a letter d

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

D in death, D in Demon,

and a D in my dearest Darling...

.

.

.

Tôi vẫn nhớ, đêm ấy trời mưa rất lớn.

Vạt váy dài màu đỏ thẫm của quý cô đã bị nước mưa làm ướt một mảng, đôi mày được tô vẽ cẩn thận của nàng chau lại trước trán, người trợ lý là một cô gái trẻ tuổi lúng túng muốn dùng khăn tay lau giúp nàng thì bị cái liếc mắt chòng chọc chặn đứng mọi hành động. Tôi mân mê chiếc bật lửa zippo trong tay, lách tách mở rồi lại đóng nắp hộp kim loại, cuối cùng vẫn không châm lửa điếu thuốc đang ngậm trong miệng. Điếu thuốc bị ngậm lâu đến nỗi bã cả đầu lọc, bị tôi lơ đãng ném vào sọt rác gần đó. Tôi đổi chân trụ, tỏ vẻ nhàm chán như thể không tình nguyện xuất hiện ở đây, thực chất là đang chờ đợi một tín hiệu.

Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là một tay chính trị gia đang chạy đua vào hạ viện, dựa theo tin tình báo chúng tôi nhận được, hôm nay ông ta sẽ có mặt tại buổi hòa nhạc của một nhạc sĩ đại phong cầm trẻ tuổi, tổ chức tại nhà hát Phục Hưng - một công trình nguy nga tráng lệ xây dựng trên nền tòa lâu đài cũ tồn tại từ tận thời kỳ Quân chủ chuyên chế, đã tồn tại qua cả hai thời thế chiến mà chẳng mảy may bị bom đạn làm tổn hại, một bí ẩn được bao tờ báo lá cải thổi phồng là truyền kỳ, khiến nhà hát trở thành một biểu tượng đặc trưng của thành phố này. Trong lúc chờ đợi, tôi đã kịp nghiên cứu qua tấm áp phích treo trước cổng nhà hát, thì ra nghệ sĩ trình diễn chính của buổi hòa nhạc hôm nay chính là thiên tài ngàn năm có một của trường phái nhạc cổ điển: Soleil De Mon.

Cậu ta chỉ vừa quá đôi mươi đã có trong tay giải thưởng Brigit Nilsson, được mệnh danh là báu vật, chỉ riêng đôi bàn tay đã đáng giá cả tỷ đô. Một nhà báo khi viết phóng sự về màn trình diễn "Passacaglia & Fugue cung D thứ" làm nên tên tuổi của Soleil De Mon đã ví von cậu ta với hình tượng một Quỷ vương bất tử trỗi dậy từ những nốt nhạc, đối lập với hình ảnh Bóng ma nhà hát của Gaston Leroux. Người trong tấm áp phích có gương mặt không tuổi, cũng chẳng mang theo nét đặc trưng của bất kỳ giới tính nào. Phải chăng thượng đế đã giành rất nhiều thời gian lẫn tâm huyết để tạo ra sinh linh nhỏ bé này, bất kỳ đường nét nào tồn tại trên người cậu đều mang theo một loại ý vị sâu xa khó tả thành lời. Hàng mày đậm nét, mắt lá liễu đen nhánh, chiếc mũi không quá cao nhưng nhỏ nhắn hài hòa. Đôi môi cong xinh đẹp như cánh cung của thần Eros, lúc nào cũng như phảng phất ý cười, vừa e ấp vừa quyến rũ.

Những người chơi nhạc cổ điển luôn luôn sở hữu một loại khí chất cao quý tao nhã, riêng ở chàng trai ấy, loại khí chất này còn mang theo dáng vẻ kiêu hãnh rực rỡ của những đóa hồng đỏ thắm, quyến rũ lại gợi cảm. Tất thảy đều được phô bày ra chỉ bằng một tấm áp phích quảng cáo. Tôi gật gù. Tay nhiếp ảnh gia hẳn là cũng đã bị thần thái của cậu nghệ sĩ này hút hồn.

