Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông báo: từ chap này trở đi sẽ có 1 thay đổi nho nhỏ. Như ở phần giới thiệu, cả 2 nhóm vẫn có thân phận đặc biệt, họ vẫn tới trường quậy phá đủ trò. Nhưng khi ra trường sẽ thay các vị phụ huynh tiếp quản cty chứ không phải là 1 IDOL nữa. Bởi vì khi là khi họ làm idol thì chế cũng sẽ bỏ qua không viết những lúc có lịch trình, chỉ viết lúc họ rãnh rỗi mà kéo nhau đi chơi thôi. Nên chế quyết định thay đổi như thế này cho dễ viết. Nhiu đó thôi, những thông tin còn lại đều giữ nguyên. Mong mọi người thông cảm...*cuối người 90°*
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Enjoy.
"Bốp" "Bịch" tên cướp bị Je Won đá 1 phát vào lưng.
-WONNIE...cả 4 trợn to mắt la lên.
-đã đến lúc trở về rồi, các anh yêu dấu.
-Luhan: làm sao mà em tới đây được hay zị?
-Je Won: là sợi dây chuyền này đưa em đến...thôi, không còn nhiều thời gian, chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi.
-Baekhuyn: đợi bọn anh về cung lấy đồ đã...
-em đưa các anh đi...khoan đã...*nhìn chằm chằm Jimin* vì việc zì mà anh lại hóa thành thần thú thế này? So...Sexy...
-Jung Kook: em đoán thử đi...
-Je Won: uhm...*nheo mắt nhìn Jimin, rồi nhìn về phía tên cướp bị đánh bầm dập kia, rồi lại nhìn vào cái áo của Jimin* hưm...em nhớ không nhầm thì đây là áo mà Hoseok oppa tặng cho anh...nó bị rách ở tay áo...rồi, hiểu luôn...
-Luhan: thông minh đấy...
-Je Won: hì hì...tay anh chảy máu nhìu quá *đi lại chỗ Jimin* phải xử lí vết thương thôi, Hoseok oppa mà thấy anh bị thương như zì thì tên kia đừng hòng sống được...*vừa nói vừa chữa trị vết thương*. Ok...chúng ta về cung thôi...
-GO...đồng thanh.
"Phụt"
Cả đám đến nơi trong nháy mắt. Cả 4 nhanh chóng chạy vào phòng soạn đồ bỏ vào balo.
10' sau.
-Luhan: xong...đi thôi...
-Je Won: nae...
-Baekhuyn: khoan đã, chúng ta phải chào bệ hạ 1 tiếng chứ...
-Luhan: ờ ha...
Nói rồi cả 5 đến khuôn viên để chào vua.
-(a...các vị phải đi rồi sao? Tiếc quá...)
-Luhan: (thật cảm ơn bệ hạ đã đối đãi tối với bọn tôi trong những ngày qua. Chúng tôi vui lắm. Bệ hạ bảo trọng)
-(các vị cũng đã giúp ta nhiều lắm...chiến thắng trận chiến này quả thật cũng nhờ công lao to lớn của các vị, ta rất biết ơn)
-Baekhuyn: (có zì đâu...bọn chúng chẳng qua được có miệng thôi, đánh yếu xìu...)
-Jimin: (thôi không còn thời gian nữa. Chúng tôi phải đi rồi, bệ hạ bảo trọng)
-(các vị bảo trọng)
Cả 5 biến mất trong tích tắc.
-----------------------------------------------------------
Seoul.
Park gia.
"Phụt" cả 5 đáp đất nhẹ nhàng.
-Luhan: nhớ mọi người quá, phải vào trong nhanh mới được...
-Je Won: khoan đã, các anh phải tạo cho họ một bất ngờ thế mới vui chứ...để em vào trước cho...
-Baekhuyn: được đó...
Trong sảnh.
-Je Won: hê nhô mọi người...
-Park mama: Wonnie...sao con lại ở đây, trong nhà đâu có ai bị thương đâu?
-Je Won: có đấy mami ạ...bị thương ở trong lòng...
-Park mama: ai?

-Je Won: thì những người nào đó từ khi vợ mình mất tích tới nay không chịu ăn uống, ngồi thẩn thơ như 1 bức tượng. Cho nên hôm nay con trở về là để chữa lành vết thương cho những người đó...
-Park mama: thế con định chữa trị bằng cách nào?
-Je Won: mama kêu các anh ấy xuống giúp con đi...
