Ngày 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong studio:

Hồ Diệp Thao: "Hello, xin chào quý vị khán giả. Bây giờ tôi sẽ giành toàn bộ lời giới thiệu mở màn cho khách mời phi hành hôm nay luôn."

Tỉnh Lung: "Ha ha ha ha, xin chào mọi người, tôi là Tỉnh Lung, là người xem trung thành của chương trình. Hôm nay là nhờ phúc của "con gái" Thao Thao mà tôi cũng được đến trường quay. Quả thật là vô cùng vui sướng!"

Tiết Bát Nhất: "Khách mời tập trước là Trương Hân Nghiêu. Anh có biết không?"

Tỉnh Lung có chút thẹn thùng, cười cười: "Tôi biết chứ, anh ta trở về là nói liên tục luôn, cứ spoil cho tôi hoài! Phiền muốn chết!"

Caelan: "Ha ha ha ha ha. Vậy chắc anh cũng có CP mình yêu thích trong chương trình nhỉ?"

Tỉnh Lung: "Thật ra là tôi thích hết, có điều cũng phải tùy duyên cho họ vậy. Điều tôi quan tâm hơn là thợ săn, sợ thật đấy! Tôi cũng không tưởng tượng được là trong số họ có thợ săn là chuyện như thế nào."

Oscar: "Phải, tôi cũng thấy lo lắng."

Tỉnh Lung: "Đúng nhỉ, con r... à không phải, Oscar, phải không? Ha ha ha ha, bởi vì ai trong số họ trông cũng rất chân thành."

Caelan: "Anh vừa định gọi là gì thế?"

Hồ Diệp Thao vỗ vỗ Tỉnh Lung ngồi bên cạnh đã sắp nhịn cười không nổi: "Không có gì đâu! Anh ấy gọi sai chút thôi, không quan trọng, chúng ta nói tiếp đi."

Tiết Bát Nhất nãy giờ chăm chú nhìn Hồ Diệp Thao và Oscar, cúi đầu, nở nụ cười: "Được được được, chúng ta tiếp tục. Preview ở cuối tập trước có nói tập này sẽ công bố tin tức về thợ săn."

Hồ Diệp Thao: "Rốt cuộc thì cũng tới thời khắc này! Tập trước, mỗi đôi đều có tiến triển nhất định. Ví dụ như Lưu Chương và Lâm Mặc, hiện tại họ dường như chỉ tập trung vào đối phương, tiểu Cửu thì đã từ chối PaiPai một cách dứt khoát, có lẽ chỉ còn hội tiểu Vũ là vẫn còn rối rắm."

Tỉnh Lung: "Tôi thấy có lẽ cuộc hẹn này hôm qua cũng làm cậu ấy cảm động. Nhưng mà Châu Kha Vũ thực sự cũng rất đẹp trai, những lời cậu ấy nói với tiểu Vũ cũng khiến cho ngời ta rung động, lúc tiểu Vũ cùng Gia Nguyên hẹn hò, cậu ấy còn gửi tin nhắn, cứ như vậy đứng ở cửa sổ, chờ tiểu Vũ trở về. Aizzz, đúng là khó lựa chọn thật."

Hồ Diệp Thao: "Đúng vậy, chỉ còn cách xem xem tập hôm nay... có tiến triển gì mới không. À, tập hôm nay còn có phần hẹn hò của Châu Kha Vũ cùng Lưu Vũ nữa. Mau xem thôi!

Phụ đề mở màn: Rung động & thích hợp.

Rung động giống như khoảnh khắc phong cảnh tuyệt vời đập vào mắt bạn, khiến cho bạn không thể dời mắt, không dám tới gần, sợ làm hư nó, nhưng lại nhịn không được, muốn nó có chút dấu vết của mình, muốn dùng tất thảy mọi cách để ghi lại nó trong thời khắc đẹp nhất.

Mà thích hợp lại giống như bên cạnh một tờ giấy trắng, xuất hiện một cây bút phù hợp với nó nhất, nó có thể nhẹ nhàng, mượt mà viết lên tờ giấy kia, tạo nên những nét mực vô cùng hoàn mỹ.

