32. đổ vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hừng đông, cũng không biết qua bao nhiêu lần châm lửa, Yu Jimin rít một hơi sâu cuối cùng, để cái đắng chát xộc vào miệng và cổ họng, người ngợm hơi bẩn, lại còn lôi thôi, suy nghĩ khá lâu, quyết định đứng dậy về nhà một chuyến.

Rạng sáng, Yu Jimin về tới nhà, dừng trước cửa một lúc, thở hắt, nhập mật mã, xoay tay cầm bước vào trong.

Mùi cơm canh nóng hổi thơm thảo buổi sớm xộc vào cánh mũi. Yu Jimin đứng giữa phòng khách, nhìn về phía bếp nơi Kim Minjeong đang đứng chăm chú nấu đồ ăn sáng, hệt như những ngày sau khi nàng rút khỏi viện nghiên cứu, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cho cô, những ngày chưa có cơn bão nào kéo đến.

Sống mũi cay cay, Yu Jimin không biết phải làm thế nào, cứ đứng sựng như pho tượng gỗ nhìn nàng.

"Vào tắm cho sạch sẽ, đồ đi làm em ủi sẵn treo trên giá, thay xong rồi ra ăn cơm."

Giọng nàng có chút mệt mỏi mà vẫn dịu dàng, tựa như những chuyện xảy ra chưa hề làm Kim Minjeong trở nên suy sụp hay tức giận. Yu Jimin thoáng chút bất ngờ, vốn đã chuẩn bị tâm lí cho viễn cảnh nhà cửa tối tăm, không khí giữa hai người sẽ tệ vô cùng. Nhưng vợ cô là ai chứ, là Kim Minjeong, có đấm nhau cũng phải ngồi ăn cho xong bữa sáng, lúc trước ở Toronto có lần nàng đã tuyên bố hùng hồn như vậy, khi quá bực mình cô cứ hay làm trái ý mình.

"Còn nữa, lau tóc cho khô."

"..."

Rõ ràng trước giờ vợ luôn lau tóc cho chị...

Yu Jimin muốn nói như thế nhưng sao tiếng lòng không thể thoát ra được, lầm lũi bước vào bên trong, nói không tủi là nói dối.

...

Cô tắm xong, gượng gạo ngồi xuống bàn ăn, bụng đói cồn cào song vẫn chờ nàng đang dọn dẹp bếp cùng ngồi xuống ăn với mình. Mà Kim Minjeong không có vẻ gì sẽ động đũa.

"Ăn đi, em ăn rồi."

Buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy muỗng ăn cơm,  nàng nấu cái gì ăn ngon miệng cái đó, một loáng bàn đã sạch sẽ. Cô biết Kim Minjeong nói dối, nàng chưa có ăn, nên trước khi xơi cơm đã đem bát đĩa sạch chừa cho nàng một phần đầy ắp toàn thứ ngon nhất.

Nhà bếp im ắng thế này không phải cô chưa từng ngồi, mấy lúc Kim Minjeong đi công tác hay ở lại viện làm qua đêm đều là cô một mình tự ăn tối. Cũng đã quen rồi. Nhưng hôm nay có nàng ở nhà, nàng đứng trước mặt, lại im lặng như tờ, Yu Jimin rưng rưng, bức bối trong lòng xuất hiện rất nhiều.

Ăn xong tự động đem bát đũa đến rửa, Kim Minjeong cầm lấy, Yu Jimin lắc đầu muốn tự làm liền bị liếc cho một phát.

Cô đành lui ra sau, rụt rè choàng tay ôm lấy eo nàng. Thấy Kim Minjeong không bài xích mới mạnh dạn ôm chặt thêm chút nữa, như có như không hôn lên tóc mai của vợ mình.

"Vợ ơi, đêm qua không có vợ Jimin không ngủ được."

Yu Jimin thật lòng khai nhận, cô trong phút giây nào đó thực muốn nàng có thể tội nghiệp mình, lo lắng cho mình, nghe mình mất ngủ sẽ vội vã quan tâm. Mắng mỏ cũng được, miễn là thể hiện ra nàng trong lòng vẫn còn có cô.

