đã chết, chết dần, chết mòn.

Em không nói gì thêm nữa, em hiểu nỗi đau mà tôi chịu đựng, vì em cũng là vũ công, nếu một ngày nào đó em không thể nhảy, em cũng sẽ như tôi.

Em cười hiền từ, nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống, vuốt mái tóc thấm đẫm mồ hôi của tôi sang một bên, em ân cần đặt một nụ hôn lên trán tôi khiến tim tôi hẵng một nhịp. Ở cự ly gần, tôi cảm thấy mình may mắn làm sao khi được em yêu, em đẹp như thiên thần, một nét đẹp nhẹ nhàng, quyến rũ, một đôi mắt to long lanh và đôi môi đỏ hồng hào. Lại thêm tính cách hiền lành của em, đủ khiến tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

-Anh biết không Jimin, ước mơ của em không chỉ là nhảy, mà còn là yêu anh. Thế nên, hãy để em yêu anh, nhé!

Tôi gật đầu, kiềm lòng không khóc nữa. Cho tôi ích kỉ một tí, để tôi yêu em thêm một thời gian nữa thôi, nếu tôi thật sự phế, tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của em.

~o0o~

Tôi không thể nào tưởng tượng nổi cảm giác bất lực như những ngày đầu. Chân tôi trước mắt bị cắt bỏ đi và nó đau đến chết đi sống lại. Ngày nào tôi cũng phải chịu đựng cơn đau và hàng chục viên thuốc tống vào bụng. Tôi nằm bất động trên giường không thể cử động bản thân nổi. Mỗi sinh hoạt đều do Jungkook và ba mẹ giúp đỡ. Cũng may có em động viên mỗi ngày, tôi cảm thấy có ý chí phần nào.

Chân tôi không thể chịu nhiệt độ quá thấp nên tôi phải giữ cơ thể luôn ở mức bình thường, đôi khi trời nắng cháy da cháy thịt mà tôi vẫn không thể mở máy lạnh khiến bức rức đến bực bội. Dần dần mấy ngày sau, da thịt tôi ngứa đến lạ, mấy hạt đỏ đỏ nổi mẩn trên người mà cũng chẳng biết là gì. Jungkook đi công tác ba ngày nay nên không đến thăm tôi, may sao hôm nay em về và chạy đến ở với tôi ngay.

-Em đi công tác về rồi nè, còn mua đồ ăn ngon cho anh nữa đó. -Em cười cười nhìn tôi, bỏ đống đồ mà em mua lên bàn.

-Jungkook, anh ngứa quá. 

-Hửm? Anh ngứa chỗ nào?

Em đi đến gần mở hết cúc áo của tôi ra, rồi lại thốt lên một câu, gương mặt trông rất hoảng.

-Không ổn rồi, anh bị nổi rôm sảy, ngứa lắm đúng không?

Tôi gật đầu, quả thật rất ngứa và khó chịu, nhất là tay và chân. Em bảo do tôi nằm giường lâu quá, việc tắm rửa hạn chế hơn nên bị nổi rôm sảy, may là còn nhẹ, vẫn trị bằng cách dân gian được. Nhưng em còn mắng tôi vài câu, không biết gọi cho em hay nói cho ba mẹ, giờ nổi đầy tay, chân mới chịu nói, em xem ai mới là người đáng thương đây?

Em cẩn thận cởi áo tôi ra, vắt chiếc khăn sạch lau cơ thể tôi, ánh mắt em trông rất lo lắng, tôi càng thấy có lỗi với em hơn. Mấy ngày sau đó em xin nghỉ phép ở túc trực cạnh tôi 24/24, thường xuyên lau người và thay quần áo mới cho tôi, nhờ vậy mà rôm sảy cũng dần hết, cơ thể cũng không còn ngứa hay gì nữa.

~o0o~

Đến khi chân không còn đau nữa, tôi lại bắt buộc phải tập cử động cơ thể, nếu không thì phế thật sự. Ban đầu chỉ là những động tác tại chỗ nhẹ nhàng, sau đó lại phải cầm nạng tập đi nhiều. Hôm nào em cũng phải ở cạnh để xoa bóp và kéo dãn gân cốt cho tôi, thậm chí còn phải đỡ tôi để tôi đi lại.

-Jungkook à, anh mỏi quá.