Vậy còn bạn, nếu có cơ hội lựa chọn, bạn sẽ chọn phong cảnh tuyệt vời hay trở về nhà, cầm lấy giấy bút vẽ lại khoảnh khắc ấy để treo lên?


Lưu Vũ dậy sớm đi xuống nhà, chiên hai quả trứng và pha một tách cà phê Americano bằng máy pha cà phê mới mua.

Bá Viễn lúc này cũng xuống lầu, tự nhiên đi vào bếp, đến gần Lưu Vũ

"Tiểu Vũ, cậu chỉ ăn trứng thôi à?"

"Ừm, hôm nay là buổi luyện tập cuối cùng rồi, có chút vội nên ăn tạm là được."

Nói xong, Lưu Vũ hơi bối rối nhìn Bá Viễn: "Viễn ca, anh sao thế? Tối qua không ngủ đủ sao?"

Bá Viễn nhìn qua: "Ừm, quả thật là có chút mệt mỏi."

Lưu Vũ: "Vậy anh đi ngủ thêm chút đi, hay hôm nay còn có việc?"

Bá Viễn: "Cũng không tính là việc, chút chuyện riêng thôi, tối hôm qua tôi đã chỉnh sửa xong hầu hết bản nhạc rồi, còn một phần cuối nữa là xong."

Lưu Vũ: "Là để tặng cho tiểu Cửu sao?"

Bá Viễn hơi sửng sốt: "Tôi nhớ là tôi chưa nói với cậu mà nhỉ? Ha ha, là Trương Gia Nguyên hay Lưu Chương để lộ vậy?"

Mặt Lưu Vũ hơi đỏ lên: "Hôm qua lúc ăn cơm chiều, Trương Gia Nguyên có nói qua, đại khái cũng nói chuyện dạo này anh hơi đau khổ."

Bá Viễn cúi đầu: "Ừm, hôm qua có chút vấn đề, cả lựa chọn chưa thông suốt nữa, nhưng mà hôm qua, tôi cũng nghĩ xong rồi. Haizzz, ít nhiều tôi cũng thấy Gia Nguyên rất dũng cảm cùng kiên định đấy."

Lưu Vũ nghe vậy, trong ánh mắt lại tràn ngập cảm xúc khó tả: "Chậc chậc, cậu ấy quả nhiên chính là người trực tiếp, chủ động."

Bá Viễn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lưu Vũ, khẽ cười: "Hẳn là lúc này cậu cũng rất dau khổ đúng không?"

Lưu Vũ cúi đầu: "Ừm, nói thật, ban đầu khi tới đây, tôi cũng không nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ nào, kể cả mới hay cũ, tôi chỉ định đến với tâm thế cưỡi ngựa xem hoa thôi, nhưng sau khi gặp Châu Kha Vũ, cậu ấy quả thật có chút ngốc, cũng rất đáng yêu, còn có chút tương đồng với tôi. Tôi thường sẽ để ý đến ánh mắt của cậu ấy. Lúc đối diện với cậu ấy, tôi cũng sẽ có chút căng thẳng, tim sẽ đập rất nhanh. Nhưng cho đến cuối cùng tôi vẫn thấy như giữa chúng tôi có một khoảng cách nào đó, tựa như 2 đường thẳng song song, hai người đều là người bị động cho nên chẳng thể tới gần nhau."

Bá Viễn gật đầu: "Chà thế còn Gia Nguyên thì sao?"

Lưu Vũ sững sờ một hồi, ánh mắt anh có chút dao động: "Gia Nguyên... cậu ấy cũng là người rất bộc trực, thẳng thắn thể hiện sở thích cá nhân, mọi thứ đều rất rõ ràng, rất nhanh đã có thể xác định được tâm ý của bản thân. Điểm này của cậu ấy quả thực cũng rất hấp dẫn tôi, ở cùng một chỗ với cậu ấy cho tôi cảm giác được làm chính mình, vô cùng thoải mái, cũng rất tự tại, cậu ấy rất hiểu tâm lí của tôi. Chính buổi hẹn ngày hôm qua, nếu nói tôi không rung động thì chắc chắn là nói dối. Cho nên hiện tại, tôi loạn lắm, vẫn là cần thêm chút thời gian để hiểu họ hơn, chứ không, ngay lúc này, bảo tôi lựa chọn, tôi thật sự làm không được."