Kim Minjeong quay người, để cô có thể thấy được đôi mắt đang sưng lên của nàng. Cái gì mà vô tâm lạnh lùng, nàng cũng có cảm xúc của riêng mình, thậm chí nó còn vỡ thành từng mảnh sắc nhọn, nàng đã khóc, nhưng lựa chọn không khóc trước mặt cô.

Kim Minjeong biết người đứng trước mình đang rối rắm thế nào, nên mong cô đừng mở miệng hứa hẹn hay chất vấn bất kì điều gì, để nàng có thể nghĩ rằng niềm tin giữa hai người vẫn chưa hề rung chuyển.

Nhưng Yu Jimin, trong những lần để cho nỗi sợ lấn át lí trí, tựa như định mệnh không thể nào tránh khỏi ập tới thử thách lòng bao dung của Kim Minjeong, lại bắt đầu phát ngôn bừa bãi.

"Nếu đó là sự thật... không sao cả Minjeongie à! Không sao cả. Jimin không giận em, chắc hẳn phải có lí do nào đó mới khiến em làm vậy, ha em?"

Yu Jimin như người sắp đuối nước níu lấy cái phao cuối cùng còn sót lại trên mặt biển đang đổ bão. Nhưng Yu Jimin liệu rằng có nghĩ đến chính mình là kẻ đục cho thuyền vỡ, có bao giờ nghĩ đến chưa?

Một thoáng dài im lặng, và rồi Yu Jimin thấy đáy mắt người đã dành gần như cả tuổi trẻ đều yêu thương mình dần vụn vỡ.

Lồng ngực nàng nâng lên rồi lại hạ xuống, tay siết chặt lấy thành bếp, con ngươi tối lạnh đi vì mọi cam chịu bây giờ đều trở nên vô nghĩa. Nàng cất lời, nghẹn ngào.

"Nếu? Tại sao chị không đặt luôn câu hỏi nếu như Yu Jimin và Kim Minjeong chưa hề gặp nhau, chưa hề yêu nhau, chưa hề cưới nhau?"

Cô chết đứng, trái tim bị ngàn mũi tên xuyên qua.

"Tôi có lí do gì để hại vợ mình đây Yu Jimin?"

Giống như ngày phát hiện ra cô hút thuốc, nàng giận dữ đem ngón tay dí thẳng ngực cô, sát khí tỏa ra hoàn toàn át vía người đối diện. Nàng bị oan còn chưa được giải oan, vậy mà giờ cô đem nỗi oan của nàng hợp lí hoá thành tội tày trời.

"Trong đầu chị đang nghĩ tôi là hạng người gì? Cho rằng tôi còn yêu Lee Minhyun mà sẵn sàng bán đứng người mình đầu ấp tay gối sao? Hay cho rằng tôi bức chết chị để đường đường chính chính hưởng tài sản nhà họ Yu? Hoá ra bây nhiêu năm qua tôi không được chị đặt một chút niềm tin nào ư Yu Jimin? Trả lời!"

Từng câu hỏi là từng cái đấm thẳng vào người cô. Yu Jimin đến hối hận cũng không kịp, trân mắt nhìn nàng đang phừng phừng lửa giận. Cả hai trước giờ tranh cãi không ít, nhưng để Kim Minjeong phẫn uất tột cùng như thế này lại là lần đầu.

"Em à, Jimin không có ý đó. Jimin..."

"Đồ nhu nhược."

Nàng thật sự muốn tát cho cô một cái.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu Yu Jimin giữ vững niềm tin, ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Kim Minjeong và nàng sẽ cố gắng làm cho ra nhẽ, trả lại trong sạch cho mình. Thế mà...

Rồi Kim Minjeong lại bật cười, thoáng nghĩ trong đầu nếu mình là Yu Jimin, có chắc mình sẽ mù quáng lựa chọn đứng về phía nàng không, khi mà chứng cứ phản bội cứ rõ rành rành trước mắt.

"Đi đi, tôi không muốn thấy mặt chị nữa."

Mặc cho cô hoảng hốt níu kéo, mặt mũi giàn giụa nước mắt muốn ôm lấy nàng, nhưng Kim Minjeong đã quyết, có trời cũng không thay đổi được nàng.

...