Con người ai cũng có giới hạn chịu đựng, khi mà tự dưng nằm liệt giường gần cả tháng, bây giờ lại bỗng dưng tập đi, lại còn cầm nạng, hỏi sao mà không mệt? Tôi nản dữ lắm, em phải ở cạnh động viên tôi, thúc đẩy tôi tập đi. Nhiều người nhìn vô còn hỏi ai công ai thụ, vì tôi trông yếu đuối quá, còn em thì lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, luôn che chở cho tôi.

-Anh nghỉ một tí đi, để em xoa bóp cho anh. 

Em đỡ tôi ngồi xuống ghế, dẹp hai cây nạng sang một bên, chu đáo bóp tay cho tôi. Đến khi em chuẩn bị chạm tay đến cái chân trái bị phế, tôi hoảng hốt nắm chặt tay em lại, vẻ mặt không hài lòng.

-Em chỉ muốn xoa bóp cho anh đỡ đau thôi.

-K-Không cần, anh không đau...

-Đừng nói dối, em biết mà.

Em gỡ bàn tay tôi ra, cẩn thận mà xoa xoa nhẹ nhàng lên chân trái, thấy mặt tôi nhăn nhó vì đau, em dừng tay lại ngay, còn hỏi han tôi ổn không. Chậc, nhìn cái biểu cảm dễ thương của em là tôi ổn ngay lập tức.

~o0o~

Hôm nay tôi nhận được một tin vui lớn từ phía ba mẹ, họ bảo bác sĩ nói có khả năng sẽ được lắp chân giả. Tôi mừng, em cũng mừng nữa. Nhưng đột nhiên ba mẹ lại bảo tôi phải đi ra nước ngoài điều trị vì ở đây không có khả năng. Em cũng biết điều đó, tôi chợt nhìn qua gương mặt tím tái của em, ánh mắt không thể nào sầu thảm hơn. Tôi hiểu em đang nghĩ gì...

-Em không cần đi theo anh đâu.

-J-Jimin, không thể được, em muốn ở cạnh anh.

-Ngoan, em còn công việc, gia đình và tương lai, không thể đi theo anh.

Tôi xoa đầu em, ôm chặt em vào lòng mà an ủi. Em tuy hiền lành nhưng đôi khi rất khó bảo, biết rằng nếu không được đi theo tôi chắc em sẽ không chịu. Nhưng vì tôi yêu em nên muốn tốt cho em thôi, có khi tôi đi mãi không về được cũng nên, em phải ở lại Hàn mà gầy dựng sự nghiệp cho mình.

Mấy đêm trước khi đi em buồn lắm, cứ khóc mãi thôi, bắt tôi tối nào cũng phải thức dỗ. Vì em nghe bác sĩ nói ở Singapore chưa chắc gì đã lắp chân thành công cho tôi, có khi vết thương lại hoại tử sâu hơn. Xương tôi bị tổn thương nặng nên tỉ lệ thành công khá thấp, còn trông chờ vào hi vọng mà thôi.

-Em muốn đi với anh, làm ơn.

-Không được đâu Jungkook, nghe lời anh, hãy ở đây để sống cho tương lai của em, chứ không phải vì khoảng thời gian cạnh anh mà em đánh mất sự nghiệp, em mà thất nghiệp sau này ai nuôi, hả?

-Anh...Anh nuôi. -Giọng em lí nhí. -Anh nuôi em nên phải cố gắng chữa trị thành công đó.

-Anh biết rồi nhóc con, bây giờ đi ngủ đi nào.

-Em không phải là nhóc con đâu.

-Vậy là bé con, hay cục cưng của anh đây hả?

Em ngại ngùng cúi mặt xuống, tôi thoáng thấy gương mặt đỏ như trái cà chua của em, miệng còn nhếch mép cười. Nhẹ nhàng trao cho em nụ hôn chúc ngủ ngon và cả hai chúng tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

~o0o~

Bản thân tôi tự nhận thức được rằng lần này tôi đi có thể sẽ khó mà quay về, thậm chí là khó liên lạc với em. Chân có thể bị cắt sâu hơn nữa. Em sẽ như thế nào khi thấy tôi như vậy? Đau đớn, chua xót hay thương hại đây? Bản thân tôi cũng chán chính mình, một kẻ phế, chỉ trông chờ vào người thân và em, tôi là thằng ăn hại, hỏi sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?

