5. Be patient, my silly Dolly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm BoBoiBoy vừa đặt chân đến đầu làng là những đứa trẻ lấp ló từ trong nhà mà tròn xoe mắt nhìn họ. 

Mọi thứ đáng nhẽ ra sẽ yên bình thêm chút nữa, đó là nếu Gopal chịu ngừng việc nhìn xoay ngó quanh rồi lại run lẩy bẩy vì đơn giản họ là nửa rắn.

- Woah ~ Cây sáo trông dễ thương quá ~ - Một cậu bé từ trong bụi cây ngóc cái đầu đầy vảy rắn lên khiến Gopal giật hết cả mình.

Thật ra những đứa trẻ trong làng lúc nào cũng tinh nghịch, nhưng không đến nỗi làm báo phá làng phá xóm.

Quay lại với chuyện Gopal bị hù, anh vô tình biến luôn cái bụi cây kia thành kẹo bông gòn, và tất nhiên lũ trẻ trong làng không khỏi sáng mắt mà chạy đến vây quanh cậu ta để xin xỏ.


(A/N: Thôi thì xong một kiếp người vậy Gopal =))))


- Chắc là do tôi già nua rồi nên không để ý cậu mang theo cây sáo - Vị trưởng làng cũng hùa theo lũ trẻ - Hikmae này cũng quên nhắc đây không phải là Trái Đất. Đúng là tôi già - rồi - nhỉ.

Cô nàng còn giơ hai ngón tay chữ V và ngoặt lại với giọng điệu mỉa mai.

- Được rồi Hikmae - Một giọng nói khác ở phía cổng làng - Đó không phải là cách một trưởng làng nên chào đón khách đến nhà đâu.

Vị trưởng làng nhìn người vừa lên tiếng kia mà phồng má.

- Haizz ~ Anh Salim lúc nào cũng cứng nhắc - Cô nàng (giả vờ) nhõng nhẽo - Hay là em kể họ câu chuyện giữa anh và Công chúa- ÂU!

Một cái búng tay vào giữa trán của Hikmae.

- E hèm! Thay mặt cho cô bé- KHỤ!- Ý tôi là vị trưởng lão đây. - Người tên Salim cũng cố lấy lại thể diện (mặc cho mặt anh ta có hơi ửng đỏ) - Tôi là Salim, từng là lính hộ vệ Hoàng gia, và hiện tại là người bảo hộ cho vị trưởng lão của ngôi làng này.

Cả nhóm nhìn cảnh tượng trước mặt mà chỉ biết trưng biểu cảm 'Có thật đây là người hơn 600 tuổi không?'


Ngoài trừ một người. . .


'BoBoiBoy' không để tâm đến tình cảnh trước mắt mà lại chú ý đến bụi kẹo bông gòn, cái tay táy máy bóc một mẩu mà ăn.

? !

Ngay trên mũ của cậu là bàn tay của Hikmae đang xoa xoa,

- Sao thế trưởng làng?

- Chỉ là, trông BoBoiBoy có vẻ ngây ngô ~ - Hikmae nhẹ nhàng trả lời, trên gương mặt có chút hoài niệm - Cậu làm tôi nhớ đến một người bạn. Mà nhân tiện, cứ gọi là Hikmae được rồi.

'BoBoiBoy' - và Phantom trong thân xác cậu - đều khó hiểu,

Nhưng câu trả lời ấy lại không hề khiến họ khó chịu.

[ Hả?? ]


~ ~ ~ Skip Time ~ ~ ~

- Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?

Trời đã tối hẳn, cả nhóm BoBoiBoy đang tập trung trong ngôi nhà trên cây của Hikmae bàn chiến lược đi tìm TailsBot.

- Khả năng cao TailsBot đang ẩn nấp ở khu tàn tích cổ

- Khu tàn tích cổ?

Hikmae hướng mắt ra ngoài cửa sổ,

- Trên ngọn đồi, đó từng là nơi ở của gia đình hoàng tộc-

Bịch... Bịch...

Bị tiếng bước chân bên dưới làm gián đoạn, Hikmae liền nhìn  xuống mà lên tiếng,

- Lại nữa rồi!

Cả nhóm nhanh chóng chạy ra ngoài xem tình hình,

- Này! Đứng lại!

- Nhóc con đi đâu thế!


[ H i s s. . . ]


! ! ! ! !

Không biết từ đâu một đàn rắn vây đến giữ chật cậu bé kia lại, trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Fang là người đầu tiên tá hỏa khi nhìn xuống đồng hồ năng lượng của bản thân.

- May quá! - OchoBot bay đến quét nhanh qua cơ thể cậu bé - Lạ thật. Không có bất cứ điều gì khác thường cả. Hiện tượng mộng du chăng?

Yaya sử dụng sức mạnh trọng lực nâng đứa trẻ thoát khỏi bầy rắn kia,

- Đồng hồ của tớ tự động kích hoạt? - Fang khó hiểu,

- Không quan trọng - 'BoBoiBoy' bước đến - Đứa bé được an toàn là tốt rồi!

