Immortal_pink

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Tớ - Jen(immortal_pink)

Rating: K

Category: General

Couple: YulSic

CRE:SSVN

Note: một oneshot viết trước cả Autumn Love lúc đầu au ko định post vì thấy nó hơi tệ, nhưng được mấy bạn động viên và cũng muốn post để mọi người góp ý ^^

Another Autumn Love

Gần sáng, phi đoàn trưởng thông báo máy bay sắp hạ cánh. Tôi uể oải mở mắt. Chuyến công tác ngắn ngày ở đất nước mặt trời mọc vẫn còn lưu lại trong tôi với sự mỏi mệt khó chịu. Bên ngoài ô kính nhỏ, Seoul chìm sâu dưới lớp mây mù. Bây giờ đang là giữa thu. Chẳng mấy chốc nữa, tuyết sẽ rơi, nhấn chìm tất cả những mái nhà và cả những con phố thênh thang trong lòng thành phố bằng màu trắng xóa…

Tôi bước dần ra đại sảnh của sân bay. Chiếc valise dửng dưng lăn theo, không một tiếng động. Xung quanh tôi nhộn nhịp. Gia đình. Vài đôi tình nhân. Cánh tay rộng mở, tiếng cười nói vang lên. Rồi họ ùa vào nhau. Hình ảnh lướt qua, rất đỗi bình thường nhưng đủ khiến tôi thấy mình cô độc – thứ cảm giác mà khi bay xuyên qua giữa những múi giờ tôi đã mơ hồ nhận thấy. Bỗng nhiên tôi nhớ đến Sica, cô gái nhỏ bé đã biết bao lần ôm choàng lấy tôi tại chính sân bay này và bật khóc. Tôi nhớ đến sự bối rối của mình, nhớ vòng tay tôi cố gắng xiết lấy Sica thật chặt, đôi môi tôi áp vào cô vầng trán phẳng run rẩy.“Giờ thì chỉ có một mình mày thôi, Yuri” - Khẽ thở dài, tôi bước nhanh hơn. Để ý nhiều đến những điều xung quanh chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp.

Tôi gặp Sica lần đầu tiên cũng trong một ngày thu thế này, mà không, nó sớm hơn tí chút. Khi mà mùa thu đang vào độ đẹp nhất, cái lạnh chỉ vừa đủ để khiến con người ta muốn gần nhau thêm chút nữa...

Sica, cô gái trong chiếc áo khoác mỏng nhẹ ngồi thụp xuống vỉa hè, đưa tay gạt dòng nước mắt chảy trên khuôn mặt của chú bé con vừa lạc mẹ. Tôi đưa máy lên, nheo mắt, tách. Cô quay lại, mỉm cười. Trong phút giây, tôi tưởng chừng mình đang trôi bồng bềnh giữa một giấc mơ có màu trời tháng chín, rồi đôi mắt đen lấp lánh ấy níu tôi lại.

Vậy là tôi yêu Sica. Một tình yêu đến từ sự bất ngờ mà tôi chưa bao giờ mong đợi. Và chắc bới vậy mà Sica đặt một vết hằn vào kí ức tôi, nỗi nhớ tôi, sâu đến ngỡ ngàng.

---------------------------------------

Flashback:

- Này Yul, tớ yêu cậu.

- Uhm, tớ biết – Tay vẫn lật giở các trang tạp chí nhạt nhẽo, tôi không ngẩng đầu lên.

- Yul, tớ lại sắp đi.

- Uhm… Tớ biết. Ngay cả trước khi cậu nói ra

- Sao cậu biết?

- Cái cách cậu nhìn tớ, cái cách cậu nắm chặt lấy tay nhau bối rối. Tớ đã quen rồi.

- …….

- Lần này là bao lâu? – Tôi gằn giọng khó chịu.

- Khoảng 6 tháng.

- 6 tháng??? Ở đâu?

- Một số nước trong khu vực Mĩ La Tinh.

- Hừ, tốt đấy Jessica. Lần sau dài hơn lần trước, xa hơn lần trước.

- Đừng như thế Yul… tớ đi rồi sẽ trở về mà.

- Trở về, và rồi lại đi tiếp. Tớ đang tự hỏi không biết có lúc nào mà cậu trở về và sau đó thông báo với tớ rằng: “này Yul, tớ sắp lên sao Hỏa”. Khốn kiếp thật!

