#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Day 1


[Loạt xoạt]

Cao Khanh Trần và Lưu Vũ đi đầu mang đồ ăn trở về.

Bá Viễn: "Còn cái gì cần xách nữa không?"

Lưu Vũ vội vã đến phòng bếp bỏ túi đồ xuống: "Hai người kia chắc là sẽ mang về được, đã mua khá nhiều đồ."

Cao Khanh Trần: "Tôi đã nói là không cần mua nhiều như vậy rồi na ~"

Lưu Vũ học theo giọng điệu của Cao Khanh Trần: "Nhưng mà tủ lạnh của chúng ta đủ lớn na ~"

Doãn Hạo Vũ: "Ha ha ha ha ha ha ha ha thú vị quá!"

Cao Khanh Trần giả vờ giận dữ: "Cậu bắt chước không có giống!"

Lưu Vũ: "Sao lại không giống được na ~"


【 Phụ đề 】 Có vẻ như mọi người đã quen với nhau.


Một nhóm người cùng nói cười vui vẻ, cho đến khi Châu Kha Vũ và Lưu Chương xách hai túi đồ lớn mở cửa, mọi người sôi nổi đi đến phụ giúp.

Lâm Mặc ôm đầu khiếp sợ: "Trời ạ, các cậu biết mua quá đó."

Lưu Chương: "Sao vậy, nhiêu đây đồ ăn nhoáng cái là xong."

Lâm Mặc: '"Không phải, các cậu tính chiến rượu hay sao?"

Bá Viễn nhìn thùng bia đằng xa kia mà cười thành tiếng.

Lưu Chương: "... Tôi nghe nói uống rượu hỗ trợ giấc ngủ."

Trong lúc này, Lưu Vũ cùng Cao Khanh Trần ở phòng bếp đã bắt đầu làm cơm. Cao Khanh Trần tự nhận là biết nấu ăn, vì thế hai người sẽ tự nấu, quyết định mỗi người làm bốn món ăn.

Trương Gia Nguyên mở cửa phòng bếp ra thăm dò: "Có cần giúp đỡ không, tôi không có chuyện gì phải làm."

Cao Khanh Trần: "Vậy cậu tới đây cắt miếng thịt bò này đi."

Trương Gia Nguyên thuận thế tiến đến cùng hai người họ làm đồ ăn.


【 Phỏng vấn cá nhân Trương Gia Nguyên 】


Trương Gia Nguyên: Không đâu, bởi vì ở phòng khách cảm thấy có chút không được tự nhiên, mà về phòng thì cũng không hay lắm, cho nên mới đến phòng bếp, vừa khéo tôi cũng biết nấu ăn.

Lâm Mặc cùng Doãn Hạo Vũ ngồi trên sô pha ăn vặt, Bá Viễn dẫn theo Châu Kha Vũ và Lưu Chương đi lên lầu 2 lầu 3 nhìn một vòng, thuận tiện xem qua các căn phòng mấy người Lâm Mặc phân chia trước đó, câu được câu chăng mà trò chuyện với nhau.


【 Phụ đề 】 Khả năng diễn xuất đều rất tốt, căn bản vẫn chưa nhìn ra ai là X của ai.


Ước chừng là vào 1 giờ trưa, tám món ăn đều được dọn lên bàn. Cao Khanh Trần, Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên cởi tạp dề ra rồi thu dọn đống bừa bộn trong phòng bếp.

Doãn Hạo Vũ phụ giúp lấy dụng cụ ăn uống: "Ăn cơm thôi mọi người ơi!"

Nhóm ba người đi dạo không mục đích vội vàng chạy xuống lầu.


Chỗ ngồi ăn trưa 】

Chương                         Bá

Kha               Bàn          Lâm

Doãn             ăn            Cao

Vũ                                    Nguyên


Bá Viễn: "Wow, các cậu giỏi quá đi."

Lưu Chương: "Đúng đúng, cả hai người đều nấu ăn rất lợi hại luôn! Nhóm này quá đỉnh!"

Châu Kha Vũ: "Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy nhóm của tôi chắc là không thể nấu ăn..."

Doãn Hạo Vũ nuốt một ngụm cơm: "Tôi biết chút chút! Tin tưởng tôi!"

Châu Kha Vũ: "Cậu đừng vội, từ từ thôi, tôi tin cậu."

Mọi người đều đang nghiêm túc ăn cơm, Bá Viễn chú ý tới Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên ở phía xa không gắp được đồ ăn chỗ mình, vậy nên anh chủ động đưa thịt bò tới đầu bàn bên kia.