Mỗi lần nhớ đến gương mặt mếu máo của em khi tiễn tôi ra sân bay, nhưng em luôn bảo rằng mình ổn và luôn động viên tôi, tôi buồn biết mấy. Tôi biết em thất vọng thế nào khi không thể ở cạnh tôi trong quãng thời gian khó khăn nhất, nhưng em biết không Jungkook, 2 tháng qua ở bệnh viện đã là những kí ức khó khăn nhất của chúng ta rồi.

Lại nhớ đến những lần em gọi video call khi tôi ở Singapore, tôi có thể cảm giác được em như muốn khóc. Dù chúng ta chỉ nhìn nhau qua màn hình điện thoại nhưng em là người yêu tôi, sao tôi không hiểu cho được. Cứ mỗi thời gian rảnh em lại gọi, lúc thì em cười rất tươi, lúc thì lại sầu não trông buồn bã lắm cơ. Có đêm gọi cho tôi bảo không ngủ được, thế là tôi đành thức khuya một tí trò chuyện với em, cho đến khi em ngủ thì thôi.

Trước ngày tôi phẫu thuật lắp chân, đêm đó em cũng có gọi video call. Em khoe cái áo len em đan cho tôi, cũng phải nhỉ, sắp tới đông rồi. Nhưng sao tôi thấy em gầy nhiều quá, mặt hốc đi thấy rõ, chắc tại em lo cho tôi. Tôi sắp phải đối mặt với một bước ngoặc cuộc đời, rằng tôi có thể tự đi lại được hay không. Tôi biết khả năng cao là như thế nào, nhưng tôi giờ đây đã là một Park Jimin khác. Tôi trưởng thành, mạnh mẽ, và tự nhủ bản thân nhất định phải khoẻ mạnh để trở về với em. Sau khi về tôi sẽ cưới em.

Ba tháng sau...

-Sẽ ổn chứ Jungkook?

-Vâng, ba mẹ em không có kì thị ai cả, chỉ sợ là kẻ lừa đảo không yêu em thôi. -Em cười hì, nắm tay tôi vào nhà em.

Chẳng là hôm nay tôi ra mắt với gia đình em. Mới đây đã ba tháng kể từ ngày tôi phẫu thuật lắp chân ở Singapore. Cuối cùng tôi cũng đi lại được, chỉ điều hơi khó khăn hơn người thường thôi. Cái hôm tôi về em mừng lắm, cứ ôm khăng khăng lấy tôi, về còn suốt ngày đi tẩm bổ canxi cho. Bây giờ lại vòi tôi ra mắt gia đình. Ban đầu tôi nghĩ ba mẹ em sẽ khó mà đồng ý một người đàn ông có tật như tôi. Đương nhiên, nếu lấy em tôi nên là một trụ cột mà chăm sóc, bảo vệ em mới phải, có ai ngược đời như chúng tôi không?

-Dù sao chúng ta đã cùng trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất, không phải sao? Thử thách này sẽ không là vấn đề gì cả.

Tôi lặng người trước câu nói ấy, môi hiện lên một nụ cười. Đúng vậy, chúng tôi đã đấu tranh tâm lí rất nhiều để được yêu nhau, được đến với nhau, không lẽ thêm một thử thách nữa mà lại không vượt qua?

-Được, chúng ta cùng vào. 

Tôi nắm tay em, mạnh dạng bước vào. Không để em đợi nữa, tôi sẽ cưới em. Tôi tin là tôi có thể bảo vệ được em, sẽ yêu thương em thật nhiều, cảm ơn em vì đã yêu tôi, Jungkook!

/220520/

________________________________

Spoil new pic : Nỗi đau của người tuyết.

Cuộc đời của con người chỉ có một, nhưng cái chết của con người có đến hai. Một là khi họ ngừng thở theo lẽ tự nhiên, hai là ngọn lửa ước mơ của họ vụt tắt. Cũng giống như thiên thần bị gãy cánh, họ chẳng bao giờ bay lên bầu trời trong sáng ấy được. Như cách mà chim không thể bay, vũ công không thể nhảy, hay hoạ sĩ không thể vẽ - đó chính là em. Nhưng ước mơ của em là chỉ cần anh thương thôi...  Trong tâm em bây giờ đã chết, chết dần, chết mòn.

-Jeon Jungkook

Fanfic này sẽ dự định viết vào tháng 7 hoặc tháng 8, khoảng 20 chap. Couple chính : Jikook. Thể loại: Đam, ngược, sủng, HE.

(Tuy nhiên fanfic mới này không giống cốt truyện của Oneshort trên, chỉ là mình trích câu review vô thôi ... cho hợp hoàn cảnh tí )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net