Ném mạnh tờ báo lên ghế sofa, tôi bước về phía cửa sổ. Một lát sau, vòng tay nhẹ nhàng ôm vòng quanh eo tôi. Sica đứng sau lưng tự lúc nào. Áp mặt vào lưng tôi, cô thì thầm:

- Đừng giận tớ Yul, mọi người ở đó cần tớ…

- Cậu không phải là người bác sĩ duy nhất trên hành tinh này, Sica

- Tớ biết…

- Cậu biết? Biết mà vẫn đi à? – Tôi lớn tiếng – Rốt cuộc tớ là cái quái gì trong cuộc đời của cậu? Một người cứ luôn tiễn cậu đi, rồi đếm từng giờ từng phút đón chờ cậu trở về. Ở bên cậu trong một hoặc hai tháng ngắn ngủi, và rồi lại nhìn cậu ra đi. Nghe có hợp lý không Jessica?

Tôi gỡ nhẹ bàn tay của Jessica, quay người lại:

- Chuyện này đến bao giờ sẽ kết thúc?

- ….

- Đã đến lúc cậu nên đưa ra một sự lựa chọn: hoặc tớ hoặc cái công việc cao cả mà cậu đang làm.

- Yul?

- Tớ mệt mỏi vì chờ đợi lắm rồi, Sica. Lúc cậu đang đi dưới bầu trời của một đất nước xa lạ, cậu chăm sóc cho những đứa trẻ ngèo đói, cậu hạnh phúc vì đã làm được việc có ích cho mọi người… cậu có nghĩ tớ thế nào không? – Tôi gần như hét lên – Tớ một mình đi, một mình về, một mình nhớ cậu, giọng nói cậu, hơi ấm của cậu, cố gắng hình dung ra gương mặt cậu.. Làm tất cả, một mình Sica ah…tớ thậm chí còn không bao giờ dám tắt chuông điện thoại để ngủ một giấc cho ngon lành khi đang mệt mỏi nhất, chỉ vì tớ sợ cậu gọi về và không gặp được tớ…

- Yul ah - Sica đưa tay áp lên má tôi, mỉm cười – Chúng ta chẳng phải vẫn liên lạc với nhau đó sao?

- Tớ thì phát ngấy với những cái email mà chữ nào cũng đều nhau tăm tắp, tiếng gõ lách cách khô khan phát ra từ bàn phím và cả tiếng lạo xạo ngắt quãng giọng cả hai giữa cuộc điện thoại ngắn ngủi… Sự xa cách mang lại cho tớ cảm giác không an toàn, y như tớ đang leo lên một cái thang dây nào đó, chóng mặt và đầy sợ hãi. Tớ thật sự mệt mỏi. Rất rất mệt mỏi.

Sica im lặng một hồi lâu, rồi cô nói, rạnh rọt đến ngỡ ngàng:

- Yul này, chúng mình chia tay nhé?

- Chia…tay? Đừng đùa nữa Sica… - Tôi mở to mắt, nhìn thẳng vào cô, lắp bắp không thành câu.

- Tớ không đùa. Tớ sẽ đi, và còn đi nữa. Chưa đến lúc để tớ dừng lại…. Mình chia tay đi. Cậu mệt mỏi, tớ cũng thế. Vậy nên chúng ta dừng lại ở đây thôi, Yul ah

End flashback

Như thế, chúng tôi xa nhau. Cũng là một ngày thu.

Đôi lúc tôi thường nghĩ, có phải vì thế mà mùa thu để lại trong kí ức của tôi với thứ cảm xúc lẫn lộn rối bời không thể gọi thành tên. Ngọt ngào, êm đềm xen lẫn day dứt và tiếc nuối. Không bao giờ khác được.

Ngày cô ấy ra đi, tôi bình tĩnh đến lạ lùng, tự nhủ mình: “Không sao đâu Yul, mày vẫn sẽ sống tốt. Chỉ là một người rời khỏi”. Vậy mà không biết từ khi nào, tôi có thói quen không ngủ trong phòng. Có lẽ là do sợ sự gợi nhắc, tôi nghĩ vậy. Tôi vẫn hay ngủ quên trên ghế sofa đặt ở phòng làm việc. Nửa đêm khi cái lạnh bất chợt xâm chiếm, tôi quờ tay tìm chiếc chăn rơi xuống đất tự lúc nào, miệng lẩm bẩm: “Sica, lạnh không?”. Rồi tôi giật mình tỉnh giấc và bật cười khi nhận ra rằng nỗi nhớ không biến mất sau một giấc ngủ thật dài, trái lại vẫn đi theo mình như một chú rùa nhẫn nại và chăm chỉ.