Bá Viễn khẽ thở ra một hơi: "Cũng bình thường, dù sao chúng ta tiếp xúc với nhau cũng chỉ mới có 10 ngày, nhanh như vậy muốn lựa chọn một người thì quả là gấp gáp, hiện tại cũng chỉ là mới quen, nên nhiều người cũng có vẻ nồng nhiệt, tốc độ rất nhanh nhưng liệu sau này, rời khỏi chương trình, trở lại cuộc sống bình thường, thật sự rất khó để nói trước tương lai sau này sẽ ra sao."

Lưu Vũ khẽ liếc Bá Viễn một cái: "Ừm, Viễn ca, chuyện đáng lo của anh thì sao?"

Bá Viễn cười cười: "Qua một ngày, tôi không còn nghĩ nhiều như thế nữa rồi, tôi cứ làm tốt việc của mình thôi, sau đó, lựa chọn đều nằm ở em ấy, tôi cũng không cưỡng cầu, không gây áp lực cho em ấy, nhưng tôi cũng không muốn mình phải hối hận."

Lưu Vũ: "Được như vậy thì tốt, hôm nay anh có định hẹn anh ấy không?"

Bá Viễn: "Có, chờ tôi đem bữa sáng lên cho em ấy đã, rồi sẽ thử hẹn thêm một lần."

Lưu Vũ: "Được, thế tôi đến đoàn kịch đây. Cố lên nha Viễn ca!"

Bá Viễn nghe vậy, mỉm cười nhìn Lưu Vũ mới đứng dậy, đưa tay ra dấu OK.

Lưu Vũ cầm áo khoác lên, bước ra cửa.


Caelan: "Lưu Vũ có lẽ đã hiểu rõ về vị trí của hai người kia, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn."

Tiết Bát Nhất: "Ừm, một bên là rung động, một bên là thích hợp, chỉ có thể xem người nào nhanh hơn trong quá trình theo đuổi thôi. Sẽ là Châu Kha Vũ trở nên chủ động trước hay là Trương Gia Nguyên sẽ làm Lưu Vũ rung động trước."

Oscar: "Đúng vậy, Bá Viễn thì dường như đã xác định rõ ràng rồi, hi vọng hôm nay có thể nhìn bọn họ có thêm chút tiến triển."


Bá Viễn dùng bữa sáng xong, cầm theo bữa sáng đã được chuẩn bị cẩn thận, bước lên lầu, tới trước của phòng Cao Khanh Trần, anh khẽ thở ra một hơi, gõ nhẹ cửa phòng.

Bên trong cũng rất nhanh đã truyền tới tiếng bước chân.

Sau khi cửa được mở ra, Bá Viễn ngơ ngác nhìn Cao Khanh Trần đang đắp mắt nạ đứng trước mặt mình, anh cười khẽ.

Cao Khanh Trần cũng có chút ngại ngùng, không biết phải làm sao, muốn tháo mặt nạ ra nhưng lại sợ lãng phí, ấp úng nói:

"Viễn ca, anh... anh vào đây, ngồi một chút đã, đợi tôi, tôi sắp xong rồi."

Bá Viễn khẽ gật đầu, đem đồ ăn đặt trên tủ đầu giường của Cao Khanh Trần, yên lặng ngồi xuống bên cạnh, đợi người kia đắp mặt nạ xong.

Cao Khanh Trần nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đủ thời gian, vì vậy anh nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, mở nước, rửa lại mặt, chỉnh tóc cho gọn gàng trước khi bước ra khỏi phòng tắm.

Anh nhìn Bá Viễn đang ngồi trên giường, trên mặt có chút lo lắng, khẽ thở dài một hơi, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Bá Viễn.

