Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~ BlackPink Forever ~~~

Jisoo_o:
- Jennie à! Chuyện hôm nay em phải mạnh mẽ lên nhá, không được buồn vì tên Đường ngốc đó!

Jennie_e:
- Em có sao đâu Unnie, họ thật sự xứng đôi mà :))

Lalisa_a
- Xứng gì mà xứng, mấy con bên nhà đó có gì bằng Unnie xinh đẹp của em đâu. Chỉ giỏi gạ trai thôi à! 

Roseanne_e:
- Em cũng thắc mắc là sao họ không ra phố Trần Duy Hưng mua 1 căn nhà rồi thành lập động ở đó. Làm Idol mà sao nghiệp quá không biết.

Jennie_e:
- Chuyện tình cảm của họ chúng ta đừng nên quan tâm nữa... Quan trọng chẳng phải là công việc sao? Nếu mọi người cứ như vậy thì sẽ làm mất lòng hàng xóm đó...

Jisoo_o:
- Hàng xóm gì nữa chứ! Họ chỉ biết bênh chằm chặp nhà kia thôi chứ có nghĩ gì cho chị em mình đâu! Chị cạch nốt luôn ông Jin rồi! :)) 

Jennie_e:
- Cũng tại em mà tình cảm mọi người lại sứt mẻ. Em xin lỗi!

Jisoo_o:
- Ối trời! Đừng yếu đuối như thế chứ. Chị cũng muốn xem coi thiếu chị thì ông tướng đó sẽ thế nào mà :))

Roseanne_e:
- Nhưng chẳng phải Jennie Unnie đang tương tư Suga Oppa sao? Nghe tin anh ấy hẹn hò mà chị lại có thể vào chúc hạnh phúc được à?

Jennie_e:
- Em còn nhỏ lắm, không hiểu được đâu!

Lalisa_a:
- Unnie nói vậy là sao? Bọn em đã hơn 20 thau kim chi rồi, với lại thua Unnie có 1, 2 tuổi thì nhỏ gì chứ?

Roseanne_e:
- Đúng thế! Với lại chị nên tâm sự với mọi người về cảm xúc của mình. Sẽ đỡ buồn và cô đơn hơn đấy =)

Jennie_e:
- Người ta hay nói thứ gì không phải của mình thì dù cho có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể giữ được em à. Thôi thì chị đành chúc phúc cho 2 người đó mà chôn giấu cảm xúc riêng của mình vậy... Cứ cố gắng thì thời gian cũng sẽ vùi lấp mọi thứ.

Jisoo_o:
- Nếu như thế thì em phải cố gắng hơn chứ! Chẳng lẽ để mặc cảm xúc của mình mà đi chịu thua con nhỏ đó sao?

Jennie_e:
- Không thể chỉ nói là làm được đâu chị ạ. Chúng ta chỉ mất khoảng 6 giây để bày tỏ tình cảm của mình, nhưng lại mất đến 6 năm mới có thể quay lại tình bạn năm xưa... Em đã mất cậu ấy rồi, nếu chỉ còn mối quan hệ mỏng manh này mà cũng không giữ được thì chỉ đem lại thêm đau khổ cho em mà thôi.

Lalisa_a:
- Nhưng chị có chắc là mình ổn không? Chẳng phải chị nói đã để ý Suga Oppa ngay từ lần đầu gặp mặt vì anh ấy rất dễ thương sao?

Jennie_e:
- Đúng là không thể nói bỏ là bỏ được. Bây giờ chị cảm thấy chưa ổn là mấy nhưng 1 thời gian nữa thì mọi cảm xúc kia cũng sẽ qua thôi... Nhưng bây giờ có 1 điều khiến chị sợ hãi hơn nhiều...

Roseanne_e:
- Sao thế ạ? Em dám chắc bọn chúng không dám làm gì chị đâu! 

Jennie_e:
- Không phải như thế. Chị chỉ sợ rằng khi gặp lại cậu ta thì mọi cảm xúc lúc trước lại ùa về cho dù chị đã cố che giấu nó... Phải nói điều đó rất đáng sợ...

Jisoo_o:
- Ai cũng hiểu cho em mà. Bây giờ chúng ta đối với BTS chỉ là quan hệ đồng nghiệp không hơn không kém, đừng nên thân quá kẻo lại rước thêm rắc rối.

Lalisa_a:
- Còn vụ khiêu chiến với nhà kia thì sao ạ?

Roseanne_e
- Đương nhiên phải làm 1 trận cho chúng nó sợ mà hết dám hống hách chứ!

Jennie_e:
- Vậy mọi người muốn làm gì thì làm đi! Còn vụ đánh nhau đó em sẽ không tham gia đâu.

Jisoo_o:
- Thôi được rồi! Cả bọn giải tán đi ngủ sớm đi!

________

Ánh sáng điện thoại vừa tắt, cô gái ấy với hàng trăm nỗi buồn đang dày vò bản thân kia chỉ biết mệt mỏi dựa vào góc tường mà ngồi khóc. Hàng nước mắt cứ thế tuôn ra mà lăn dài trên má, ướt đẫm cả khóe mi dài cong vút. Dù cô đã cố gắng gượng dậy, gạt bỏ cảm xúc của mình nhưng chẳng thể nào ngăn được sự buồn tủi trong lòng, cho dù cô có là người con gái mạnh mẽ tới đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net