Hiểu biết của tôi về nhạc cổ điển quanh đi quẩn lại cũng chỉ gói gọn bằng những bản nhạc kịch mà mấy cô ca sĩ phải gân cổ lên ê a hát bằng thứ ngôn ngữ chẳng ai nghe ra được. Xin thứ lỗi cho tôi chẳng có ý xúc phạm gì đâu, nhưng tôi thấy mấy người quần là áo lượt ngồi trong thính phòng cách âm kín như bưng, mang tiếng thưởng nhạc mà cứ nhắm nghiền mắt rồi gật gà gật gù thì chỉ là đang làm màu tạo nét cả mà thôi. Và bằng những kiến thức bập bõm hạn hẹp ấy, tôi chẳng biết cái món đại phong cầm mà Soleil De Mon sắp biểu diễn là cái mô tê gì. Thế là trong lúc chờ đợi đến phát chán, tôi bắt đầu cái trò cắt câu lấy nghĩa trong đầu, đại là lớn, phong là gió, cầm là đàn. Eureka. Một cây đàn gió lớn. Tôi tự cười nhạo chính mình. Thứ nhà quê như tôi mà cũng có tư cách chê cười người khác trưởng giả học làm sang cơ đấy.

"Quạ trắng tập trung, mục tiêu đã xuất hiện."

Nghe thấy lời nhắc nhở truyền đến từ bộ đàm siêu nhỏ ngụy trang bằng khuy cài cổ áo, tôi ngay lập tức đứng thẳng người dậy, phóng mắt nhìn về phía đại sảnh, nơi mà một đám phóng viên lao nhao lúc nhúc vây quanh một chiếc Limousine màu bạc sang trọng đương rề rà thủng thỉnh tiến vào khu vực thảm đỏ. Hai vệ sĩ xuống trước dẹp đường, hai người khác một mở cửa xe, một mở ô che chắn cho người đàn ông đang chuẩn bị bước xuống, đó chính là nghị sĩ Nocturne Jekyll.

Jekyll mỉm cười, vẫy tay với ống kính, thi thoảng sẽ trả lời một vài câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn giành cho mình. Cuộc đua vào hạ viện đang đến thời điểm nước rút, đây là lúc ông ta cần phải tô vẽ nên một hình ảnh tích cực trước mắt công chúng. Tôi báo cáo vào bộ đàm, vờ nâng tay lên như đang coi đồng hồ, nhưng thực chất là đang dõi theo nhất cử nhất động của người đàn ông được hàng chục người vây quanh kia. Thiết nghĩ đã gần đến giờ buổi biểu diễn bắt đầu, hẳn là tôi nên đi trước ông ta vào hàng check-in để đợi. Cùng lúc ấy, bốn tay vệ sĩ cũng bắt đầu rẽ đám đông hướng về phía bên này.

"Đã xác định mục tiêu, quạ rời tổ."

Tôi lấy điện thoại ra áp lên tai, vờ như đang nhận cuộc gọi để đứng nép sang một bên lối vào. Đợi cho đoàn người đi ngang qua, tôi cố tình va vào một trong những gã bảo vệ, lén lút đặt máy thu âm và phát tín hiệu lên áo vest của gã. Gã nhanh chóng đẩy tôi ra, ánh mắt giấu sau cặp kính râm đen hầm hố liếc nhìn tôi một cái sắc lẻm trước khi vội vàng bỏ đi cùng đồng bọn của gã. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, xòe tay phủi đi lớp bụi vô hình trên vai áo mình để che giấu hành động chạm lên tai nghe, rồi nhàn nhã đút tay túi quần đi tìm ghế ngồi của mình bên trong khán đài, chờ đợi màn trình diễn hoành tráng của người nghệ sĩ thiên tài được xưng tụng như thánh thần kia.

Khán phòng rất nhanh đã được lấp đầy. Những vị khách mặt hoa da phấn, quần là áo lượt, diễm lệ và lịch lãm sánh vai nhau tạo thành một bức tranh xa hoa rực rỡ sắc màu. Các quý cô che miệng bằng quạt tay, trong khi những quý ông khéo léo khoe ra chiếc đồng hồ đắt tiền từ cổ tay áo. Năm phút trước khi màn trình diễn bắt đầu, đèn trần phụt tắt, tiếng chuyện trò cũng vãn hẳn, không gian rộng lớn bên trong phòng cách âm hoàn toàn tĩnh lặng, đến nỗi một chiếc kim rơi cũng có thể nghe được rõ mồn một. Đồng hồ trên tay tôi nhấp nháy, thông báo vị trí của chip thu tín hiệu tôi gắn vào người tay vệ sĩ ít phút trước, nghị sĩ Jekyll ngồi ở khu vực bên cạnh sân khấu, riêng tư và cách biệt bởi tấm màn che. Âm thanh sột soạt của vải vóc ma sát vào nhau đã dừng hẳn, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng người lầm rầm nói chuyện truyền đến từ tai nghe cỡ nhỏ, ai đó đang mời Jekyll một ly champagne.