Bá Viễn thấy anh ngồi xuống liền xoay người, bưng cho anh bữa sáng đã chuẩn bị đến trước mặt.

Cao Khanh Trần không nhận lấy, chỉ chăm chú nhìn bữa sáng trong tay Bá Viễn: "Viễn ca, cảm ơn anh."

Bá Viễn cũng hơi ngạc nhiên, anh hơi hoảng nhìn Cao Khanh Trần: "Không có gì, đây đều là tôi tự nguyện cả, em mau ăn đi, ăn xong rồi nói chuyện sau cũng được."

Cao Khanh Trần nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh, nhận lấy bữa sáng, ăn một miếng: "Tôi từ nhỏ đều đã theo mẹ đi làm, luôn luôn đặt bản thân mình xuống thấp, cố gắng hết sức để chăm sóc, đối tốt với người khác."

Bá Viễn có chút giật mình: "Sao em phải như vậy chứ?"

Cao Khanh Trần đứng dậy, đối mặt với Bá Viễn: "Bởi vì tôi sợ, tôi sợ mình lại bị bỏ lại, cho nên mới liều mạng đối xử thật tốt với mọi người xung quanh, tôi nghĩ có như vậy thì họ mới không rời khỏi tôi."

Trong mắt Bá Viễn lập tức tràn ngập sự đau lòng, anh nhìn vào mắt Cao Khanh Trần, ánh mắt hai người như hòa vào nhau.

Cao Khanh Trần cúi đầu, cho đến khi cảm nhận được vòng tay ấm áp của Bá Viễn đang ôm lấy lưng mình mới hoàn toàn thả lỏng, đem cả người vùi vào trong lòng Bá Viễn, đầu dựa vào vai Bá Viễn. Từng nhịp vỗ nhẹ nhàng của Bá Viễn, cả nhịp thở đều đều của người kia đều là thứ khiến cho cảm xúc của anh trở nên bình ổn hơn.


Một lúc sau

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, trên mặt cũng khôi phục lại nụ cười tươi tắn như mặt trời nhỏ.

Bá Viễn thấy vậy, vẫn là đầy đau lòng, xoa xoa đầu Cao Khanh Trần, sau đó dùng trán, chạm nhẹ vào trán người kia, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

"Đừng sợ, có tôi ở đây, không cần phải cố ý đối tốt, tôi vẫn sẽ luôn luôn bên cạnh em, cho nên em không cần sợ."

Cao Khanh Trần ngẩn người, ngắm nhìn Bá Viễn đang nhắm mắt, hàng mi dài và mảnh khẽ rung, điều này cũng khiến cho trái tim anh rung động.

Mặt Cao Khanh Trần lập tức đỏ lên như đứng gần lửa, rất nhanh liền quay đầu đi, thở mạnh vài lần lấy lại bình tĩnh.

Bá Viễn có chút không rõ, lại nhớ đến cảm xúc ban nãy của Cao Khanh Trần, sợ rằng người kia cũng chưa lập tức muốn nói chuyện ngay, chỉ có thể cúi đầu, nhìn phong thư hơi lộ trong túi áo, khẽ thở dài một tiếng

"Tiểu Cửu, nếu em vẫn chưa thoải mái thì chúng ta có thể nói chuyện sau, nhưng mà phải nhớ ăn hết bữa sáng."

Bá Viễn nói xong, vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, liền cảm nhận được góc áo bị người ta giữ lấy, lay lay. Anh quay đầu nhìn về phía Cao Khanh Trần, lúc này mới phát hiện ra, cả mặt người kia đều là đỏ rực.

Cao Khanh Trần hơi hơi cúi đầu: "Viễn ca, thật sự rất cảm ơn anh, anh là người duy nhất tôi gặp mà chủ động quan tâm đến tôi... biết hết cả sở thích của tôi, hiểu được tất cả lo lắng của tôi. Cho nên... cho nên..."

Nói đến đây, Cao Khanh Trần đột nhiên buông tay khỏi góc áo của Bá Viễn, đi tới trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư màu hồng, đưa cho Bá Viễn.

