Bức thư không bao giờ nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gửi Bonggu của chị,

Đã bao lâu rồi nhỉ, thực sự mà nói, mọi thứ vẫn như ngày hôm qua. Bông à, từ ngày em rời đi, mỗi ngày đối với chị chỉ là những con số, là khi thời gian trôi qua đầy đau đớn, là khi cuộc sống nhuốm một màu u tối. Mãi đến tận thời điểm này, chị mới có đủ can đảm để viết lá thư này, cuối cùng chị cũng phải chấp nhận sự thật rằng, có lẽ Bonggu của chị đã đi xa mãi rồi, rằng em sẽ không bao giờ hát cho chị nghe nữa. Hôm nay, trời mưa bay bay, nhưng đã quá đủ để những kỉ niệm tràn về tâm trí của chị, nhớ Bonggu của chị quá!

Bông à, chị không biết tiếng Hàn, chị đã cố gắng học vì em, nhưng có lẽ mọi thứ đã quá trễ. Chị nhớ về lần đầu biết đến em, chị nhớ về dáng vẻ vụng về của em, chị nhớ giọng nói của em, chị nhớ giọng hát của em, nhớ cả âm thanh khi em cười, khi em khóc, nhớ giọng nói buồn bực mỗi khi Eunho chọc tức em. Chưa bao giờ, chị ngưng nhớ em cả, chưa một giây phút nào chị quên hình bóng của em. Mỗi khi màn đêm buông xuống, mỗi khi chị nhắm mắt lại, bóng hình nhỏ bé của em lại hiện lên trong tâm trí chị, em không muốn gặp chị đến thế à, sao em lại vội đi trước quá vậy? Sao em không chờ chị và mọi người với, sao em đi theo hạnh phúc sớm đến thế? Nhóc nai hồng này, em vội quá rồi, chị còn chưa kịp làm gì cả, chị chưa làm được gì cho em mà.

Đến tận bây giờ, chị vẫn không dám mở ngăn kéo ấy ra, đã gần 3 năm kể từ lúc em đột ngột tạm biệt các PLLI rồi đấy, nhưng mà chị vẫn không làm được. Chị không dám nhìn vào những món đồ đó, chị không dám, chị thực sự rất sợ, sợ cảm giác nhớ em đến day diết, nhưng rồi chị vẫn nhớ em thế thôi, chị buồn cười quá nhỉ? Phải làm sao đây hả Bông ơi, là tại em hết đấy, tại em mà chị nức nở lên mỗi khi đi qua một góc nhỏ trong nhà, là tại em mà chị không dám lên mạng xã hội trong suốt khoảng thời gian đó, là tại em mà chị buồn đấy. Em ghét phải thấy chị buồn nhỉ, em ghét phải thấy bố mẹ buồn nhỉ, em ghét phải thấy anh Yejun, anh Noah khóc nhỉ, em không thích Hamin buồn vì mình nhỉ, dù hay chọc nhưng em cũng không muốn Eunho buồn em nhỉ, em rất ghét là đằng khác, mà cớ sao em lại làm như vậy, tại em mà mọi người đều rất buồn. Mọi người nhớ em nhiều lắm rồi, em quay về gặp bọn chị nhé, chỉ một chút thôi có được không?

