Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy thì chúng ta bắt đầu thử thách đầu tiên." Tổ chương trình đưa ra một tấm bảng đen phủ vải đỏ. "Mọi người đều biết rằng một trong những điều yêu thích của người hâm mộ đó chính là đào mộ, vì vậy chúng tôi đặc biệt liên hệ với gia đình của các cậu để lấy những bức ảnh thời thơ ấu chưa được công bố, các cậu phải dán tên lên ảnh tương ứng, thử thách thành công khi tất cả đáp án đều đúng."

"Tụi em không thể tự dán ảnh của mình à?" Lâm Mặc lấy tay che nắng.

"Các cậu sẽ dán tên lên những bức ảnh của nhóm Alpha."

"Em nghĩ khá dễ đó. Của Mika chắc chắn là dễ nhận ra nhất." Lưu Vũ kéo 4 người kia lại, "Paipai cũng vậy, em ấy và Mika đều là người lai. Của AK thì chúng ta chỉ cần tìm người nào có một mí là được. Còn lại, anh Viễn, Santa và Gia Nguyên chắc cũng không khó đâu, nếu không rõ thì cứ để lại sau đó bàn bạc sau nhé?"

"Chắc chắn là không khó! Chúng ta đã xem ảnh của nhau hồi nhỏ rất nhiều rồi còn gì, so với bây giờ cũng giống nhau mà. Mau mau hoàn thành rồi về nhà thôi!" Lâm Mặc vỗ vỗ lưng mọi người, "Mau lên, mau lên!"

"Nhưng đạo diễn nhìn kiểu gì cũng có vẻ tự tin lắm..." Cao Khanh Trần nhìn bọn họ, "Anh thấy rất kỳ quái, chả lẽ bọn họ lấy mấy tấm không rõ mặt à?"

"Trước tiên cứ thử đã, bên chúng ta có khó thì bên họ cũng phải khó y vậy chứ." Châu Kha Vũ an ủi Cao Khanh Trần, sau đó hét lên, "Bắt đầu thử thách nào!"

Tấm vải được vén lên, năm người bọn họ lập tức đứng sững lại như pho tượng. Bọn họ nhìn ảnh rồi lại quay sang nhìn đám người đang chạy vào đây, thực sự không thể nào hình dung được với những đứa trẻ đang quấn tã ở trên hình.

"Mọi người làm gì vậy?" Lưu Chương nhận ra bọn họ có gì đó không ổn, nhìn sang tấm bảng đen, "Quào, đứa nhỏ này ở đâu ra thế? Mặt mũi nhăn thế này, chưa được 1 tuổi đâu nhỉ?"

"Em khuyên anh nên ăn nói cẩn thận, có khi đó lại là anh đó." Châu Kha Vũ nhắc nhở.

"Anh?" Lưu Chương mở to mắt, nghiêng người nhìn kĩ. "Ồ, anh biết bức nào của anh rồi. Bây giờ là phải đoán xem ai là ảnh nào phải không?"

Lâm Mặc lập tức chạy tới bảng đen lấy một tấm ảnh dán lên người Lưu Chương, "Của AK chắc chắn là cái này! Anh ấy nhìn cái này lâu nhất! Xong một người rồi, những người còn lại em sẽ dùng một cái liếc mắt để nhận ra!"

Sau đó, cậu dẫn người đến chỗ đạo diễn, "Đạo diễn! AK đúng rồi chứ?!"

Đối mặt với vẻ mặt bất lực của đạo diễn, Lưu Chương cũng hợp tác ra vẻ, "Ôi dồi ôi! Tại sao bản thân tôi lại ngu ngốc thế chứ?"

Bên này thì cười nói vui vẻm còn Lưu Vũ và những người khác dường như đã từ bỏ nhiệm vụ, bắt đầu trò chuyện với nhóm Alpha cùng một đầu đầy lá và bùn đất.

"Các anh đi đâu mà bẩn thế..." Lưu Vũ hỏi Santa và Mika trong khi gỡ lá trên đầu bọn họ.

"Tụi anh phải trèo cây, lội suối còn có nướng khoai nữa." Bá Viễn đặt túi ni lông xuống mặt đất, rồi kéo Cao Khanh Trần đang đứng gần đó nhất lại gần, "Em nhìn nè, trông vẫn còn ngon lắm. Có đói bụng không, anh lấy cho một củ nhé?"

"Anh tự nướng sao?" Cao Khanh Trần vươn tay sờ thử, phát hiện ra khoai không còn nóng nữa, y cầm một củ lên bẻ đôi rồi nếm thử. Khoai lang nướng thoát ra vị ngọt đặc trưng, dù không thêm gia vị gì cũng đã rất vừa miệng rồi. Chưa kể đến, team BO bọn họ sáng giờ còn chưa ăn gì hết.

Cao Khanh Trần ngoan ngoãn thưởng thức củ khoai nướng. Y ngẩng đầu lên muốn mời mọi người đến ăn thì tình cờ thấy một đoạn cây khô nhỏ dính trên trán Bá Viễn, y vươn tay cẩn thận gỡ xuống rồi chỉnh lại tóc cho anh, sau đó đứng dậy đi gọi những người khác.