"Cho nên... tôi muốn chính thức làm quen, tìm hiểu anh dưới góc độ là đối tượng yêu đương... không biết... anh có nguyện ý cho tôi cơ hội này không?"

Bá Viễn hơi hoảng, anh sững sờ tại chỗ mất vài giây, sau đó mới phản ứng lại, cuối cùng ôm cả người kia vào trong lồng ngực: "Đương nhiên là nguyện ý."

Hai người ôm nhau như vậy một lúc, Bá Viễn mới buông Cao Khanh Trần ra, có chút ngượng ngùng, gãi đầu: "Xin lỗi tiểu Cửu, là tôi nhất thời kích động."

Cao Khanh Trần cũng có chút thẹn thùng, cúi đầu, đáp: "Không sao, tôi không sao."

Bá Viễn: "Ừm, thế thì em ăn sáng đi."

Cao Khanh Trần: "Được."

Bá Viễn nhìn khuôn mặt của Cao Khanh Trần, vô thức đưa tay vào túi, có chút do dự đưa phong thư ra:

"Tiểu Cửu, có thể em cảm thấy bây giờ tôi lấy phong thư này ra có chút thừa thãi, nhưng đây cũng là quyết tâm của tôi, hi vọng em có thể nhận."

Cao Khanh Trần sửng sốt, rồi mỉm cười nhìn Bá Viễn: "Được rồi ~ thế chúng ta ngày mai sẽ có 2 cuộc hẹn hả?"

Bá Viễn: "Ha ha ha, không phải, nhưng nếu em hẹn ngày mai, thì tôi sẽ hẹn ngày kia, em thích là được."

Cao Khanh Trần cười cười: "Nếu không thì sáng mai đi! Ngày mai mà có 2 cuộc hẹn cũng rất tốt ~ Dù sao tôi hẹn anh thì tôi chọn địa điểm, còn anh hẹn tôi là anh chọn địa điểm, cho nên không có giống nhau ~"

Bá Viễn cũng nở nụ cười: "Được rồi, nghe em hết."

Cao Khanh Trần: "Thế là ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài cùng nhau từ sáng sớm đến tối muộn ư?"

Bá Viễn: "Ừm, đúng vậy."

Cao Khanh Trần vui vẻ đến khóe miệng cũng dâng lên, hai chân cũng đung đưa đầy thích thú.

Ánh mắt Bá Viễn cũng trở về vẻ chiều chuộng như ban đầu, tràn đầy ấm áp, vẻ ưu sầu trong mắt hai người đều đã tan đi.



Tiết Bát Nhất: "A a a a a a a a ngọt chết tôi luôn!"

Oscar: "Tiểu Cửu hiện tại có lẽ hoàn toàn xác định tâm ý của chính mình rồi, Viễn ca cũng có thể yên lòng. Thật tốt quá!"

Hồ Diệp Thao: "Ừm, nhưng mà tôi thương tiểu Cửu quá, cũng bởi nguyên nhân gia đình làm cho anh ấy có chướng ngại tâm lý, cho nên anh ấy lúc nào cũng đối xử tốt với người bên cạnh, bởi vì anh ấy sợ, một khi không đủ săn sóc, cùng chiếu cố người khác, họ chắc chắn sẽ bỏ anh ấy mà đi. Đó cũng có thể là lí do khiến cho anh ấy ban đầu có chút lưu luyến, không muốn rời xa PaiPai..."

Tỉnh Lung: "Đúng, thật ra tiểu Cửu vẫn luôn đợi một người đến trước mặt cậu ấy nói 'Không nhất thiết em phải đối tốt với tôi, tôi vẫn sẽ đối tốt với em, vẫn sẽ bên em, vẫn sẽ yêu em' mà thôi"

Caelan: "Mà lúc Viễn ca xuất hiện, nói những lời này với anh ấy, chính là liều thuốc hữu hiệu nhất giúp cho tiểu Cửu xóa bỏ đi chướng ngại ấy."


Cũng đã đến 12 giờ trưa...