【 Phụ đề 】 Thật ấm áp ~


Trương Gia Nguyên ngẩng đầu: "Cảm ơn cậu, vừa nãy tôi còn nghĩ nên gắp thịt bò thế nào cho lịch sự nữa."

Bá Viễn: "Ha ha tôi nghĩ mọi người đều thấy ngại, không có gì đâu đừng ngại, gắp đồ ăn mạnh dạng lên nào, cứ xem đây như là nhà của mình đi."

Trương Gia Nguyên để ý thấy Lưu Vũ không ăn gì thì bỏ đũa xuống, nhìn cậu thắc mắc. Lưu Vũ nhìn thấy ánh mắt của hắn thì mỉm cười nhẹ: "Không sao, tôi ăn không được nhiều thôi."

Trương Gia Nguyên: "Ai da, ăn nhiều một chút mới khỏe mạnh, cậu gầy như vậy gió thổi qua một cái là có thể ngã liền."

Lưu Vũ: "Đâu có khoa trương như vậy chứ, tôi cũng khỏe lắm đó."


[Ding——]

Tổ đạo diễn đưa đến một bức thư.


【 Phụ đề 】 Lại là nhiệm vụ gì đây?


Mọi người ngẩng đầu đầy ngờ vực, Bá Viễn đi lại nhận lấy bức thư, bên trong có đến tám tờ giấy viết thư nhỏ.

Lâm Mặc: "Ấy tôi biết rồi, xấu hổ quá đi mất."

Cao Khanh Trần: "Tôi cũng biết ha ha ha ha ha ha!"

Hai người nhìn nhau nở một nụ cười.

Bá Viễn đọc dòng chữ trên tấm card ở ngoài bìa.


[Mời mọi người lần lượt đọc thư giới thiệu bản thân, đây là thư giới thiệu X do người yêu cũ viết cho bạn]


Bá Viễn đưa từng tờ giấy viết thư tương ứng với tên đến trên tay mỗi người, mọi người đều sôi nổi mở thư giới thiệu ra xem.

Trong nhất thời bầu không khí có chút trầm trọng.


【 Phụ đề 】 Xem ra nhận được thư giới thiệu nên thấy hơi lo lắng.


Lâm Mặc: "Vậy thì đọc theo thứ tự nhận thư lúc nãy đi?"

Bá Viễn: "Tôi nghĩ là ổn đấy."

Lưu Chương: "Để tôi bắt đầu sao? Được thôi."


【 Phụ đề 】 Vì phòng ngừa có thể bị spoil, mọi thông tin về tuổi tác và nghề nghiệp đều sẽ được lược bỏ.


Lưu Chương căng thẳng siết chặt tờ giấy, thầm hô một tiếng trong lòng.

"Lưu Chương là một người rất mâu thuẫn, anh ấy có lúc thực ấu trĩ, cũng có lúc lại rất thành thục, nhưng kỳ thật là một người có thể dựa dẫm vào. Là người có chủ kiến, ở nhiều khía cạnh đều phi thường ưu tú và luôn cho rằng mình sẽ không hề bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng... Anh ấy luôn mang lại năng lượng tích cực cho những người xung quanh. Sẽ là người nghĩ ra nhiều cách để làm cho tôi vui vẻ những khi cảm xúc của tôi bị sa sút. Tôi thật sự rất vui khi gặp được một người như anh ấy. Hy vọng người yêu thương anh ấy có thể bao dung anh ấy nhiều hơn, bởi vì đôi khi người này thật ồn ào... (cười) Nhưng dường như điều này sẽ giúp đối phương không cảm thấy tịch mịch, thế nên đôi khi tôi cảm thấy nội tâm anh ấy rất cô độc. Giá như ai đó thực sự có thể bước vào trái tim anh ấy và đồng hành... thì tốt biết mấy."

Lưu Chương gấp lá thư lại rồi đè nó xuống dưới chén. Anh cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bá Viễn và Lưu Vũ dẫn đầu vỗ tay, những người còn lại cũng làm theo cùng nhau tạo nên một trận vỗ tay.


【 Phỏng vấn cá nhân Lưu Chương 】

Q: Bạn cảm thấy thế nào khi nhận được thư giới thiệu từ người yêu cũ?

Lưu Chương: Ừm, thật sự rất cảm động, cũng có chút khổ sở. Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện, cảm ơn cậu ấy.

.

