CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------[Trời tối rồi, xin nhắm mắt lại]------


------------------------------------------------------

Năm giờ chiều, Lưu Vũ ra khỏi phòng, vừa đi được vài bước liền nghe thấy sau lưng có người gọi cậu.

Quay đầu vừa nhìn, là Bá Viễn.

"Chào buổi chiều, tiểu Vũ!"

"Chào buổi chiều, thầy Bá. Anh sắp đi làm cơm tối sao? Em đi chung với anh! Giúp anh một tay!"

"Được chứ!"

Bá Viễn cười dịu dàng, cùng Lưu Vũ đi vào phòng bếp.

"Ơ kỳ lạ, dao gọt trái cây lúc trước anh đặt ở đây đâu mất rồi....."

Bá Viễn dọn dẹp bàn, ngẫm nghĩ có cần làm chút sữa trứng cho mọi người nếm thử, đột nhiên con dao gọt hoa quả trong tủ đồ biến mất, sinh ra nghi vấn.

"Có thể, bị ai đó lấy dùng rồi."

Lưu Vũ đến gần xem xét.

"Anh có một dự cảm không lành, âii..."

"Bình tĩnh bình tĩnh." Lưu Vũ vỗ vai anh, bắt đầu rửa rau.

Bá Viễn ổn định tâm trạng, "Kỳ lạ, không phải bình thường AK thích giúp anh nhất sao? Sao hôm nay không thấy bóng dáng đâu nhỉ?"

Vừa dứt lời, giọng Lưu Chương liền xuất hiện.

"Chào buổi chiều thầy Bá, tiểu Vũ!"

Ba người chào nhau xong, đều bắt bận rộn.

Các thành viên khác cũng lục tục xuống lầu, giống như hai ngày trước, khoảng sáu giờ ruõi, toàn bộ đều ngồi vào bàn ăn.

Qui trình giống hệt bình thường, nhưng hôm nay dường như có chút kỳ lạ.

"Mika đâu?"

Tiểu Cửu bình thường ngồi cạnh Mika lên tiếng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về vị trí của Mika.

Người đâu rồi...

Người biến mất, có khả năng là lề mề, nhưng có một nguyên nhân rất trực tiếp.

Bị giết rồi.

"Mọi người mau đi tìm anh ấy."

Lưu Vũ đứng dậy, chạy vào phòng Mika trước.

Những người khác lẽo đẽo theo sau, chạy đến từng phòng trong biệt thự.

Giường đệm trong phòng Mika không có dấu vết đã ngủ qua, cửa sổ cũng chưa đóng, để lại một khe hở, Lưu Vũ đo một tí, có lẽ dài cỡ ngón tay cái.

"Anh Lưu Vũ, mau nhìn nè!"

Patrick gọi Lưu Vũ, đợi cậu quay đầu, chỉ vào bình hoa trước mặt.

Bình hoa xếp cạnh cái bàn bên cửa sổ, rất lớn, ước chừng cao khoảng một mét ba, miệng bình rất to, bỗng nhiên in một vết đỏ tươi trên nền sứ trắng xanh màu ngà sữa.

Trong lòng Lưu Vũ kêu lên tiêu rồi, gọi Patrick đang bận tìm kiếm trong phòng Mika, cùng với Bá Viễn cùng nhau lật ngược bình để xem bên trong giấu cái gì.

Sau một loạt âm thanh va chạm, một con dao sáng bóng rơi khỏi bình hoa, trên lưỡi dao còn dính vết máu đông.

"Đây...là con dao hoa quả hôm qua anh để dưới lầu..."

Trong phút chốc ba người đều sững sờ, liền chắc chắn rằng, Mika bị giết rồi, tìm thấy hung khí giết người, nhưng ......... người đâu rồi?"

Nửa tiếng sau, mười người tập trung ở nhà ăn, ngoài nhóm của Lưu Vũ ra những người khác đều không tìm thấy gì.

"Có lẽ nào, "Châu Kha Vũ lên tiếng, "Bị phân thây rồi, giấu ở chỗ nào đó?"

Vừa nói xong lại vẫy vẫy tay, nói xin lỗi: "Chỉ là... em xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi...xin lỗi."

"Nhóm chúng ta, lẽ nào thật sự có người ra tay tàn nhẫn như vậy sao?"

Tất cả mọi người đều im lặng, có người...thật sự sẽ vì sống sót mà thâm độc như vậy sao?

Tìm kiếm rất lâu, vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác.

"Có khi nào...ở...bên ngoài không?" Riki khóc rất lâu mới lên tiếng.

"Phải! Rất có khả năng là ở bên ngoài!" Lưu Vũ đột nhiên đứng dậy, "Em, Santa, Riki, AK, Kha Vũ đi tìm ở hướng bắc. Tiểu Cửu, Mặc Mặc, Gia Nguyên, PaiPai, anh Viễn đi tìm ở phía Nam."