Cùng lúc ấy, chiếc màn nhung đỏ chậm rãi nâng lên. Đó là khi người nghệ sĩ trẻ tuổi xuất hiện trên sân khấu.

Soleil De Mon mặc một bộ vest đuôi tôm đen tuyền, trên cổ thắt ascot màu ngà. Cậu ấy cao, gầy hơn so với tôi tưởng tượng. Tựa một con thiên nga đen cao ngạo đứng trên sân khấu. Phong thái điềm nhiên đạm mạc là thứ mà tấm áp phích kia không thể lột tả hết được. Cậu cúi chào khán đài, rồi quay lưng đi về phía những bậc thang dẫn lên chiếc đàn đại phong cầm, thong thả mà chẳng một động tác thừa, kéo ghế ngồi xuống, mười ngón tay thon dài như cành trúc bắt đầu lả lướt trên những phím đàn trắng muốt.

Cây đàn rất lớn, được đặt trên bục cao ngay trung tâm sân khấu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thứ nhạc cụ nào hoành tráng đến vậy. Dường như cả một thời kỳ hoàng kim đã được gói gọn lại trong từng đường ống hay trên các phím đàn, mang theo hơi thở cổ điển, nguy nga và lộng lẫy.

Thanh âm phát ra khi thì nhẹ nhàng, lúc lại âm vang, trầm hùng. Cây đàn có nguyên lý hoạt động như là được kết hợp bởi piano và sáo, nhưng khác với những món nhạc cụ bình thường, âm thanh nhanh chóng biến mất ngay khi vừa được sinh ra, những nốt nhạc của đại phong cầm cứ tồn tại dai dẳng mãi, ngân vang da diết. Có lẽ là nhờ cấu trúc phức tạp của nó, được tạo ra từ hàng nghìn ống kim loại mà ta chỉ có thể trông thấy duy nhất một phần nhỏ, phần lớn với hàng nghìn các ống khác lại nằm ở phía bên trong của cây đàn như một khu rừng. Người chơi đại phong cầm cũng cần phải xử lý nhiều loại kỹ năng hơn hẳn so với bất kỳ nhạc cụ có phím nào. Tiếng nhạc phát ra từ cây đại phong cầm như chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn với đủ mọi cung bậc cảm xúc, dẫu có là một trái tim nứt nẻ thô kệch cũng chẳng kiềm nổi mà rung động.

Trong một nhịp đập thoáng qua, dường như tôi cũng đã bỏ quên mọi phòng bị để bản thân bị cuốn theo giai điệu của Hồ Thiên Nga. Ánh đèn sân khấu hóa thành chiếc áo choàng hoàng gia phủ lên bờ vai nhỏ nhắn của chàng nghệ sĩ, cảnh tượng ấy thật giống một câu chuyện thần thoại, vô thực nhưng lại khiến người ta tôn thờ kiêng kị.

Trước mắt tôi như đang hiện ra một cảnh tượng khác, nào có sân khấu với ánh đèn flash sáng trưng, xung quanh tôi cũng chẳng còn bất kỳ một vị thính giả nào đang bị âm nhạc của Soleil De Mon mê hoặc đến mụ mị đầu óc. Trước mắt tôi là quang cảnh mặt hồ về đêm chỉ duy nhất ánh trăng soi rọi. Vầng trăng tròn vành vạnh nghiêng đầu ngắm nghía bóng người đang nhảy múa trên mặt nước. Người nọ mặc một bộ quần áo lụa satin màu trắng toát, để chân trần. Ngón chân nhỏ nhắn, trắng nõn kiễng lên cao cao, nhẹ nhàng, thướt tha tựa như một chú thiên nga xinh đẹp. Hình ảnh duy mỹ mà trước giờ tôi chưa bao giờ chạm tới được nay lại ở ngay trước mặt. Hai thế giới hòa lẫn vào nhau ở đó, ngày và đêm tiến tới từ hai đầu cực đối lập.