Lưu Vũ mở tờ giấy viết thư ra bằng cả hai tay, dùng ngữ điệu trang trọng đọc thành tiếng.

"Lưu Vũ thật sự rất đáng yêu, thời điểm chúng tôi ở bên nhau cậu ấy luôn hoạt bát, là một cậu nhóc vừa dịu dàng lại kiên cường, chỉ cần là việc muốn thực hiện thì sẽ toàn lực làm cho thật hoàn mỹ. Đôi khi tôi cảm giác cậu ấy có sự trưởng thành không hề phù hợp với lứa tuổi, điều này khó thấy được ở bản thân tôi, cậu ấy trưởng thành như thế làm đôi khi cảm thấy rất khổ sở... Cậu ấy rất mẫn cảm và cũng rất tinh tế, luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi ở mọi lúc, nhưng đôi lúc tôi chỉ muốn cậu ấy không cần mệt mỏi như vậy nữa... (nghẹn ngào) Tôi hy vọng cậu ấy có thể quan tâm đến bản thân nhiều hơn... Chỉ cần nghiêm túc tìm hiểu cậu ấy, nhất định sẽ thấy người này thật sự rất tốt đẹp, nên là... Nhất định phải tìm được một người dịu dàng giống như cậu vậy nhé."

Cao Khanh Trần lo lắng nhìn Lưu Vũ, đưa khăn giấy qua, Lưu Vũ xua xua tay cười: "Mọi người tiếp tục đi."


【 Phỏng vấn cá nhân Lưu Vũ】

Q: Nhận được thư giới thiệu của người yêu cũ, có cảm giác thế nào?

Lưu Vũ: Khẳng định là có khổ sở, suýt nữa là rơi nước mắt rồi, ngại quá, rốt cuộc cậu ấy vẫn ở đây. Thật ra tôi rất muốn nói, chưa từng có phút giây nào tôi hối hận khi cùng cậu ấy ở bên nhau.

.

Châu Kha Vũ ngượng ngùng mà xoa xoa cánh mũi.

"Kha Vũ là một đứa trẻ rất đẹp trai, thoạt nhìn thì rất lạnh lùng khó ở chung, nhưng sau này sẽ phát hiện ra cậu ấy thật sự rất ấu trĩ, cũng rất dễ thẹn thùng, ở một phương diện nào đó thì cậu ấy có chút chấp nhất kỳ quái... Tuy nhiên cậu ấy lại có chút thẳng nam dễ chọc người khác tức giận, thế nhưng lúc dỗ dành người khác cũng làm người ta thấy bất lực, luôn không thể tự kiềm chế mà mềm lòng với cậu ấy...Hy vọng... sẽ có người có thể cùng cậu ấy thức đêm xem phim, chơi game, quên mất, vẫn phải nên đi ngủ, thế nên, hy vọng cậu ấy gặp được người có thể quản mình, có thể làm cậu ấy không màng tất cả mà chạy về phía bạn."

Châu Kha Vũ chớp chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên lá thư.

Tiếng vỗ tay vang lên hắn mới phản ứng lại, cất tờ giấy đi, không dám ngẩng đầu nhìn bất kỳ ai.


【 Phỏng vấn cá nhân Châu Kha Vũ】

Q: Có từng nghĩ đối phương sẽ nhận xét mình như vậy không?

Châu Kha Vũ: (im lặng) Không biết, tôi chưa nghĩ tới.

.

Lưu Vũ vỗ vỗ Doãn Hạo Vũ đang thất thần: "Đến lượt cậu chứ?"

Doãn Hạo Vũ vẫn còn đắm chìm trong thư giới thiệu của mọi người, có chút khẩn trương nhìn một vòng biểu tình của mọi người, khi nhìn đến Cao Khanh Trần thì thấy anh gật đầu giống như đang cổ vũ cậu.

Doãn Hạo Vũ mỉm cười bắt đầu đọc thư.

"Doãn Hạo Vũ... Pai Pai, vẫn nên gọi cậu như vậy đi. Pai Pai là một cậu nhóc cực kỳ biết làm nũng, thoạt nhìn mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhưng đêm khuya lại thấy cậu ấy thường hay trộm khóc... Nội tâm của cậu ấy rất mềm mại, có chút trưởng thành hơn so với tuổi, luôn là người lén lút tự gánh lấy áp lực rất lớn... (khóc nức nở)

Bá Viễn vội vàng đưa khăn giấy qua, Châu Kha Vũ ngồi ở bên cạnh nhận lấy hai tờ giấy lau lên mặt Doãn Hạo Vũ.


【 Phụ đề 】 Nhất thời khung cảnh có chút hỗn loạn.

Doãn Hạo Vũ lau lau nước mắt: "Tiếp tục... ừm... Hy vọng tương lai cậu ấy có thể gặp được một người, thời thời khắc khắc tiếp được lời cậu ấy nói, luôn bên cạnh câu ấy, sẽ không để cậu ấy một mình xoay sở, cũng không hứa hẹn rồi lại không thực hiện được... (lau nước mắt) Phải gặp được người yêu cậu thật nhiều nha, Pai Pai."


【 Phỏng vấn cá nhân Doãn Hạo Vũ】

Q: Nhận được thư giới thiệu của người yêu cũ, có cảm nhận gì?

Doãn Hạo Vũ: Tôi thật sự, tôi thật sự khó chịu, tôi không kìm được nước mắt, tôi rất hy vọng có thể quay lại, rất muốn làm bạn tốt nhất của anh ấy, nhưng chúng tôi dường như không thể quay lại được nữa.

.

Mọi người đều có chút trầm mặc, Lâm Mặc đột nhiên kịp phản ứng: "Ấy, đến tôi!"

"Lâm Mặc là hạt dẻ cười của mọi người, cũng là quỷ gây rối làm người khác nhọc lòng, luôn có rất rất nhiều ý nghĩ mới lạ có chút kỳ quái. Cậu ấy chính là có lực lượng như vậy đấy, làm cho mọi người xung quanh ngập trong ánh mặt trời, đem ấm áp tỏa ra ngoài, còn bản thân thì một mình chịu rét lạnh, (tạm dừng) Thật ra cậu cũng có thể dựa vào người khác... Người yêu cậu ấy đều sẽ đặc biệt yêu cậu ấy. Hy vọng một ngày nào đó cậu ấy có thể cảm nhận được vui vẻ thật sự, có thể tìm được niềm vui độc nhất vô nhị thuộc về mình."

Tiếng vỗ tay kết thúc, Lâm Mặc đứng dậy và cúi đầu đùa giỡn: "Cảm ơn mọi người cổ vũ, thư này viết cũng quá là lừa tình ha ha ha ha ha, tự nhiên tôi thấy có chút không quen."

Lâm Mặc thật cẩn thận cùng người nào đó nhìn nhau một cái, người kia nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.


【 Phỏng vấn cá nhân Lâm Mặc】

Q: Nhận được thư giới thiệu của người yêu cũ, có cảm nhận gì?

Lâm Mặc: Ài, vẫn thấy hơi xấu hổ... Có chút không quen lắm, đây là phân đoạn thúc giục nước mắt phải không? Trước đó Doãn Hạo Vũ không phải đã khóc rồi sao, tôi liền nghĩ nên làm dịu bầu không khí một chút."

.

Trương Gia Nguyên lắc lắc người ngồi thẳng dậy.

"Khụ khụ, Gia Nguyên, là một đại nhân không hề giống đại nhân, cậu ấy luôn muốn chăm sóc người khác, nhưng sẽ luôn làm rối lên (cười khổ), có đôi khi sẽ rất đáng yêu, nhưng cũng làm người khác băng khoăng không biết nên phải làm thế nào với cậu ấy. Gia Nguyên cũng là một cậu nhóc đa tài đa nghệ, (ngẩng đầu) ấy ấy, cái này sao mấy người không nói là spoil luôn đi? Quên đi, tiếp... lúc ấy thật sự rất có mị lực (cười) nhưng mà lúc nào thì không thể nói ra được, sẽ thành spoil mất. Sức lực của Gia Nguyên rất lớn, tuy nhìn thì gầy gầy nhưng lại có thể khiến người khác cảm thấy an toàn tuyệt đối, lúc ở bên nhau sẽ suy nghĩ cho cảm nhận của bạn và bất luận là khi nào cũng sẽ không xem nhẹ bạn... Cũng là một cậu nhóc đầy nghĩa khí, không phân biệt là bạn bè hay người yêu, tôi cho rằng điều này thật sự rất hấp dẫn. Tôi hy vọng cậu ấy đến đây nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, có thể tìm được Soulmate chân chính của mình, hy vọng tương lai, người ở bên cạnh cậu ấy sẽ là một người thực sự hiểu được cậu ấy."

Doãn Hạo Vũ là người đầu tiên vỗ tay, cậu nghe được một tiếng cười khẽ của Trương Gia Nguyên.

Lưu Vũ: "Đoạn miêu tả này, tôi cảm giác được là ai rồi."

Trương Gia Nguyên: "Ha ha ha ha ha cậu cảm thấy là ai đây?"

Lưu Vũ cười: "Hừm, tôi không nói đâu."


【 Phỏng vấn cá nhân Trương Gia Nguyên】

Q: Có từng nghĩ đối phương sẽ nhận xét mình như thế không?

Trương Gia Nguyên: Hì hì, có nghĩ tới, nhưng so với tôi nghĩ còn tốt hơn nhiều.

.

Bá Viễn kéo dài thời gian cầm ly lên uống một ngụm nước.

"Bá Viễn, là một người thành thục ổn trọng, vừa tri kỷ lại cũng vừa ấm áp, có thể nói là không có chi tiết nào mà anh ấy không chú ý đến, (cười) là một người rất thích hợp để kết hôn... Bởi vì bạn sẽ phát hiện ra anh ấy món ăn nào cũng biết làm, cũng sẽ biết sửa sang dọn dẹp vệ sinh, thời điểm ở bên cạnh anh ấy có cảm giác không cần làm bất cứ gì, anh ấy đều sẽ giúp bạn chuẩn bị tốt mọi thứ. Nhưng vẫn là tôi... rất hối hận khi chia tay anh ấy."


【 Phụ đề 】 Xuất hiện người hối hận khi chia tay X!


Bá Viễn im lặng một hồi, Lưu Vũ thì vẫn luôn nghiêng đầu nhìn chăm chú biểu tình của anh.

Lâm Mặc: "Cậu không sao chứ?"

Bá Viễn nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái: "Ừ, không sao đâu, tôi sẽ tiếp tục. Nhưng là người thì phải nhìn về phía trước, anh ấy cũng nhất định vẫn luôn nhìn về phía trước... Chúng ta đều sẽ trở nên tốt hơn, gặp được người thích hợp hơn và càng yêu mình hơn, dù thế nào đi nữa tôi đều chúc cho anh ấy hạnh phúc."


【 Phỏng vấn cá nhân Bá Viễn】

Q: Nhận được thư giới thiệu của người yêu cũ, có cảm giác thế nào?

Bá Viễn: Cậu ấy thực sự tốt đẹp, rất cảm đọng, chúng ta sẽ trở nên ngày càng tốt, nếu cái giá phải trả là không thể ở bên đối phương, vậy cũng tốt thôi."

.

Lưu Chương: "Người cuối cùng, đến đến đến!"

Cao Khanh Trần: "Ai da tôi còn có chút ngượng ngùng na..."

Doãn Hạo Vũ: "Chẳng sao cả, chúng tôi không nhìn cậu, được không?"

Cao Khanh Trần cảm kích chớp chớp mắt với cậu, những người khác cũng theo đó mà cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ.

"Cao Khanh Trần, anh Tiểu Cửu của tôi, em trai Tiểu Cửu của tôi."

Lâm Mặc nhíu mày: "Rốt cuộc là anh hay em trai?"

Cao Khanh Trần: "Không thể nói được."

"Tiểu Cửu ấy, là một người rất nhiệt tình, cậu ấy thích hay ghét đều rất rõ ràng, hoàn toàn không giả vờ chút nào, khả năng đồng cảm của cậu ấy rất mạnh, dễ rơi nước mắt, thường xuyên vì chuyện của người khác mà rơi lệ, kỳ thật như vậy rất đáng yêu. Tôi luôn chọc cậu ấy tức giận, nhưng tôi lại không biết cậu ấy tức giận vì điều gì (cười), cũng rất kỳ quái. Mỗi khi đau buồn, chỉ cần nhìn cậu ấy thôi sẽ thấy tâm trạng tốt lên rõ, bởi vì cậu ấy luôn có thể hiểu bạn không vui vì gì, là một người yêu cực kỳ cực kỳ tốt, thời gian ở bên cậu ấy lúc nào cũng rất vui vẻ, bởi vì cậu ấy luôn mỉm cười. Hy vọng cậu ấy có thể gặp được một người càng phù hợp hơn, có thể hiểu được những nụ cười và nước mắt của cậu ấy."

Châu Kha Vũ đưa khăn giấy đến trước mặt Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần rút hai tờ giấy ra lau nước mắt, vừa mỉm cười vừa nói: "Thật ra tôi không muốn khóc đâu, thật đấy, tôi cũng chẳng biết vì sao lại không thể không khóc na..."

Trương Gia Nguyên: "Không sao, vừa khóc vừa phát tiết một chút cũng tốt."


【 Phỏng vấn cá nhân Cao Khanh Trần】

Q: Có từng nghĩ đối phương sẽ nhận xét về mình như thế không?

Cao Khanh Trần: Không có, tôi còn nghĩ rằng cậu ấy sẽ không viết được gì.

.

Bá Viễn yên lặng thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, Lưu Chương cũng bắt tay hỗ trợ đi cùng đến phòng bếp.

Lưu Vũ cũng đi đến phòng bếp: "Hôm nay là tôi trực nhật mà, mọi người không cần phải rửa chén đâu."

Bá Viễn: "Các cậu nấu cơm vất vả rồi, để chúng tôi rửa chén cho, không sao đâu."

Lưu Vũ đứng ở cửa phòng bếp có chút khó xử, cuối cùng vẫn đi vào bếp cùng nhau rửa chén.

Lưu Chương: "Kỳ thật vừa rồi tôi cảm giác cậu cũng sắp khóc đến nơi, sao lại nhịn xuống vậy?"

Lưu Vũ không được tự nhiên mà cười: "Không có không có, chắc là mọi người đều đã quá căng thẳng rồi."

Sau khi ba người làm xong việc liền trở lại phòng khách, mọi người đã khôi phục được trạng thái lúc trước.

Lâm Mặc: "Vất vả vất vả rồi."

Châu Kha Vũ: "Đều tới ngồi đi, ngày mai mọi người muốn ăn gì, tôi nghĩ cách đặt đồ ăn ngoài..."


【 Phụ đề 】 Tiểu Châu vẫn luôn kiên trì với đồ ăn ngoài.


Doãn Hạo Vũ: "Đại khái có thể chọn năm sáu món đi, tôi sẽ làm cà chua xào trứng, còn có thể nấu canh."

Bá Viễn và Lưu Chương cười điên cuồng.

Lưu Vũ: "Thật ra thì cũng không cần làm nhiều món như vậy đâu, mọi người hôm nay đều ăn rất ít, khó trách lại gầy như vậy nha."

Châu Kha Vũ hé miệng cười: "Chủ yếu là hơi xấu hổ..."

Lâm Mặc: "Làm gì mà xấu hổ, đợi đến lúc tôi trực nhật khéo chỉ có thể ăn cơm ngoài ha ha ha ha ha."

Trương Gia Nguyên: "Đừng có xem thường tôi à, tôi nấu tám món cho cậu mở mang tầm mắt."

Lâm Mặc vỗ tay: "Vậy thì chờ mong Nguyên ca thể hiện tài nghệ."

Bá Viễn: "Pai Pai và Tiểu Cửu đều là nick name đúng không? Chúng tôi nên gọi như vậy hay vẫn là gọi tên của các cậu nhỉ?"

Doãn Hạo Vũ: "Có thể gọi là Pai Pai nha, tôi thích được gọi như vậy hơn, nghe rất đáng yêu."

Cao Khanh Trần: "Tôi cũng vậy, cũng có thể gọi tôi là Nine na ~"


[Ding]——

Điện thoại mọi người đồng loạt nhận được thông báo có tin nhắn.


[Ngày đầu tiên sắp kết thúc, hôm nay ai là người đã làm bạn rung động? Hãy nhắn tin để bày tỏ lòng mình. Tin nhắn sẽ được gửi ẩn danh đến đối phương.]


Lưu Chương: "Tới rồi tới rồi, như này kích thích quá."

Trương Gia Nguyên: "Không định ăn cơm chiều à? Bây giờ gửi liền sao?"

Cao Khanh Trần: "Aiz khó xử quá, họ muốn chúng ta gửi ở ngay phòng khách hả ha ha ha ha ha?"

Bá Viễn: "Vậy thì mọi người về phòng được không, sẵn tiện ngủ trưa một giấc, buổi tối lại gặp?"

Những người khác sôi nổi đồng ý, cùng rời khỏi phòng khách.

Lưu Chương nhíu mày: "Bọn họ đều đã nghĩ ra sẽ gửi cho ai rồi sao, tôi mà không gửi thì cũng xấu hổ quá đi."

Cao Khanh Trần: "Ai da, cứ gửi đại đi, dù sao cũng mới là ngày đầu tiên mà!"

.

Bá Viễn vừa mới nằm xuống, điện thoại đã nhận được tin nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#into1