-Park mama: được...e hèm...MẤY ĐỨA, XUỐNG TA BẢO...
-Je Won: mami, người la to như thế nhỡ khan tiếng thì sao...
-Park mama: không sao...giọng ta khỏe lắm, con yên tâm...
-có chuyện zì sao mama...cả đám uể oải từ trên lầu đi xuống.
-Park mama: mấy đứa lại ngồi đi...có muốn ăn zì không, ta đi lấy cho?
-cả đám: không/có ạ...
-NamJin: cho con bánh tiramisu ạ...
-Suga: con 1 li nước ép cam ạ...
-Park mama: để ta đi lấy, còn 4 đứa kia lại không ăn sao? Mấy đứa phải ăn lấy sức để chờ mấy đứa kia về chứ...
-Chanyeol: khi nào Baekkie về con mới ăn...ngày nào cậu ấy chưa về ngày đó con sẽ không ăn...
-HunHopeV: tụi con cũng zị...
-Park mama: nói với mấy đứa ta mệt thêm thôi. *nhìn NamJinGa* 3 đứa chờ xí, ta vào lấy nha...
-NamJinGa: nae...
-Je Won: 4 người các anh thiệt là bướng bỉnh nha...
-cả đám: *đồng loạt nhìn về phía Je Won* mi/em về khi nào thế?
-Je Won: em về cách đây 5' rồi, do các anh không để ý thôi.
-Sehun: thế về đây làm zề?
-Je Won: về để chữa trị vết thương lòng...
-cả đám: cho ai?
-Je Won: cho những người có vợ mất tích 5 ngày liền...
-Jin: được không đó? Anh nghĩ ngoài mang vợ về cho bọn họ, không còn cách nào khác đâu...
-Je Won: em biết, cho nên...
-cả đám: cho nên?
-Je Won: em đã mời 4 chuyên gia đặc biệt về để chữa trị cho 4 người các anh...
-Suga: là ai? Ai mà siêu phàm tới mức có thể chữa trị cho bọn họ?
-là tụi này...
-ChanHunVHope: giọng này...không lẽ...*ngẩng đầu lên. Mắt mở to hết cỡ. Miệng cười toe toét. Đứng bật dậy* BAEKKIE/HANNIE/KOOKIE/MINNIE...*nhào tới ôm bọn họ vào lòng*
-Nam Joon: làm sao bọn họ về được hay zị?
-Je Won: là sợi dây chuyền này đã đưa em tới chỗ mấy anh ấy đó...
-Jin: ở thời đại nào zị?
-Luhan: triều đại nhà Tống năm 1578...Hunnie, buông tớ ra, nghẹt thở quá...
-Sehun: à...ờ...*buông Luhan ra*
-Park mama: mấy nhóc con của ta...lại ta ôm cái nào...
-mami...tụi con nhớ người lắm a~*buông hội công ra, nhào tới ôm Park mama*
-ChanHunHopeV: thế cậu không nhớ tớ à?
-HanBaekKookMin: không...
Nghe bọn họ nói thế cả 4 ỉu xìu, chẳng thèm nói lời nào nữa, bỏ đi lên phòng.
-Park mama: mấy đứa này, sao cứ thích đùa...tụi nó bỏ ăn bỏ uống 5 ngày, chỉ biết nhốt mình trong phòng chờ tụi con về đó...
-NAE? THẬT SAO Ạ? Cả 4 đồng thanh la lên.
-Park mama: trời ơi...thủng màng nhỉ rồi...nói zì thì nói, tụi con lên xem thử, rồi kêu tụi nó xuống ăn chút zì đi...
-nae...nói rồi cả 4 đi lên lầu, tiến về 4 phòng sát nhau.
-Je Won: thời gian sắp hết rồi, thôi con trở về đây. Mami chuyển lời của con với các anh Chanyeol, Sehun, Tae và Hoseok là trông chừng vợ mình cho tốt vào, cứ để chạy lung tung rồi xảy ra tình trạng này nữa là con hết cách rồi đó. Lần này nếu không nhờ Minnie oppa bị thương thì phải 40 năm nữa các anh ấy mới có thể trở về được đó
-Jin: Jimin bị thương sao?
-Suga: nặng không?
-Je Won: chỉ bị thương ngoài da thôi, em đã xử lí rồi. Thôi, em phải đi đây. Con đi nha mami...gửi lời hỏi thăm baba giúp con.