"Tạm thời cứ ở đây với tớ, cậu về văn phòng không khéo lại bị thủ tiêu thì tội nghiệp."

Uchinaga Aeri vừa nói vừa trả lời tin nhắn mới được gửi đến từ em gái đang hẵng còn muốn đạp vào đầu Yu Jimin, bảo em yên tâm, cô đây sẽ lo cho đứa bạn đầu đất của mình một ngày ba bữa cơm canh hoa quả đầy đủ.

"Cảm ơn chị, vì đã tin em."

"Luôn luôn là vậy, Minjeongie."

Uchinaga Aeri chợt tự vấn, đến người ngoài còn tin mình hơn vợ mình, cảm giác đó sẽ như thế nào?

Yu Jimin mấy ngày ở bên công ty Uchinaga Aeri hết xem camera lại lục soát tài liệu bệnh viện, lâu lâu bó gối ngồi ngắm ảnh vợ mình trong điện thoại, dường như không ngủ. Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra sau hai ngày nữa, cô lặp đi lặp lại hai động tác, thở dài, rồi lại vỗ mạnh vào má cho tỉnh, những gì có thể làm manh mối đều cố gắng ghi lại.

Đã từng có lúc muốn vứt quách đi, nhưng vì Kim Minjeong mà cố gắng gượng, nàng ở bên cạnh cô chưa có ngày nào hạnh phúc trọn vẹn, bây giờ nói bỏ thì sẽ bỏ sao.

Không được.

"Cậu có nghĩ Lee Minhyuk bị bắt cóc không?"

Uchinaga Aeri nhướng mày, cũng có thể. Nhưng ai bắt cóc cậu ta làm gì, để tống tiền nhà họ Lee á.

"Minjeong từng kể cậu ta rất khá, có lập trường vững vàng, tính cách khiêm tốn, mặc dù năng lực xuất sắc nhưng chưa bao giờ tự mãn."

Khác hẳn với thằng anh cùng cha cùng mẹ, Uchinaga Aeri gật gù.

"Biết đâu cậu ta thuộc gen lặn, không dính phải bản tính hèn hạ tâm cơ như cha mẹ và anh ruột, thấy chuyện bất bình muốn ra tay nghĩa hiệp nên bị chính người nhà nhốt đâu đó?"

Cũng... chưa từng nghĩ qua trường hợp này.

Yu Jimin thở dài, chắc mẩm một nghìn thì may ra vớt đâu được một phần trăm diễn biến như phim này. Nhưng cuộc đời đôi lúc nên là phim, để kỳ tích thật sự tồn tại trên đời.

"Ngủ đi. Cậu thức nhiều rồi."

Uchinaga Aeri đem chăn phủ lên người Yu Jimin, không đến ba phút sau bạn cô đã ngủ mất. Cô bật cười, đem dáng ngủ xấu tệ của Yu Jimin chụp lại gửi qua cho Kim Minjeong. Đầu bên kia rất nhanh xem tin nhắn, thả một biểu cảm thích.

"Ít ra cũng phải haha chứ."

Haha.

Uchinaga Aeri trở về bàn làm việc giải quyết hồ sơ, đến chiều tối nhận được cuộc gọi, mau chóng bước ra ngoài.

Sắc mặt khi nghe bên kia tường thuật biến hoá khôn lường, một khắc sau đã xô cửa chạy vào.

"Jimin! Tỉnh dậy mau, đã tìm được Lee Minhyuk rồi!"

Yu Jimin đang ngủ thì nghe tiếng lùng bùng bên tai, đờ người mấy giây, giật mình, đầu óc lập tức thanh tỉnh. Uchinaga Aeri không cần chờ bạn đã hoàn hồn về hay chưa, mau chóng kéo cổ áo Yu Jimin lôi đi.

"Này này nhẹ tay thôi! Áo vợ mua!"

"Cái đồ điên nhà cậu!"

Uchinaga Aeri bắt đầu thấy hơi hối hận về chuyện bỏ hết công việc dang dở để giúp đứa bạn nối khố tìm ra chân tướng sự việc khiến nó mấy nay tan nhà nát cửa rồi đó.

Vợ vợ vợ, suốt ngày chỉ biết vợ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net