Lưu Vũ vừa ra khỏi cửa đoàn kịch thì đã thấy xe của Châu Kha Vũ.

Anh có chút kinh ngạc nhìn chiếc xe, sau khi xác định là xe của mình thì đi tới bên cạnh, nhìn qua cửa kính xe, thấy Châu Kha Vũ đang ngủ gật trên ghế lái.

Lưu Vũ khẽ cười, anh lấy điện thoại, lén chụp một tấm, sau đó mới lấy tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Châu Kha Vũ dần tỉnh lại, hơi nhíu mày nhìn về phía trước, cho đến khi nhìn rõ người trước mặt là Lưu Vũ, liền nhanh chóng ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo, đưa tay vén lại mái tóc hơi rối, nhanh chóng xuống xe, mở cửa bên ghế phụ cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ đi theo phía sau, nở nụ cười, anh khẽ nhón chân, dùng tay vuốt lại phần tóc phía sau của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cảm nhận được đụng chạm ở phía sau, vì thế dừng động tác mở cửa xe lại, hơi khuỵu chân xuống một chút, để cho Lưu Vũ thoải mái chạm vào tóc mình hơn.

Lưu Vũ chỉnh trang cẩn thận xong, vỗ vỗ lưng cậu: "Được rồi, cũng không biết sao cậu chỉ ngủ có chút mà lại có được cả cái tổ chim thế này."

Châu Kha Vũ xoay người, ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Buổi sáng dậy có chút vội, cũng không để ý lắm."

Lưu Vũ bật cười: "Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng mà cũng đúng thế thật, tự nhiên làm tôi nhớ đến lần đầu tiên đi siêu thị với tôi, cậu cũng y như vậy."

Châu Kha Vũ thẹn thùng gật gật đầu, mở cửa xe.

Sau khi Lưu Vũ đã ngồi lên, Châu Kha Vũ cũng lập tức đi về chỗ người lái, trực tiếp đi tới địa điểm hẹn hò hôm nay.

Lái xe hơn mười phút, cuối cùng cả hai cũng tới được điểm hẹn.

Lưu Vũ vừa bước vào đã bị mùi hương độc đáo bên trong hấp dẫn: "Đây là mùi gì cơ chứ? Thật là dễ ngửi quá đi!"

Sau đó nhìn sang một bên, anh phát hiện trên bệ cửa sổ bày đầy nước hoa, có chút nghi hoặc nhìn Châu Kha Vũ đang đi phía sau.

"Kha Vũ, không phải cậu hẹn ở nhà hàng sao? Sao tôi lại thấy nơi này giống như xưởng nước hoa vậy?"

Châu Kha Vũ cúi đầu, khẽ nở nụ cười: "Ừm, đây là nhà hàng mà tôi tìm được, nó vô cùng nổi tiếng về điều chế nước hoa. Lầu 1 là nơi tham quan nước hoa thành phẩm, lầu 2 là nhà hàng, còn lầu 3 chính là nơi dành riêng cho việc điều chế nước hoa."

Lưu Vũ kinh ngạc nhìn cậu: "Sao cậu lại muốn tìm một nhà hàng chuyên về nước hoa?"

Châu Kha Vũ hơi đỏ mặt, cúi đầu: "Bởi vì tôi thấy hình như anh rất thích những mùi thơm, mỗi ngày anh đều xịt môt chút nước hoa, lần trước đến phòng, tôi thấy trên bàn có bày nước hoa, trong phòng cũng rất thơm, cả ban công cũng vậy. Cho nên tôi nghĩ anh có hứng thú với mấy loại này, nên mới tìm một nhà hàng có liên quan đến nước hoa."

Lưu Vũ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, cười nói: "Cậu quan sát tôi kĩ thật đó, quả thật tôi cũng rất có hứng thú với những thứ đồ có hương thơm. Cảm ơn Kha Vũ."

Châu Kha Vũ: "Không đâu, thật ra tôi phải làm chuyện này từ lâu rồi."

Nói rồi, Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ.