Người mỗi lúc một tiến gần hơn về phía tôi, nở nụ cười ôn hòa nhu mị. Thảng hoặc trước mặt tôi lúc này là một bức tượng thánh thần uy nghi ngự nơi điện thờ Hy Lạp, là biểu tượng hay là chiếc mặt nạ thiêng liêng, vừa mang tính nam vừa mang tính nữ, không có tuổi, vừa kiên định lại mộng mơ, vừa cứng nhắc vừa âm thầm tràn đầy sức sống(*). Sự nền nã cổ điển là vô hình, nhưng đường nét trập trùng nhấp nhô phồn thực lại là thứ được cảm nhận qua mắt thịt trần tục. Dịu dàng nơi người không phải là âu yếm tình nhân ấp ủ trao nhau, mà là dáng vẻ phúc hậu khoan dung của thánh thần nhìn xuống trần gian ai khổ.

Tôi vươn tay về phía trước, vừa như nghênh đón, vừa như khát khao muốn ôm Thần của mình vào lòng. Tiếng tín hiệu yếu dần phát ra từ tai nghe cũng bị tôi lờ đi hoàn toàn. Tôi tự cho phép chính mình được chìm đắm trong ánh dương quang rực rỡ mà người mang lại. Gọi người là kẻ cám dỗ, hay là kẻ dẫn lối đến thế giới ấy. Thế giới thứ hai tràn ngập quỷ dữ mà ta không còn muốn liên can đến nữa.(*)

Passacaglia ở cung D thứ. Phải chăng là lời mời gọi của độc xà quấn quanh trái táo đỏ.

Xung quanh phút chốc tràn ngập ánh sáng, cùng với tiếng xôn xao hân hoan vì linh hồn đã tìm đến chốn thiên đàng. Thần ngủ say dưới gốc cây, ta trong vai chàng hoàng tử đang đứng trước thử thách lớn nhất cuộc đời mình, rằng ta buộc phải cưỡng lại trái tim mình không được phép đặt môi hôn lên đôi môi xinh đẹp của người. Nếu không, thiên đường này sẽ sụp đổ.

Thế nhưng một người sao có thể cưỡng lại được trái tim, trừ phi nơi lồng ngực trái hoàn toàn trống rỗng.

Đó là khi thảm kịch xảy ra.

Tiếng thét kinh hoàng đánh thức tôi từ cơn mộng mị. Mọi người điên cuồng tìm kiếm lối thoát khỏi địa ngục đẫm máu, khung cảnh hoảng loạn tựa như một bầy ong vỡ tổ. Tôi thất thần quỳ sụp xuống, ánh đèn sân khấu di chuyển chiếu rọi thân thể tôi run lẩy bẩy, hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi. Nằm sõng soài trên sàn nhà trước mặt tôi là thân xác vô hồn của Nocturne Jekyll, đôi mắt ông ta trợn từng, miệng há hốc, biểu cảm pha trộn giữa kinh hãi, tức giận và tuyệt vọng ấy đã ám ảnh tôi trong mỗi đêm triền miên mất ngủ.

Mãi sau này, tôi chỉ được biết rõ rệt về cái chết của Jekyll thông qua bản án kết tội chính mình, mười ba vết dao đâm sâu hoắm rải rác khắp người ông ta, và một đường cứa dứt khoát sắc ngọt ngay cổ họng đã kết thúc sinh mạng của vị nghị viên hạ viện tương lai. Điều cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí tôi vào khoảnh khắc ấy, chính là đôi mắt trong veo đượm buồn của thiên thần Mặt Trời, một vì tinh tú buông mình rơi khỏi bầu trời thăm thẳm.

Đôi môi người mấp máy, dường như đang gọi tôi, con, con của ta...

Tôi muốn trở về với người.

Chú chim non đấu tranh thoát khỏi quả trứng. Quả trứng là thế giới. Ai muốn được sinh ra, trước hết, phải phá hủy một thế giới.(*)

===

Khi quản ngục phát hiện ra điều dị thường ở phòng giam biệt lập thứ mười ba, thi thể của Jacques Grey đã lạnh toát, tím tái. Hắn ta treo cổ bằng sợi dây thừng bện từ những mảnh áo tù. Tứ tung trên mặt sàn ngay bên dưới mũi chân hắn là tờ báo giải trí mới ra đầu tháng này, ngay trang bìa là bức ảnh chụp một nghệ sĩ đại phong cầm trong khoảnh khắc phát biểu nhận giải thưởng âm nhạc cao quý. Cậu mặc vest trắng, ôm trong tay bó hoa dạ lan hương màu xanh, đôi mắt lá liễu dịu dàng nhìn thẳng vào ống kính.

"Em yêu ta, nhưng đồng thời, em cũng hủy diệt ta."

======End.

(*) Demian, Herman Hesse.

onedemort, 07/19/24.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net