Cho những ngày đã cũ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay, trong lúc nói chuyện vu vơ với một người bạn, tôi bất chợt nhớ lại những ngày đã cũ. Nói là cũ nhưng không có nghĩa là đã bị lãng quên. Với tôi, khoảng thời gian đó thậm chí còn quý giá và đáng trân trọng hơn những gì tôi đang trải qua ở hiện tại. Cái thời mà tôi sống bằng cảm xúc nhiều hơn là lý trí, là thời tôi dại khờ, ngây ngô trong những mơ ước của chính mình, là thời mà bên cạnh tôi luôn có những người bạn tốt bụng, là thời mà con người tôi không thực dụng và có phần ích kỷ như bây giờ. Đó là quãng thời gian mà tôi được sống với con người thật của mình... Sẽ không quá hoa mỹ nếu tôi gọi đó là "những ngày hoàng kim". Khác biệt về thời gian lẫn không gian khiến tôi nhận ra rằng tôi đã thay đổi nhiều như thế nào trong cách sống và suy nghĩ của mình.
Nếu là ở Việt Nam, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Tôi có thể mở những bài hát Kpop mà mình nghiện, và làm nguyên cái liveshow vừa hát vừa nhảy một mình🙂. Tôi có thể thức đến 2-3 giờ sáng chỉ để xem một trận bóng đá trọn vẹn mà không bị ai nói hay phàn nàn gì. Tôi có thể cùng hội anh chị em bạn dì hoặc những người bạn thân chí cốt của mình lê la các hàng quán vỉa hè để ăn hết cái Đà thành.
Nếu là ở Việt Nam, tôi có được cảm giác gọi là "cơm nhà". Dù bữa đực bữa cái, nhưng lại ngon hơn biết bao nhiêu món sơn hào hải vị ngoài kia. Trong tâm trí tôi vẫn còn nhớ rõ hương vị của từng tô canh, từng nồi cá mà má kho như thế nào, hay "style" ăn của từng người ra sao. Quan trọng không phải bạn ăn gì, mà là bạn ăn với ai. Tôi tự nhận thấy mình là người dễ ăn, chỉ cần tôi được ngồi chung mâm cơm với gia đình thực sự thì sao cũng được. Hai từ "cơm nhà" nghe có vẻ đơn giản mà ở đây sao lại khó tìm kiếm đến thế?

Ở Mỹ, tôi không có nhiều bạn, chỉ khoảng 2-3 người thực sự thân thiết. Còn lại đa số là bè. Đôi khi tôi có rất nhiều điều muốn nói, muốn tâm sự, nhưng chợt nghĩ lại thì thôi, thà mình cứ giữ kín trong lòng. Vì người ta không có thời gian để lắng nghe và quan tâm, và tôi không có niềm tin ở họ. "Money - School - Working", cuộc sống ở Mỹ của tôi dường như bị ám ảnh bởi những điều này. Vậy nên, không biết từ bao giờ, tôi lại thấy mình sống thực dụng đến thế?
Ở Mỹ, tôi bắt đầu uống cafe nhiều hơn, không phải để giải khát mà là để giải toả bớt căng thẳng. Cuộc sống ở đây, thực sự rất căng thẳng và phức tạp với một người như tôi. Tôi thức khuya nhiều hơn, chẳng biết làm gì, chỉ nằm suy nghĩ xa xăm về cuộc sống của mình. Thật lòng, có thời gian tôi nghĩ mình mắc chứng trầm cảm. Những lời miệt thị, mỉa mai là những thứ tôi nghe thường xuyên. Những lúc như thế, tôi chỉ muốn nghe nhạc và xem vài video giải trí trên mạng để dễ ngủ hơn. Tôi không có thời gian để bận tâm những thứ không cần thiết. Tôi nên sống cho mình và những người mình yêu thương nhiều hơn.
Phần lớn thời gian sống ở Mỹ, tôi chỉ có một mình. Ăn một mình, cafe một mình, shopping một mình, làm mọi thứ một mình. Thỉnh thoảng cũng có vài người bạn để trò chuyện, để thoả mãn khao khát được nói của mình ^.^ Cũng có người khiến tôi rung động, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở khái niệm "cảm nắng", nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi. Phải chăng tôi không cảm giác hứng thú với chuyện tình cảm, hẹn hò như người ta nữa? I feel like I'm almost closing my heart!
Nếu hỏi tôi có muốn về Việt Nam bây giờ không, thì câu trả lời sẽ là "Có". Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận khi quyết định đã qua đây không, thì có lẽ sẽ là "Không". Ở Mỹ, chuyện ăn uống hay giải trí không phải là vấn đề lớn với mọi người. Bạn lao động, bạn có tiền, bạn có quyền. Nước Mỹ dạy tôi rất nhiều điều, cho tôi những sự thật đắng cay mà tôi chưa bao giờ trải qua. Xứ người ta rất công bằng, họ dạy tôi giải quyết vấn đề bằng cái đầu chứ không phải trái tim. Ở góc độ nào đó thì đây lại là một điều tốt, đến mức khiến một trái tim vốn mềm yếu trở nên lạnh lùng.
Tóm lại, với tôi, nước Mỹ có mọi thứ, chỉ là không đủ tình yêu thương!!!🙂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#moonii