Rất lâu sau-----------

Năm người ở nhóm phía Nam vẫn đang xúc tuyết, năm người ở nhóm phía Bắc bắt đầu vào rừng tìm người.

"Ây... Tên khốn nạn nào giấu xác trong tuyết chứ?" Lâm Mặc vừa thở dài vừa xúc tuyết.

"Mặc Mặc, hay là anh nghỉ một lát đi?" Trương Gia Nguyên cau mày nhìn người mệt mỏi trước mặt.

"Mọi người...không cảm thấy có thứ gì đó, đang nhìn chằm chằm chúng ta sao?"

Tiểu Cửu là người được coi là nhút nhát, trên mặt đất rộng lớn này, chỉ có tiếng bão tuyết thổi, tiếng run cầm cập của cậu làm cho mọi người sởn tóc gáy.

Mọi người đều nhìn xung quanh.

"Chỗ đó, sao lại có người tuyết..."

Là tiếng của Bá Viễn, anh ấy luôn bình tĩnh và điềm đạm lúc này cũng cảm thấy không hay.

"Mau đi xem thử!"

Năm người chạy về phía người tuyết, chạy một đường đến, trên mặt đất ngoài dấu chân của bọn họ, hoàn toàn không có dấu chân của ai khác, đứng trước mặt người tuyết mới phát hiện, vóc dáng của người tuyết này....

"Nó...đang nhìn chúng ta..." Patrick chỉ vào đầu của người tuyết, suýt nữa bật khóc.

Đôi mắt của người tuyết lún sâu vào trong, dưới lớp tuyết dày lộ ra đôi mắt người đỏ như máu.

Bọn họ lập tức gọi cho người ở nhóm phía Bắc.

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để cảm nhận, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng bị dọa sợ.

Santa và Châu Kha Vũ xung phong đứng ra đi lên và phả bỏ người tuyết, cạo sạch tuyết ở phần thân dưới, hình dáng con người đã lộ ra gần hết, có thể bởi vì chôn trong tuyết quá lâu, khi dụng cụ trên tay bất cẩn cắt vào lớp da mỏng không có khả năng chống chịu, mạch máu liền tự động vỡ ra, sau đó, máu tươi liền phun trào, lớp tuyết càng ngày càng mỏng, dần dần có thể nghe thấy tiếng khóc của Riki và tiểu Cửu đợi người.

Lạch cạch-----------

Đầu của người tuyết, rơi xuống, lăn đến bên chân của tiểu Vũ và Lâm Mặc.

Hai người hét lên lùi về sau vài bước.

Không ai dám tiến lên phía trước nữa, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào thi thể thê thảm này, chỉ lặng lẽ xếp thành một hàng mặc niệm ở phía trước.

"Rốt cuộc là ai....sao có thể xuống tay được...."giọng nói đau khổ của Bá Viễn phá vỡ sự im lặng này.

Lưu Chương khẽ ngẩng đầu, nhìn Santa cách mình rất xa, im lặng trong chốc lát.

Đề nghị cuối cùng của mọi người là mang thi thể của Mika vào biệt thự trước, đặt trong phòng của anh ấy.

Lâm Mặc cau mày: "Thi thể này, ngủ ở trong phòng, anh không cảm thấy rất đáng sợ sao?"

"Nhưng..đó là đồng đội của chúng ta mà." Lưu Chương sốt ruột.

"Được rồi Mặc Mặc AK, đặt ở trong hầm đất phía nam của chúng ta trước đã, trong đó nhiệt độ thấp, thi thể không dễ bị phân hủy."

Lưu Vũ cúi đầu, không ai nhìn ra nét mặt của cậu, nói liền quay về biệt thự trước.

Châu Kha Vũ vội vã theo sau, tiếp theo đó là Lâm Mặc....

"Châu Kha Vũ..."

Lưu Vũ đứng ở nhà bếp lấy nước, gọi Châu Kha Vũ đang đứng ở bên ngoài nhà bếp..

"Sao thế tiểu Vũ..." Châu Kha Vũ vội vã đi vào.

Vừa cúi đầu liền nhìn thấy Lưu Vũ hai mắt đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt đôi môi tái nhợt dường như sắp khóc.

"Anh...sợ quá, nếu như anh chết rồi..."

"Đừng nghĩ vậy, chúng ta sẽ sống sót."

Châu Kha Vũ vội vã cắt ngang lời cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào lòng, khẽ vỗ về lưng cậu.

"Được..."

Lâm Mặc đi ngang qua phòng bếp, đang lên lầu tò mò thò đầu vào, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Sức lực trên bàn tay cầm quyển sổ trở nên mạnh mẽ hơn.

Nụ cười thường trực trên khóe miệng liền tắt ngúm, cậu liền đi trở lên lầu với vẻ mặt lạnh nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net