Để chị nói em nghe nhé, để em biết được đối với chị, em quan trọng đến nhường nào, để em biết rằng khi em vội vàng rời đi như thế, chị đã đau buồn như thế nào. Bonggu à, lần đầu tiên thấy em, chị biết rằng, em đến thế giới này là để cứu rỗi linh hồn chị. Em đã giúp chị được trải nghiệm thứ âm nhạc hoa mỹ ấy, em rót vào tai chị những lời ca tựa như giọt nước thánh chữa lành tâm hồn chị, đôi mắt long lanh mỗi khi em nhảy, khi em chìm đắm vào những giai điệu và điệu nhảy của riêng mình, em không biết em đẹp đến nhường nào, em tựa như hoa, tựa như lá, tựa như cỏ, tựa như gió, tựa như nắng, tựa như mây, em tựa như cuộc sống của chị, em đã đến để cứu rỗi cho chị giữa thế gian này. Em trao chị niềm vui, niềm hạnh phúc, em dẫn đường cho chị để ra khỏi vũng lầy tăm tối, đối với chị, em tựa tất cả. Chị luôn cố gắng để sống Bonggu à, không chỉ vì ba mẹ, vì bạn bè, mà còn vì em nữa đó, em là động lực để chị gắng gượng qua ngày. Em bảo thích mì lạnh, chị cũng đi ăn thử, em cũng thích cua ngâm tương nhỉ, chị cũng thử qua rồi, em thích NewYork cheese cake nhỉ, chị cũng thử hết cả. Chị ghi nhớ từng sở thích của em, chị muốn được trải nghiệm những thứ làm em vui, chị muốn làm tất cả những gì có thể để em được hạnh phúc, để nụ cười sẽ mãi luôn túc trực trên đôi môi ấy. Trước mỗi buổi livestream, chị hào hứng không ngủ được, nghe có vẻ hơi trẻ con nhỉ, nhưng khoảnh khác được thấy em, mọi mệt mỏi như tan biến. Chị rất mừng mỗi khi cả nhóm được giải, nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ, vì chị biết đó là khi chị được thấy em vui, tài năng của em và cả nhóm luôn làm chị ngạc nhiên, mấy đứa thật sự rất giỏi, và Bonggu nhà mình lúc nào cũng cố gắng nhất. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời chị. Nếu được, dù phải trả cái giá gì đi chăng nữa, chị vẫn ước, dù chỉ một lần thôi, chỉ một lần thôi cũng được, chị được quay về khoảng thời gian đó, là khi chị được nhìn thấy trực tiếp, dù chỉ cách qua màn hình, là khi chị được nghe em nói ngay tại đó, là khi chị được gần với Bonggu nhất, chứ không phải chìm đắm trong nỗi nhớ em như này, càng không phải lục tìm kí ức để được nhìn thấy em như này.

Nhưng có lẽ, người mà chị hận nhất, lại là chính bản thân chị. Bonggu à, chị xin lỗi, chị thật sự xin lỗi em rất nhiều, sao chị lại dám nói rằng chị thương em nhất, chị coi em là thế giới của mình, trong khi cậu nhóc cứu rỗi cuộc đời chị đang bị tổn thương mà chị lại không hề hay biết. Cho đến tận khi em rời đi, em vẫn luôn nghĩ về mọi người, em vẫn đặt người khác lên trên bản thân mình. Chị ghét em nhiều lắm, sao em không nói cho chị nghe với, sao em không nói với ai hết, sao em lại tự một mình chống chọi với nó, sao em giúp người khác nhiều đến thế nhưng lại không cho ai cơ hội để giúp lại em? Đến tận lúc em tạm biệt thế giới, chị vẫn không hề hay biết gì cả. Em thích thẳng thắn mà, sao em cứ khoác lên mình khuôn mặt tươi cười đó, sao em không nói bất cứ gì hết vậy? Chị bất lực lắm, khi mà em không nói gì cả, làm sao mà chị giúp em được hở, Bonggu?

Hoá ra, ông trời trừng phạt chị bằng cách khiến chị day dứt nhớ mãi về một người không thuộc về mình, là em đó, Bonggu à, biết làm sao được, em chỉ thuộc về bản thân em thôi. Em đẹp nhất khi em không thuộc về ai, khi em được tự do bay lượn giữa trời quang, là ánh sáng chói lóa nhất trên nền xanh ấy. Nhưng mà, em phải biết quý trọng bản thân em chứ, bông ơi, chị sẽ không trách em nữa, nhưng chị nhớ em nhiều lắm, nhớ đến độ không ăn không ngủ, nhớ đến độ ra đường thấy sắc hồng là chị lại bật khóc, chị nhớ bé con tình cảm của chị, nhớ em, thật sự rất nhớ em. Nhưng chị cũng nhớ rằng bé con nào đó đã khuyên rằng chúng ta phải sống để mỗi ngày trôi qua thật có ý nghĩa, người kéo chị ra khỏi vũng lầy là em đó, nhưng người đẩy chị vào bóng tối cũng lại chính là em đó. Chị tưởng rằng, có lẽ chị đã đi theo em luôn rồi đấy, nhưng rồi chị lại nghe thấy giọng nói của ai đó, những lời nói dịu dàng, trầm ấm, ngân nga, chị biết rằng chị phải tiếp tục sống. Chị biết rằng Bông của chị đang muốn chị sống những ngày tháng còn lại của cuộc đời thật tốt, nhưng em nào biết rằng, kể từ lúc em rời đi, con tim chị sẽ chỉ hằn mãi một bóng hình không thể xóa nhòa. Thiếu em, chị không thể trọn vẹn sống được, Bonggu à. Vì sao thế, bé iu của chị, sao em lại muốn người khác tôn trọng mạng sống, sao em lại muốn nhìn thấy mọi người sống một kiếp người trọn vẹn nhất, nhưng chính bản thân em lại không làm được vậy, sao em từ bỏ nó?