-Park mama: qua đó nhớ ăn uống đầy đủ đó nghe chưa. Tiền trong thẻ ta đưa còn không? Nếu hết thì nói ta chuyển tiền vào cho...
-Je Won: còn nhiều lắm ạ. Thôi con đi nha, em đi nha mọi người.
-NamJinGa: bye bye~
"Phụt"
-----------------------------------------------------------
Chan's room.
"Cạch"
-Channie a~
-....
-cậu giận sao?
-....
-hức...tớ ở đó 5 ngày, bị người ta bạc đãi, không cho ăn, không cho uống...hức...chỉ mong muốn nhanh chóng trở về với cậu...hức...vậy mà cậu không thèm để ý tớ...hức...cậu hết thương tớ rồi phải không? (Au: em thật khâm phục tài bịa chuyện của oppa...TRIỆU LIKE...)
-ế...đừng khóc...làm sao tớ hết thương cậu được...cậu là người duy nhất Park Chanyeol tớ yêu thương đó...ngoan~đừng khóc nữa được không...nghe Baekhuyn khóc thì Chanyeol liền cuống quýt lên, vội lau nước mắt cho cậu.
-thế tại sao cậu không thèm nói chuyện với tớ? Không phải giận tớ thì là gì...
-không phải giận mà là tớ cảm thấy buồn...
-tại sao lại buồn? Không phải tớ đã về rồi sao?
-cậu về tớ vui lắm, vui đến muốn khóc luôn, chỉ muốn giữ chặt cậu mãi trong lòng không cho cậu đi đâu nữa hết. Nhưng niềm vui đó bị dập tắt bởi cậu nói cậu không nhớ tớ...
-tớ đùa đấy...làm sao mà tớ có thể không nhớ cậu được. Nhớ cậu muốn chết luôn đó, lúc ngủ cũng nằm mơ thấy cậu nữa...
-thật sao?
-tất nhiên, cậu không tin tớ sao?
-tớ tin...những zì Baekkie nói tớ đều tin...
-thôi được rồi, mau xuống dưới nhà ăn chút zì đi, tớ nghe nói 5 ngày nay cậu không ăn uống zì cả.
-cậu bỗng nhiên mất tích làm sao tớ có thể thản nhiên ăn uống được...
-bây giờ nghe lời tớ, xuống ăn chút zì đi, không thể nhịn đói mãi như vậy được...
-uhm...nói rồi cả 2 cùng xuống sảnh.
-----------------------------------------------------------
Jimin's room.
"Cạch"
-Hobi a~cậu giận tớ sao?
-làm gì có, tớ chưa bao giờ giận Minnie cả...
-thế tại sao lại bỏ đi lên đây? Đừng nói nghe tớ nói không nhớ cậu nên cậu buồn nha?
-uhm...
-Hobi của tớ ơi...tớ nói đùa đó, thế mà cậu cũng tin sao? Thật sự thì tớ rất rất rất nhớ cậu...nhớ tới nỗi mà gặp ai cũng tưởng là cậu lun đó...
-Minnie...*ôm cậu vào lòng*tớ cũng nhớ cậu, nhớ cậu nhiều hơn cậu nhớ tớ, nhớ đến mức đêm nào ngủ cũng mơ thấy cậu bị người ta đánh đập tàn nhẫn...tớ thật sự rất sợ những chuyện đó thật sự xảy ra...
-bây giờ tớ đã về với cậu rồi đây. Khi ở đó, mọi người đối đãi với bọn tớ tốt lắm. Bọn tớ còn được phong lên làm thần tiên luôn đó, đi ra đường ai cũng kính nễ hết í...
-thật sao? Vậy thì tốt rồi...
-bây giờ cùng tớ xuống dưới nhà, ăn chút zì đi. Mami nói cậu đã không ăn uống mấy ngày liền rồi...
-được...
-----------------------------------------------------------
Je Won's room.
"Cạch"
-Tae Tae...sao cậu lại vào phòng con gái ngồi thế này? Cậu buồn chuyện zì sao?
-uk...tớ đang buồn 1 chuyện...
-chuyện zì? Nói tớ nghe đi...