Kể từ đó, đêm tôi thường ra ban công, uống café và đứng ngắm đèn báo hiệu lập lòe phát ra từ đuôi những chiếc máy bay. Chúng chỉ mang theo được hành trình của những con người, hoặc ra đi, hoặc trở về. Còn giấc mơ thì khác, nó là thứ không thể nào chuyên chở nổi. Mà Sica lại là cơn mơ của đời tôi. Dài. Sâu. Và xa quá… Giữa khoảng không tưởng chừng vô tận ấy, thảng hoặc tôi lại nghĩ: tôi và Sica, nếu đã từng tìm thấy nhau, từng có nhau và đánh mất nhau, liệu có hy vọng cho một ngày nào đó, chúng tôi sẽ trở về bên nhau trong cuộc sống này?

--------------------------

Nhưng dù thế nào, mặt trời vẫn mọc mỗi ngày, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Buồn cười là việc không cố gắng quên cô cũng giúp tôi được chút ít. Gần 2 năm trôi qua, mọi thứ không hẳn là phai nhạt, nhưng nó trốn kín vào một góc nào đó, rất sâu trong tôi. Biết rằng có ở đó, nhưng chẳng thể nào nắm bắt.

Tôi quen vài cô gái khác. Hẹn hò. Chia tay. Mọi thứ diễn ra chóng vánh. Lý do, tôi không rõ. Nhưng có vẻ họ thì rõ, kiểu như: Em có cảm giác Yuri không yêu em trọn vẹn. Em không chịu được cái kiểu Yul ở bên em mà cứ nghĩ đến người khác. Rồi họ rời đi. Tôi cũng chẳng buồn giữ lại. Giữ làm gì khi biết rằng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu?

Vậy mà rồi cuối cùng tôi cũng gặp lại Sica. Bất ngờ đến nỗi chẳng kịp đề phòng kí ức của chính mình.

Một ngày mùa đông không mấy an lành. Tôi sững người đứng nhìn cô ấy dựa đầu vào tấm kính, hồn nhiên nhìn mấy chú mèo đang đùa nghịch. Mái tóc vàng ôm lấy bờ vai gầy guộc. Đôi tay nhỏ bé mà tôi vẫn thường nắm chặt và cho vào túi áo mình khi đi trên phố. Tất cả kỉ niệm dội về như một đợt sóng dữ dội. Con người mà bấy lâu xa xôi đến mức tôi cứ ngỡ đó là giấc mơ của đời mình bỗng dưng trở nên gần lắm, gần đến mức tôi nghĩ rằng mình chỉ cần bước lên một bước, với tay ra, thế là chạm vào Sica được. Trong khi tim tôi gần như ngừng đập thì cô ấy quay lại. Nhìn thấy tôi, Sica cười: Là Yul sao?

Cười!? Bình thản đến mức tôi tưởng chừng đó chẳng phải là tình cờ, mà tôi đang sống trong quá khứ… một cuộc hẹn giữa tôi và Sica. Uh, là tôi và Sica, nhưng là của những ngày đã cũ.

Đưa cốc Mocha lên miệng, hớp một ngụm nhỏ, Sica khẽ khàng:

- Yul vẫn ổn chứ?

- Thế cậu thấy tớ có ổn không? – Tôi mỉa mai, không hẳn không bực tức - Không phải cậu là bác sĩ, rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác sao?

- Thôi nào Yul, tớ đang hỏi nghiêm túc mà.

Sica cười, cái nụ cười mà đã hàng ngàn lần tôi gặp trong mơ ấy. Vậy mà giờ đây hiện hữu trước mắt tôi. Chân thực. Bỗng nhiên chao đảo hết mọi dự liệu an toàn mà bấy lâu tôi đặt ra cho bản thân. Sica mãi là một viên đá nhỏ, chỉ cần thả vào thật nhẹ nhàng cũng đủ để làm mặt hồ tĩnh lặng của tôi xôn xao sóng. Ý nghĩ để người khác dễ dàng khuấy động cuộc sống của mình khiến tôi khó chịu đến phát điên.

- Nghiêm túc ah? Vậy thì câu trả lời là ngoại trừ những việc không ổn. Tất cả đều ổn.

- Yul giờ làm việc ở đâu?

- Nhiều nơi.

- Vẫn ở chỗ cũ chứ?

- Uh, vẫn chỗ cũ.

- Số điện thoại…

- Vẫn vậy

- Uh.

- Hỏi đủ chưa?

- ….

- Vậy đến lượt tớ. Về nước khi nào?

- Tớ về cũng được gần 2 tháng.

- Trước đó đi đâu vậy?

- Một số nước Đông Nam Á. Vietnam, Cambodian, Thailand…

- Vui chứ?