Người ta thường hay khuyên rằng chuyện gì qua cũng đã qua, ai rồi cũng sẽ vượt qua quá khứ và tiến lên, thế nhưng, có những kỉ niệm, những nỗi đau, mãi mãi không thể xóa nhòa được. Chị đã rất cố nắng, nỗ lực, chị cũng đã đạt ước mơ của bản thân, kiếm thật nhiều tiền, đi du lịch vòng quanh thế giới, báo hiếu cha mẹ. Bonggu đừng nghĩ chị đang khoe nhé, nhưng chị nghĩ, chị đang sống một cuộc sống mà khá nhiều người mơ ước đó, có tiền, có nhà, có một gia đình hạnh phúc, báo hiếu cha mẹ. Chị không phủ nhận vẻ hào nhoáng mà người ta thấy ở cuộc sống của chị, nhưng chị cũng ước rằng, người ta biết rằng trái tim chị từ lâu đã rỉ máu vì một người thiếu niên tóc hồng. Chị vừa mua cho em một hành tinh nhỏ trong dải ngân hà đấy, vì chị nhớ, có ai đó từng bảo rằng em thích những thứ bí ẩn như vũ trụ, rằng em muốn trải nghiệm những cảm giác mới. Chị cũng mua một ngọn núi dưới tên "Chae Bonggu", vì thiên thần nhỏ nào đó bảo thích đi leo núi. Chị cũng mua lại nhà hàng mì lạnh mà em thích nhất, ngon lắm, khách đến rất đông, ai cũng khen cả, mà chị chờ mãi một tiếng khen từ em thôi đấy nhé. Chị cũng đã dành dụm và đóng góp một phần tiền của bản thân vào những dự án bảo vệ môi trường vì ai đó bảo thích nói chuyện với hoa lá. Chị đã làm rất nhiều điều mà em thích đó, chị đã làm tốt rồi nhỉ, Bông đến khen chị một tiếng có được không?

Trời vẫn chưa ngớt mưa, nhưng chị lại thấy cầu vồng đó, kì lạ nhỉ? Hay là em đang đến chào chị có đúng không nhỉ, em độc ác thật, bình thường chị có khóc đến đâu em cũng không chịu về, nhưng cứ đúng lúc chị đang đứng trên bờ vực, em lại đến. Em ích kỉ thật, lúc nào cũng bắt chị sống trong nỗi nhớ em da diết. Em mãi cũng không biết được, ngày mà em rời đi, ngày mà toàn bộ trái tim của bọn chị như chung một nhịp đập, là một ngày không mưa, không gì cả, đó là một ngày rất đẹp, thoang thoảng mùi hương của mùa hè, của loài hoa mà eunho từng nói em giống, giống thật, giống như cách em nhẹ nhàng, lặng lẽ rời đi. Dừng ở đây thôi nhỉ, nếu viết tiếp, chắc chị khóc nấc lên mất thôi. Cũng sắp đến ngày đó rồi nhỉ, thực ra lúc em rời đi, bọn chị đã chọn một ngày để được cùng nhau nói chuyện với em, như buổi picnic nhỏ í nhở, mà Bamby cứ đi chơi mãi không chịu về chơi với bọn chị, lần này em đến chơi nhé, lần này đặc biệt lắm, tụi chị đã chuẩn bị rất nhiều thứ em thích đó.

Hình như bức thư này có chút hơi dài rồi nhỉ, chắc là nên kết thúc ở đây rồi. Bonggu à, chị mong rằng trên mỗi đoạn đường em đặt chân đến, trên mỗi áng mây em lướt qua, em đều tìm được niềm vui và sự hạnh phúc. Có lẽ, lúc chị đang viết bức thư này, em lại đang hóa thành những cánh bồ công anh nhẹ trôi trong gió, chị mong em sẽ luôn mỉm cười, chị mong em sẽ tìm được bến đỗ cho tâm hồn trong trắng ấy. Và hãy nhớ rằng, nếu mệt mỏi quá, hãy cứ quay về với bọn chị nhé, tụi chị luôn luôn chờ đợi em về, về đây với mọi người nhé, Bonggu yêu quý của chị.

Gửi đến em, Chae Bonggu, từ một trái tim đã được em cứu rỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bamby #plave