-tớ đã rất nhớ một người, à không 1 con thỏ có hình dáng người. Nhớ đến điên dại, nhớ đến không còn tâm trạng ăn uống, chỉ muốn tớ có thể đến chỗ con thỏ đó mang con thỏ đó nhanh chóng trở về với tớ. Khi con thỏ đó trở về tớ đã vui biết chừng nào, muốn nhảy cẫng lên, nhào tới mà ôm chặt con thỏ đó vào lòng, muốn hỏi han con thỏ đó có bị thương chỗ nào không? Có ăn uống đầy đủ không? Nhưng, thật nghiệt ngã khi con thỏ đó nói không nhớ tớ...thật sự tớ rất buồn...
-không có đâu. Con thỏ đó cũng nhớ cậu lắm đó, nhớ cậu như cậu nhớ con thỏ đó. Khi trở về vừa thấy cậu là con thỏ đó cực kì vui mừng, nước mắt như muốn trào ra...rất muốn chạy lại ôm c...ưm...ưm...cậu đang nói thì bị một thứ zì đó mềm mại, ấm ấm chặn lại. Vâng, chính là V đang hôn Jung Kook. Một nụ hôn nhẹ nhàng. Cậu trợn to mắt nhìn người đang hôn mình. Nụ hôn kéo dài cho tới khi Jung Kook cạn oxi.
-cậu...cậu...nụ hôn đầu của tớ...
-*ôm cậu vào lòng* tớ rất hạnh phúc khi nụ hôn đầu của cậu là cho tớ. Tớ nhớ cậu, Thỏ con của tớ...
-tớ cũng nhớ cậu, Tae Tae...
-tớ thấy đói bụng...
-vậy thì chúng ta xuống dưới nhà đi, mama Park đang chuẩn bị món ăn ở dưới đó.
-tớ muốn ăn thịt thỏ...
-thịt thỏ ở đâu mà ăn?
-trước mặt tớ đây, 1 con thỏ khổng lồ...
- Yah...cậu đừng đùa như thế, mau xuống ăn thôi*như hiểu ra ý trong câu nói, cậu đỏ mặt, đánh yêu vài cái vào ngực V*
-haha...đi thôi...
-----------------------------------------------------------
Yura's room.
"Cạch"
-sao lại vào phòng Yura noona ngồi vậy? Đây là phòng con gái đó...
-chị ấy là con gái sao? Giờ tớ mới biết đó...
-chị ấy mà có ở đây là cậu chết chắc...
-rất may là chị ấy không có ở đây...
-này, cậu giận tớ sao?
-sao tớ lại giận cậu? Cậu đâu có làm zì sai đâu....
-lúc nãy tớ nói tớ không nhớ cậu...
-cậu nhớ tớ hay không là quyền của cậu, việc zì tớ phải giận cậu...
-rõ ràng là giận tớ rồi...cậu chưa bao giờ nói với giọng lạnh lùng đó với tớ...
-.....
-thật ra mà nói thì khi vừa trở về, người tớ muốn gặp đầu tiên là cậu đó Hunnie. Thậm chí tớ còn chưa nhớ pama nhìu như nhớ cậu...tớ đã quen với việc cậu chăm lo, cưng chiền tớ. Tớ đã quá ỷ vào cậu, khi ở 1 nơi xa lạ như thế, không có cậu bên cạnh, tớ cảm thấy nó thật trống trải. Tớ chỉ mong sớm tìm được cách trở về để có thể ôm cậu, nũng nịu đòi cậu đưa đi ăn, đi chơi, và nhìu thứ khác nữa...Hunnie, Hannie nhớ cậu...nhớ rất nhiều...
-Hannie...cậu chính là thế giới của tớ. Không có cậu ở bên cạnh tớ thà chết còn hơn...khi vừa thấy cậu từ ngoài đi vào, tớ đã rất bất ngờ...Hannie, thật tốt khi cậu trở về. Và tớ muốn nói một câu mà tớ đã muốn nói từ rất lâu...
-câu zì?
-tớ yêu cậu. Oh Sehun yêu Jung Luhan... hứa với tớ, đừng một mình mà chạy lung tung nữa nhé. Muốn đi đâu cứ nói tớ, tớ nhất định sẽ đưa cậu đi, có được không?
-Hunnie...tớ hứa.
-chúng ta xuống nhà đi...chắc mọi người đang ở dưới.
-uhm...
Mọi người tập trung đông đủ ở nhà ăn. Vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Có thể nói hôm nay là ngày vui vẻ nhất của hội công đó nha, được vợ đút cho ăn nữa đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
End Chap 27.
Nhàm lắm đúng hok mấy chế? Quá nhàm lun đó...
Cmt ý kiến nha...😆😆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net