- Uhm, cũng có thể gọi là vui. Yul này - Sica bỗng ngập ngừng – thế…thế

- ???

- Cậu nhớ tớ nhiều không?

Tôi im lặng, khoanh tay tựa hẳn lưng vào ghế nhìn Sica không chớp mắt. Cái con người đang ngồi trước mặt tôi…liệu cô ấy có biết đã làm tổn thương tôi đến nhường nào? Phút chốc, không thể kiềm chế nổi bản thân, tôi đứng dậy, bước đi thẳng.

Yêu thương và giận dữ đến thắt lòng.

Tối đó tôi ngồi im trên chiếc ghế sofa quen thuộc. Đèn trên tường hắt xuống thứ ánh sáng nhợt nhạt. Hình ảnh Sica nhỏ bé ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế bành, loay hoay với mớ tài liệu, bàn phím kêu lách cách vui nhộn, thỉnh thoảng ngước lên cười khi bắt gặp tôi đang ngắm cô. Mọi thứ chợt hiện về. Rõ ràng đến lạ lùng. Vậy mà tôi đã ngỡ rồi thời gian sẽ là lớp bụi phủ mờ hình bóng cô ấy... Nhưng hình như tôi đã sai rồi…

Sica…còn hỏi tớ có nhớ cậu nhiều không uh?

Chẳng nhẽ tớ lại trả lời rằng cũng bình thường thôi, bình thường đến mức đã trở thành một phần trong cuộc sống của tớ rồi?

Sica đã về được hai tháng, chắc lại sắp đi. Sẽ chỉ còn lại tôi, chút hi vọng mong manh và nỗi nhớ lần nữa được rót đầy.

Tại sao bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bao nhiêu điều cũng đã đổi thay, tôi vẫn chẳng thể nào quên cô ấy? Có phải là vì Sica cũng giống như Mocha cô thường hay uống, chỉ một lần nhấp môi thôi, vị đắng còn mãi thật dài. Dụi gương mặt lạnh buốt vào lòng tay, tôi muốn khóc khủng khiếp.

Bất chợt chiếc điện thoại trên bàn rung nhẹ. Số lạ. Hắng giọng để trấn tĩnh lại bản thân, tôi nhấc máy.

Giọng nói phía bên kia vang lên, nửa thân thuộc nửa xa lạ:

- Yul, là tớ…

- ……..

- Giờ cậu đừng nói gì cả, chỉ nghe tớ thôi nhé. Tớ biết tớ có lỗi, Yul ah. Tớ biết tớ đã quá ích kỉ với những mong ước của riêng mình. Tớ biết tớ đã làm tổn thương cậu. Rất nhiều. Hai năm qua, giữa những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi tớ vẫn suy nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất cuộc đời mình. Theo thời gian, mọi thứ đổi khác hoặc phai nhạt dần. Niềm tin. Ước mơ cao vời... Chỉ còn lại Yul và những tháng ngày yên bình, hạnh phúc trong quá vãng xa xôi. Tớ nghĩ đến lúc mình nên dừng lại…

- ….

- Yul ah…cậu còn đó không?

- Dừng lại rồi sao nữa?

- Hmm, thì tớ nghĩ tớ vẫn sẽ có thể làm được những việc tớ muốn ở Hàn Quốc. Không cần phải đi đâu nữa. Thế là quá đủ cho những hành trình đi và về không biết mỏi mệt. Thực sự…tớ muốn nói…

- Nói gì?

- Thực sự…chỉ khi ở bên cậu tớ mới có cảm giác tớ chính là tớ - Cô ngập ngừng – tớ cần cậu nhiều hơn cả…

Tim khua mạnh trong lồng ngực, tôi gọi tên cô:

- Jessica! Cậu đang ở đâu?

- Tớ…….

-------------------------

Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều để làm gì. Lòng tự trọng. Sự tổn thương… Tất cả những thứ ấy chẳng là gì cả, tôi chỉ cần có Sica ở bên. Chỉ thế thôi…

Quên cả cái lạnh của mùa đông, tôi phóng như điên ra đường. Đưa tay đón taxi, tôi thở hổn hển, nói gần như hét vào điện thoại:

- Sica, ở đó chờ tớ, nghe không?

Chiếc taxi vàng lao vụt đi trong màn sương dày đặc của mùa đông. Nó chở tôi đến nơi yêu thương đang đợi chờ.

Có những cuộc chia tay trong cuộc sống này, đơn giản để người ta biết rằng khi yêu trái tim sẽ dắt lối tìm về…

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net