Nhận thấy ánh nhìn của Châu Kha Vũ, mặt Lưu Vũ có chút đỏ lên, anh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, chỉ lên lầu 2: "Lên trên dùng cơm trước được không? Tôi có chút đói bụng rồi."

Châu Kha Vũ gật đầu, đáp: "Được."

Lên lầu hai, hai người chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ có chút đứng ngồi không yên: "Kha Vũ, cậu có sao không?"

Châu Kha Vũ vội vàng lắc đầu: "Không có, chỉ là tôi hơi căng thẳng."

Lưu Vũ hơi nghiêng đầu, bối rối nhìn Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ thấy thế, khẽ thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Tôi sợ sẽ giống như lần trước, lại làm hỏng, cũng không biết hiện tại anh thế nào, cho nên mới có chút căng thẳng, lo lắng."

Lưu Vũ nghe vậy, cúi đầu, trầm tư vài giây: "Thật ra cậu không cần quá để ý, chuyện lúc trước thật ra không ảnh hưởng đến quan hệ hay cái nhìn của tôi với cậu đâu. Tôi thấy tất cả chúng ta cũng quen nhau chưa tới nửa tháng, cho nên có nghĩ đến người cũ cũng là bình thường, tôi cũng không có tư cách hỏi cậu chuyện này, cho nên cậu cũng không có..."

Châu Kha Vũ nhíu mày, có chút sốt ruột, ngắt lời Lưu Vũ: "Anh có, trước kia có, hiện tại có, chỉ cần anh nguyện ý, thì anh luôn luôn có tư cách."

Lưu Vũ giật mình, có chút không dám tin người trước mặt mình là Châu Kha Vũ, tựa hồ như Châu Kha Vũ trước mặt này với Châu Kha Vũ trước đây là hai người khác nhau, hiện tại trong mắt cậu chỉ có kiên định cùng một chút u buồn.

Nhưng giờ phút này, thấy Lưu Vũ như vậy, trong mắt Lưu Vũ không hề có hạnh phúc tràn đầy mà chỉ có chút không nói nên lời.

"Tôi..."

Châu Kha Vũ: "Tôi biết hiện tại nếu hỏi sẽ khiến cho anh có gánh nặng, như tôi muốn... muốn biết tâm ý hiện tại của anh. Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ thẳng thắn, thành thật với anh, cho nên tôi muốn anh nói ra lòng mình, nói xem anh nghĩ thế nào về tôi, có được không?"

Nói rồi vẫn có chút bất an nhìn Lưu Vũ đang cúi đầu trước mặt.

Lưu Vũ khẽ thở dài, quay đầu, nhìn ra cửa sổ: "Ừ thì... Thật ra lần đầu tiên khi gặp cậu, dáng vẻ của cậu vô cùng thu hút tôi, chiều cao đáng ghen tị, dáng người đáng ghen tị, sau đó phát hiện ra cậu cũng có chút hảo cảm, tò mò về tôi, trong lòng tôi quả thật rất vui sướng, nhưng lúc đó tôi cũng vô cùng sợ hãi."

Châu Kha Vũ: "Sợ hãi? Vì sao? Bởi vì tôi đến cuộc hẹn với Lâm Mặc sao?"

Lưu Vũ lắc đầu: "Không phải, là trước cả lúc đó, tôi đã sợ hãi rồi, tôi sợ chúng ta đều giống nhau, đều vì bị ngoại hình của đối phương làm cho chú ý mà không biết chút gì về nhau, nhỡ đâu sau này khi hiểu nhau hơn rồi, chúng ta sẽ đánh mất đi hứng thú của mình với đối phương..."

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ, hơi mở miệng, nhưng cũng không chen lời.

Lưu Vũ nói tiếp: "Sau đó, tôi biết được cậu cùng Lâm Mặc ra ngoài, biết được quan hệ của hai người, trong lòng cũng không quá lo lắng, tôi không quan tâm cậu đi chơi với ai, cậu có quan hệ với ai. Dù sao trước khi đến đây, tôi cũng đặt ra quy tắc rất rõ ràng, cậu không nói cho tôi biết cũng là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC