Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba của kỳ phát tình, bụng dưới của Cao Khanh Trần đột nhiên đau quặn từng cơn. Y toát mồ hôi lạnh, đưa tay đè xuống cơn đau. Nó đau như thể ai đang rút ruột của y rồi buộc chúng thành những hình dạng khác nhau.

Cao Khanh Trần ảo não, toàn thân như tê liệt, cả người đỏ bừng như rỉ máu.

"Nine?"

Cao Khanh Trần nghe thấy giọng ai đó đang háo hức gọi mình bên tai, nhưng cơn đau không cho phép y trả lời, chỉ có thể thốt ra một vài âm tiết đứt quãng với cổ họng khàn đặc của mình.

Doãn Hạo Vũ sợ hãi đến mức lập tức chạy lên tầng hai, đập cửa phòng Lưu Vũ.

"Anh Lưu Vũ! Tiểu Cửu đau lắm, em không biết phải làm sao!"

Tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng gào gần như vỡ vụn của Doãn Hạo Vũ đã thu hút Santa. Gã mở cửa phòng mình, "Patrick? Hôm nay Lưu Vũ có việc đi sớm rồi, em..."

Mùi dâu tây nồng đượm trong không khí khiến Santa tỉnh lại, gã che mũi cảnh giác trở về phòng, "Tiểu Cửu làm sao vậy?"

Biết rằng Lưu Vũ không có ở đó, Doãn Hạo Vũ lập tức xoay người chạy sang tòa B. Tình huống của Cao Khanh Trần xảy ra quá đột ngột, mà nhóm bọn họ thì mất một nửa là Alphra rồi, bây giờ chỉ có thể hy vọng vào Omega cuối cùng, Lâm Mặc, sẽ biết điều gì đó.

Santa thấy cậu không đáp lại mình thì biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. Gã chạy theo Doãn Hạo Vũ, tiện đường kéo Lưu Chương vẫn còn đang mơ màng trên giường dậy, theo gã đến tòa B.

Lâm Mặc cũng đang bối rối. Cậu chưa bao giờ trải qua kỳ phát tình, thậm chí còn có dấu hiệu tránh né khi Cao Khanh Trần tiến vào kỳ. Lưu Vũ, Omega duy nhất đã từng trải qua thì lại không có mặt ở đây.

"Đưa em ấy đến bệnh viện." Bá Viễn đứng bên cạnh nghe hiểu tình hình. Kỳ phát tình lần này của y có quá nhiều chuyện khẩn cấp, người bình thường như bọn họ không thể nào giải quyết được.

"Nhưng mà, Patrick đã đánh dấu Nine." Riki chỉ ra lý do tại sao bọn họ chỉ có thể ở trong nhà ngay lúc này. "Nếu mà đưa đến bệnh viện thì tất cả mọi người sẽ biết Nine đã bị đánh dấu."

"Nhưng không thể cứ để em ấy ở đây được." Bá Viễn liếc nhìn những người đang có mặt tại đó, "Anh không biết mấy đứa đang nghĩ cái gì nữa. Tiểu Cửu không muốn đến bệnh viện vì cân nhắc cho bản thân đã đành, nhưng..."

"Anh ấy sẽ đi." Doãn Hạo Vũ đứng bên cạnh Bá Viễn, "Anh Viễn nói đúng. Em muốn anh ấy bình an vô sự trước đã. Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ là người chịu trách nhiệm. Anh ấy... Nếu anh ấy muốn, em sẽ trở thành Alpha của anh ấy."

Trương Gia Nguyên lo lắng đi lại xung quanh, lúc này, Doãn Hạo Vũ đã quay về tòa A để đưa Cao Khanh Trần ra ngoài.

"Gia Nguyên, em và Riki ở nhà chăm sóc cho Kha Vũ. Lâm Mặc, liên lạc với Lưu Vũ giải thích tình hình. Santa AK, hai đứa qua tòa B trước đi, tin tức tố của Tiểu Cửu ở tòa A quá nồng rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì Mika, em phải lo liệu tình hình, còn nếu không biết phải làm gì thì hỏi Riki. Anh... Anh sẽ đưa bọn họ tới bệnh viện."

Bá Viễn sắp xếp một chút, sau đó đi tới cửa phòng khách tìm chìa khóa xe, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, chìa khóa cũng suýt nữa rơi khỏi tay.

"Anh Viễn..." Mika đưa tay định kéo anh lại nhưng Bá Viễn đã xua tay.

"Dạo gần đây anh thức khuya nên bị hạ đường huyết thôi, không sao."

Trương Gia Nguyên không nghĩ được gì chỉ đành chạy vào biết lấy táo nhét vào tay Bá Viễn sau đó nghe theo lời của anh, lên lầu ba để trông chừng Châu Kha Vũ, trong khi đó, Riki ngồi im trên ghế sofa không nhúc nhích.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tiến vào kỳ phát tình, mặc dù không nhiều Omega xảy ra tình trạng giống như Cao Khanh Trần nhưng chắc chắn cũng không ít. Hai ngày qua, trên mạng đã đưa tin rất nhiều lần về một số Omega bị thành viên trong gia đình và bạn bè tấn công. Có lẽ bọn họ có những người đã chịu đựng nỗi đau này sớm hơn cả Cao Khanh Trần.

"Tôi nghĩ là gọi điện hỏi bệnh viện sẽ hay hơn đấy." Riki nhìn thần sắc của Bá Viễn không được tốt cho lắm, liền lên tiếng thuyết phục, "Ông lái xe như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Lâm Mặc gật đầu. Cậu vừa mới phát hiện ra Bá Viễn thích Cao Khanh Trần. Tuy có hơi vô đạo đức nhưng mà cậu cảm thấy bản thân Bá Viễn không được khỏe, nếu như anh ấy bị kích thích bởi tin tức tố của Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ, ba người bọn họ coi như là xong luôn. "Dù sao tụi mình vào bệnh viện cũng dễ bị nhận ra, gọi 120 an toàn hơn."

"Không phải." Santa nhìn Riki, "Ý anh ấy là gọi cho bác sĩ gia đình."

Riki gật đầu, cuối cùng tìm ra được một số điện thoại trong máy của mình, "Lúc anh cách ly, có một bác sĩ cũng tham gia thống kê giới tính của những người ở đó. Lúc đấy, ở phòng bên cạnh có một Omega không được khỏe cho lắm nên ông ấy đã cho tụi anh số điện thoại để liên lạc nếu có vấn đề gì xảy ra."

Lâm Mặc rốt cuộc cũng nhìn thấy được ánh sáng, cậu ngã vào người Riki, ôm lấy cánh tay của anh, "Đúng vậy! Chính là nó! Chúng ta gọi điện hỏi ý kiến của ông ấy đi!"

Lâm Mặc nghĩ, có bác sĩ tư nhân ở đây, bọn họ rốt cuộc cũng sẽ hiểu được nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của Cao Khanh Trần.

Khác với Alpha hay Beta, đối với Omega, đặc biệt là Omega nam, sự thay đổi thể trạng này không chỉ nằm ở việc phát triển tuyến thể mà còn biến đổi một số bộ phận trong cơ thể để có thể nuôi dưỡng sự sống.

Thể trạng ban đầu sẽ mất một thời gian dài để thay đổi, nhưng đối với các Omega, kỳ phát tình sẽ rút ngắn quá trình này lại một cách đơn giản nhưng cũng rất tàn bạo.

Kỳ phát tình của Lưu Vũ đến khá sớm, nó đóng vai trò trong việc cho phép tuyến thể phát triển đầy đủ. Cao Khanh Trần thì khác, tuyến thể của y đã phát triển đầy đủ và đã bước vào chu kỳ biến đổi khoang sinh sản.

"Bây giờ chỉ có cách là vượt qua mà thôi..." Lời nói của bác sĩ in hằn vào trái tim của tất cả những người có mặt.

"Vậy... không có cách nào giải tỏa hết sao?" Bá Viễn hỏi.

"Tạm thời là không." Mất một lúc lâu, đầu dây bên kia mới vang lên tiếng của bác sĩ, "Bản thân việc này đã là một chuyện rất khó khăn rồi. ABO đột ngột biến đổi và không có dấu hiệu báo trước. Kinh nghiệm của chúng tôi hiện tại thực ra là... dựa vào nỗi đau của người biến đổi gần đây nhất."

"Bạn của các cậu tiến vào giai đoạn chuyển hóa thứ hai quá sớm, mặc dù nói như vậy là không thích hợp, nhưng nếu, các cậu tìm ra cách để giảm bớt hoặc thúc đẩy sự kết thúc sớm của chu kỳ biến đổi Omega, tôi hy vọng các cậu sẽ cho tôi biết. Kinh nghiệm và giải pháp sẽ được ghi lại và giúp ích cho nhiều người trong tương lai."

"Bác sĩ!" Dường như bên kia chuẩn bị cúp máy, Lưu Chương chớp thời cơ nghiêng người về phía điện thoại, "Có cách nào xác định Omega đang ở trong kỳ phát tình hay là giai đoạn chuyển hóa thứ hai không?"

Lâm Mặc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lưu Chương, cậu chợt nhận ra gã đang hỏi về tình hình của mình.

"Cái này nói dễ không dễ, mà khó cũng không khó. Sau khi tiến vào giai đoạn chuyển hóa thứ hai. dù là Alpha hay Omega thì tích cách đều sẽ có sự thay đổi nhất định. Điều này là do sự thay đổi tin tức tố trong cơ thể, dẫn đến sự mất cân bằng hormone. Theo như tôi đoán thì tình trạng này sẽ biến mất sau khi quá trình chuyển hóa hoàn thành, mà cũng không hẳn. Chúng ta vẫn phải đi một chặng đường dài trên con đường này..."

"Vậy, cho nên, đối với Omega, phát tình tốt nhất là ở giai đoạn đầu tiên, không phải thứ hai, đúng không?"

Bác sĩ do dự, "Về mặc lý thuyết, dựa trên thời gian chuyển hóa và mức độ hormone trong giai đoạn đầu, chúng tôi đoán rằng sự kết thúc hoàn toàn của chu kỳ chuyển hóa này là trong vòng một năm."

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ." Lưu Chương đưa điện thoại lại cho Riki.

Lâm Mặc gần đây vẫn như cũ, có lẽ là vẫn đang trong giai đoạn đầu tiên của chuyển hóa. Lòng bàn tay gã có chút ngứa, Lưu Chương thả lỏng, nhất định gã phải giúp Lâm Mặc tiến vào kỳ phát tình càng sớm càng tốt.

Ánh mắt gã chuyển sang Lâm Mặc đang cau mày lo lắng cho Cao Khanh Trần. Lưu Chương đứng dậy đi vào nhà tắm, trong lòng gã lo lắng đến nỗi vô thức giải phóng tin tức tố. Gã cần ở một mình và bình tĩnh lại.

Trương Gia Nguyên xác nhận Châu Kha Vũ vẫn còn đang ngủ, hắn lúc này mới nhận ra Riki không đi theo lên lầu. Hắn muốn quay lại phòng khách nhưng rồi lại nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ với bác sĩ.

Cảm giác bất lực bao trùm lấy hắn. Cái cảm giác này đã tích tụ dần dần từ ngày đầu tiên phân hóa, sau khi hắn trở thành Alpha liền quên mất. Nhưng rồi, sau tất cả những chuyện gần đây, nó lại càng tăng lên.

Hắn bắt đầu nhận ra ý nghĩ bị các thành viên bỏ rơi thật sự nực cười đến nhường nào khi hắn không thể phân hóa vào những ngày đầu tiên.

Phân hóa không phải là chuyện bình thường như hắn vẫn nghĩ. Nó mang lại đau đớn, sự hoang mang và không có sự đồng điệu nào. Hắn đứng dậy, quay trở lại phòng của Châu Kha Vũ, ngồi xuống bên giường.

Ở đây không còn ai khác, Châu Kha Vũ cũng đang an ổn chìm vào giấc ngủ. Vì thế cho nên nước mắt của Trương Gia Nguyên không chút do dự nào chảy xuống, hắn nhỏ giọng nức nở, tùy tiện lấy khăn giấy chấm lên mặt.

"Gia Nguyên Nhi? Sao lại khóc vậy?" Giọng nói yếu ớt của Châu Kha Vũ vang lên bên tai.

Trương Gia Nguyên ném khăn giấy vào thùng rác. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Châu Kha Vũ thì có chút xấu hổ, hắn giả vờ bình tĩnh, "Là do anh ngủ quá lâu đấy. Đã hai ngày rồi, anh có biết không hả?"

"Hai ngày..." Châu Kha Vũ khẽ động, "Là như vậy sao?"

"Đúng vậy!" Trương Gia Nguyên gật đầu khẳng định, sau đó từ trên bàn lấy ra một tờ giấy xét nghiệm mới, "Anh mở miệng ra nào, em sẽ kiểm tra giới tính thứ hai cho anh."

Châu Kha Vũ ngoan ngoãn há to, que thử bị đầu lưỡi làm ẩm, để lại vị chua chua mặn mặn rồi nhanh chóng rời đi.

Sau một phút chờ đợi, que thử bắt đầu đổi màu.

Trương Gia Nguyên nhìn màu vàng nho nhỏ thì thở phào nhẹ nhõm, cúi người ôm lấy Châu Kha Vũ, "Ơn trời, Châu Kha Vũ, anh không phải Omega!"

"Nhưng mà..." Châu Kha Vũ đưa chóp mũi đến gần cổ Trương Gia Nguyên, "Anh ngửi thấy mùi siro lá phong."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net