- Từ khi nào đồng hồ của cậu có vấn đề như của BoBoiBoy thế? – OchoBot không chần chừ mà kiểm tra luôn đồng hồ trên tay Fang,

- Nhưng cậu ta vẫn có thể sử dụng được sức mạnh mà không bị chập chờn giữa chừng?

Lúc này cả hai người bạn nhìn nhau trong giây lát rồi cả hai đánh mắt sang 'BoBoiBoy',

- Thật ra Fang đã kể với tớ, lúc ở trong con tàu, khi bọn tớ đi tìm cậu ấy? - Cậu bạn robot giải thích - Đồng hồ của cậu ấy đã bị chập chờn trong lúc cả nhóm đang tìm cậu.

- Tớ và OchoBot mặc dù đã kiểm tra không thấy dấu hiệu bất thường nào, nhưng bây giờ là tự động kích hoạt? - 'BoBoiBoy' khẽ nhăn mặt khó chịu - Như thế có ai khác đã kiểm soát sức mạnh Bóng đêm.

- Vậy nên cậu đang nghi ngờ bạn mình?! – 'BoBoiBoy' có chút tức giận.

- Được rồi - OchoBot can vào - Chúng tớ không có ý đó đâu BoBoiBoy! Dù sao chuyện này vẫn chưa ảnh hưởng xấu đến nhiệm vụ của chúng ta.

Chấm dứt cuộc tranh luận, mọi người, cùng đứa trẻ và vị trưởng làng quay trở lại ngôi nhà.

Trong lúc không ai để ý, 'BoBoiBoy' cảm nhận được sự bất thường ở ngoài ngôi làng.

"Sóng âm?"

- Dey! Em nhìn thấy gì à? - Gopal cũng nhây nhây nhìn theo hướng của 'BoBoiBoy'.

.

.

.

Khi cả làng đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Sâu trong khu rừng, tách biệt với ngôi làng,

Một bầy rắn đen từ đâu trườn đến, chúng đua nhau trườn lên ngày càng cao,

Cho đến khi hình thành nên bóng dáng của 'BoBoiBoy'.

- Cuối cùng cũng tách ra khỏi bọn họ...

'BoBoiBoy' mở đôi mắt nâu,

Thay vì sự ấm áp vốn có, đôi mắt ấy giờ đây đã trống rỗng.


- Ah ah ~ ~ - Bóng đổ dưới chân BoBoiBoy 'thức giấc' rồi hóa thành Phantom - Búp bê bé nhỏ của tớ đang khó chịu à ~

Phantom thích thú bước đến đối diện BoBoiBoy rồi lại mỉm cười,

- Nhưng BoBoiBoy à ~ Đây chưa phải là lúc thích hợp đâu - Bàn tay cậu nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt của người đối diện - Nếu tên thợ săn kia đang muốn chơi trốn tìm với chúng ta, tại sao chúng ta không tận hưởng cơ hội này nhỉ ~

- Có hai tên đang nghi ngờ chúng ta - BoBoiBoy chậm rãi đáp lại - Có nên xử lí chúng không. Chủ nhân Phantom?


Nụ cười của Phantom chợt tắt.

Thay vào đó là cơn thịnh nộ của cậu nổi lên, tựa như con trăn đang chực chờ cơ hội lao vào tấn công.


Nghĩ được một lúc, cậu lại nhìn BoBoiBoy, nhưng trong đôi mắt ấy lại hiện rõ sự điên cuồng đến hỗn loạn.

- Hiện tại lũ vô dụng kia đang có giá trị lợi dụng rất tốt. Mục tiêu của chúng ta là tên thợ săn kia - Con ngươi trong mắt Phantom thu lại - Nếu một trong số bọn chúng dám xen vào chuyện của chúng ta, hãy khiến chúng thật hối hận về quyết định đó ~ h i s s ~


Nhân lúc Phantom vẫn còn mải mê đắm chìm trong cơn mê của bản thân.

Đôi mắt vô hồn của ai kia khẽ động đậy.

Một giọt lệ nhỏ khẽ rơi xuống nền cỏ.


Tất cả, chỉ là một khoảng khắc thoáng qua.

.

.

.

.

.

- Vậy là cậu ta đã thực sự trở lại. . .

Hikmae - trong tư thế ngồi thiền - chậm rãi mở đôi mắt, rồi nhìn xuống chiếc vòng tay được khắc thành bông Al'ura,

Ánh mắt của cô không ngừng lo lắng, xen lẫn cùng sự buồn bã.

- Công chúa, giá như Người vẫn còn ở đây. Thần vẫn cảm nhận được sự xáo trộn trong cậu ta.


"Và thần e rằng sự xáo trộn đó đang ngày càng tồi tệ hơn."


- - - Còn tiếp - - -

Nếu có góp ý hay ý kiến, hãy để lại bình luận và mình sẽ lưu ý nha!

Cảm ơn các bạn đã đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net