Doãn Hạo Vũ mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực. Biết vậy đã không phủi sạch đống lá ở trên đầu. Hừ. Dù vậy, nhưng cậu vẫn nhặt khoai trong túi ni lông, đi theo Cao Khanh Trần đang tung tẩy chạy loạn tại nơi ghi hình, đưa cho các thành viên còn chưa kịp ăn.

"Hửm? Tại sao ảnh của em lại ở đây?" Doãn Hạo Vũ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Cao Khanh Trần, cho nên cậu nắm lấy tay y chỉ vào một trong những bức ảnh trên bảng đen, "Cái này nè, hồi đó chụp là em còn nhỏ xíu à. Sao mà mọi người có được hay vậy?"

"Là ảnh của em à?" Cao Khanh Trần nghiêm túc đánh giá, "Ừm, cũng đúng. Mắt rất giống với bây giờ, hơi cong xuống một chút, rất đáng yêu."

Y lấy tấm ảnh dán lên áo của Doãn Hạo Vũ, "Vậy thì dán cái này cho em. Cái này có lẽ là hình chưa được công bố nhỉ."

Cách đánh lừa Doãn Hạo Vũ của Cao Khanh Trần tự nhiên đến mức không ai nhận ra có gì sai, thậm chí cậu còn rất vui vẻ vì được khen là dễ thương, tiếp tục đi theo Cao Khanh Trần phân phát khoai nướng.

Sau khi xác nhận được bức ảnh của Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần quay đầu lại nháy mắt với Lưu Vũ, người đang phủi bụi trên lưng Santa. Người kia lập tức bắt được tín hiệu, kéo Santa lại và dán cho gã tấm ảnh của Mika mà bọn họ đã thảo luận rất lâu.

"Santa, cái này là của anh." Trước khi Lưu Vũ kịp dán lên, Santa đã ghét bỏ đẩy bức hình ra xa, cầm một tấm khác lên, "Đây mới là anh! Cái này, rõ ràng là Mika! Nhìn đi! Là Mika, không phải anh!"

Santa mè nheo Lưu Vũ chỉ để chứng minh rằng đó chính là mình, còn Riki và Châu Kha Vũ cũng đã hoàn thành dán cho Mika và Trương Gia Nguyên.

"Vậy thì... Tụi em đã thành công chưa?" Lâm Mặc chống nạnh nhìn đạo diễn, "Thành công rồi đúng không ạ?"

Đạo diễn: "...."

Bọn họ lợi dụng lúc Lâm Mặc và đạo diễn đang cãi nhau xem bức ảnh của Lưu Chương có phải là kết quả đúng hay không mà hoàn thành thử thách.

"Vậy hóa ra đây là nhiệm vụ chọn nhà à?" Bá Viễn thu dọn túi ni lông, sau đó quay sang nhìn biệt thự, "Mọi người chọn nhà nào? Đừng nói là chọn hết rồi cho bọn anh lên núi ở đây nhé?"

"Vậy Alpha tụi mình đi cắm trại ạ?" Doãn Hạo Vũ nhìn đống khoai nướng trên tay.

"Cắm trại?" Lưu Chương chỉ vào bãi cỏ dưới chân, "Ở đây à?"

"Cắm trại thật à?" Mika hào hứng, kéo lấy Santa bắt đầu lên kế hoạch xem nên dựng lều và đặt bếp ở đâu.

Tổ chương trình nhìn bọn họ vui vẻ thì đen hết cả mặt, lên tiếng cắt ngang, "Căn nhà ở giữa là của nhóm BO, ngoài cùng bên phải là của nhóm A, còn ngoài cùng bên trái là nhà bếp và phòng ăn."

"Chúng ta sẽ ghi hình trong một tuần. Sẽ áp dụng hình thức một ngày nghỉ, một ngày quay, hiểu chứ? Các cậu có thể tự do di chuyển trong thời gian nghỉ ngơi và làm gì cũng được."

"Em có ý kiến!" Lâm Mặc hào hứng giơ tay, không quên che đi phần nách lộ ra, "Ở đây có thể hái nấm không? Nghe nói trên núi có rất nhiều nấm!"

Đạo diễn: "Có thể. Sinh hoạt tự do trong thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên là có thể rồi."

"Nhưng đừng để nó trong nhà bếp nhé. Nếu không thì lỡ có trúng phải nấm độc thì sẽ không cấp cứu được đâu, nơi này xa bệnh viện lắm đấy."

"Còn ngủ thì thế nào ạ? Em có thể ngủ cả ngày được không?" Trương Gia Nguyên lên tiếng.

Đạo diễn: "Được..."

"Dù sao thì, chỉ cần không vi phạm luật pháp và đạo đức, chúng ta muốn làm gì cũng được." Lưu Vũ vỗ tay, "Được rồi, đừng hỏi nữa, chúng ta nghe đạo diễn nói trước đã."

11 người bọn họ cuối cùng cũng im lặng ngồi xuống, đạo diễn liếc nhìn kịch bản sau đó lấy ra loa phóng thanh, "Nói cách khác, ngày mai sẽ ghi hình trò chơi đầu tiên của các cậu. Chờ một lát nữa, các cậu lần lượt đi vào phòng khách, trả lời phỏng vấn và chọn phòng. Mỗi tòa chỉ có 3 phòng có thể ở, phòng ở góc cuối hành lang bị cấm vào nếu không được sự cho phép. Cuối cùng, tôi phải nói trước, không được thảo luận xem ai ở chung với ai."

"Có nghĩa là không biết bạn cùng phòng là ai đúng không ạ?" Doãn Hạo Vũ liếc mắt nhìn sang, "Vậy thì em không muốn ở chung phòng với anh Nguyên Nhi đâu, cậu ấy quá ồn ào vào ban đêm."

Lưu Chương ở bên này xem kịch hay, cánh tay vừa đặt lên vai Doãn Hạo Vũ thì cậu quay sang, "Ak cũng không, anh ấy cứ nói suốt thôi."

Lưu Chương lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy mình bị phản bội, trực tiếp đẩy người nhỏ hơn ra, "Anh cũng không nói là muốn ở chung với em, được chứ?"

"Vậy thì ở với anh." Bá Viễn vươn tay đỡ lấy Doãn Hạo Vũ, Lưu Chương lập tức lên tiếng phản đối

"Anh Viễn, em nghĩ anh cũng giống em thôi anh ơi."

"Thế thì ở chung với anh?" Santa chỉ vào mình.

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, "Em nghĩ dạo gần đây anh Santa cũng ồn không kém. Anh Mika thì ổn hơn tí, nhưng anh ấy cứ nghe rồi viết nhạc ở trong phòng á."

Mika chỉ vào Doãn Hạo Vũ, "Anh nghĩ em nên ra phòng khách ngủ đi."

"Phòng khách bên các anh cũng tốt đấy, chưa xem qua sao?" Châu Kha Vũ muốn nói thêm nhưng Lưu Vũ sắp bị nắng chiếu đến đen luôn rồi.

"Chọn phòng xong rồi hãy nói, được không? Trời nắng quá..."

Tổ chương trình chờ bọn họ nói xong lại dùng loa nói tiếp, "Trả lời phỏng vấn xong rồi hãy lên lầu chọn phòng nhé. Phòng hết chỗ thì phải viết tên lên bảng treo trên cửa và những người sau đó sẽ không thể chọn căn phòng đấy nữa. Các cậu phải tự mình quyết định xem ai đi trước, ai đi sau."

"Sau khi xong hết công việc sẽ là thời gian rảnh rỗi của mọi người. Tổ chương trình sẽ xuất hiện lại vào 11 giờ trưa ngày mai. Chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn trưa. Nhắc nhở thiện chí là tốt hơn hết, các cậu nên nhịn ăn một chút."

Thời điểm các thủ tục đã xong, tổ đạo diễn phía sau đã bắt đầu thu dọn đạo cụ, chỉ còn tổ quay phim vẫn đang tiếp tục.

"Xong rồi sao?" Lâm Mặc sững sờ, "Nhanh như vậy ạ? Sau đó tụi em rảnh rỗi thật à?"

Đạo diễn gật đầu, "Ra ngoài chơi đi, quay phim cũng sẽ đi theo. Khu vực này không có vấn đề gì đâu, rất tuyệt đấy."

Lưu Vũ mặc dù không hiểu tại sao việc ghi hình lại dễ dàng như vậy nhưng vẫn gật đầu, "Vậy thì chúng ta chia ra chọn phòng trước đã, oẳn tù tì được không?"

"Được. Nào, các Alpha, quay đây với anh." Nhìn Cao Khanh Trần đã đổ mồ hôi ướt hết cả người, Bá Viễn vỗ nhẹ vào lưng cậu, đẩy cậu đến bên cạnh Lưu Vũ, "Nhanh nào, trời hôm nay nóng lắm đấy."

Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần phải tách nhau ra, cậu chỉ có thể buồn bã nhìn y. Nhưng cậu nghĩ tới điều gì đó, lập tức vẻ mặt buồn tủi biến mất, chỉ để lại một nụ cười tràn đầy sức sống.

"Đi xem thử có chuyện gì xảy ra đi." Lưu Vũ kéo bọn họ lại.

"Em luôn cảm thấy có gì đó không ổn." Châu Kha Vũ che nắng cho ba người Omega.

"Anh cũng nghĩ là bọn họ muốn trừng phạt chúng ta, nhưng mà cuối cùng lại cho chúng ta nghỉ ngơi ngày hôm nay." Cao Khanh Trần lau mồ hôi trên trán, "Ngày mai có lẽ vất vả lắm đấy, thật sự phải để bụng đói tới ngày mai sao?"

"Anh thắng rồi." Trong lúc mọi người vẫn đang nghĩ xem ngày mai phải làm gì, Riki đã thắng trò oẳn tù tì, "Anh đi trước xem sao."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net