Ngày 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỉ cần ánh mắt chạm nhau, liền như có phản ứng hóa học vậy."

Tiết Bát Nhất: "Không được! Mọi người đều thay lòng hết rồi! Tôi đây phải mạnh mẽ chèo "Bác Tửu Nhất Bôi."

Phó Tư SIêu: "Bác Tửu Nhất Bôi? Là tên CP của tiểu Cửu với Bá Viễn sao?"

Tiết Bát Nhất: "Đúng vậy. Rất nhiều khách mời đều có tên CP. Mọi người không biết sao?"

Phó Tư Siêu: "Chết rồi, xem ra chúng ta phải đi học nâng cao kiến thức

Hồ Diệp Thao: "Không sao đâu, sau khi tập hôm nay kết thúc, chúng ta tìm hiểu vẫn kịp."

Lưu Vũ, Lưu Chương cùng Trương Gia Nguyên, ba người lên xe trở về từ khu tổ chức tiệc nướng đều không mấy tập trung.

Lưu Vũ tuy rằng rất sớm đã trang điểm xong nhưng hình như có chuyện gì đó, ngồi trên xe, đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lưu Chương ngủ bù trên xe, nghe nói cả đêm hôm qua thức để làm nhạc. Còn Trương Gia Nguyên thì như người gắt ngủ, được tổ chương trình gọi dậy, lên xe rồi vẫn còn là bộ dạng chưa tỉnh táo lắm.

Ba người về lại nhà chung, đều cố gắng chống đỡ tấm thân mệt mỏi của mình.

Lưu Vũ hít một hơi nhìn Lưu Chương còn chưa tỉnh ngủ phía sau, vỗ nhẹ lưng anh: "Anh lại thức khuya sao?"

Lưu Chương hơi hơi gật đầu: "Anh quen rồi."

Lưu Vũ bất lực thở dài: "Em đã nói nhiều lần rồi, như vậy không tốt."

Nghe thế, Lưu Chương cúi đầu cười: "Nhưng em cũng biết là vì âm nhạc, anh sẽ luôn cố gắng hết sức mà."

Trương Gia Nguyên ở phía sau, bối rối nhìn hai người trước mặt: "Hai người đang nói gì thế?"

Lưu Vũ ho nhẹ một tiếng: "Tôi nói những người làm nhạc không nên thường xuyên thức khuya, sức khỏe rất quan trọng."

Trương Gia Nguyên: "Tôi không nha! Chỉ là tôi không muốn ngủ sớm thôi, ngủ sớm cũng rất mệt."

Lưu Vũ: "Đi ngủ sớm thì có vấn đề gì?"

Trương Gia Nguyên: "Anh nghĩ mà xem, thời gian ngủ tốt nhất là từ 6 đến 8 tiếng. Nếu như anh đi ngủ sớm, thì cũng không nhất định có thể dậy sớm, như thế thành ra ngủ nhiều thêm mấy tiếng, đến lúc đó sẽ chóng mặt, khó chịu. Chẳng bằng chơi thêm mấy tiếng rồi hẵng ngủ."

Lưu Vũ nhìn Trương Gia Nguyên bằng ánh mắt kinh ngạc, giơ ngón cái lên: "Cậu thật sự... quá tuyệt vời."

Trương Gia Nguyên tỏ vẻ không nghe ra ý của Lưu Vũ: "Đúng không? Tôi đã nói là tư tưởng này của tôi cực kỳ chính xác mà."

Phó Tư Siêu: "Ha ha ha ha, trời đất, tôi còn bị thuyết phục luôn đấy."

Sau khi vào nhà chung, Lưu Chương đi thẳng vào phòng, có lẽ trên xe ngủ không ngon nên muốn lên phòng ngủ bù.

Lưu Vũ đi vào bếp, lục tìm đồ ngọt còn sót trong tủ lạnh, Trương Gia Nguyên không có việc gì nên cũng đi theo Lưu Vũ vào bếp.

"Anh đang tìm gì à?"

Lưu Vũ nhìn cậu ta: "Đang tìm bánh ngọt đó."

"Sao anh lại thích đồ ngọt thế?"

"Không được thích sao?"

"Không, chỉ là có chút ngạc nhiên, anh ăn nhiều như vậy, mà cũng không có thêm miếng thịt nào."

Lưu Vũ nghe vậy, cầm chiếc bánh rốt cuộc cũng tìm được lên, liếc mắt nhìn Trương Gia Nguyên: "Đó là do tôi kiểm soát tốt."

"Anh ăn nhiều thế, còn kiểm soát cái gì mà kiểm soát."

"Cậu không phát hiện ra tất cả những thứ tôi mua đều là 0 đường, ít calo sao?" Nói xong, Lưu Vũ xúc một miếng bánh, đưa đến bên miệng Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên nhìn thấy miếng bánh được đưa sát vào mình cũng không nghĩ nhiều, ăn luôn: "Như thế sẽ không có vị ngọt sao?"

Lưu Vũ phát hiện ra mình và người đối diện không có cách nào cùng tần sóng não, chỉ liếc nhẹ một cái rồi cầm bánh ngọt bước đến phòng chiếu phim.

Trương Gia Nguyên cũng vào theo, cả hai ngồi xuống và tìm phim, cuối cùng Lưu Vũ cũng tìm thấy một bộ phim kinh dị Thái Lan để xem.

Hai người theo diễn biến bộ phim càng ngày càng sát vào nhau hơn, Trương Gia Nguyên liếc nhìn Lưu Vũ đang tự che mắt mình, mỉm cười: "Tự mình chọn phim xem sao bây giờ lại sợ rồi?"

Lưu Vũ bĩu môi: "Tôi chưa từng xem phim này."

"Vậy anh có thể không chọn phim kinh dị mà."

"Tôi là kiểu người muốn xem nhưng lại sợ đó."

Nói xong, lúc này trên màn hình hiện ra cảnh một người treo cổ, Trương Gia Nguyên hét to một tiếng, trực tiếp kéo Lưu Vũ sát vào mình, cả người co rúm lại bên cạnh anh.

Lưu Vũ thấy thế khẽ cười một tiếng: "Cậu còn nói tôi, so với tôi cũng sợ không kém còn gì."

Trương Gia Nguyên có chút không phục: "Không có, chỉ là cảnh vừa nãy xuất hiện đột ngột quá! Tôi bị giật mình á!"

Lưu Vũ không tin nhìn cậu ta: "Thật sao?"

Trương Gia Nguyên không trả lời câu hỏi của Lưu Vũ, chỉ liếc nhìn bộ phim đang chiếu, lấy tay chỉ chỉ màn hình.

Lưu Vũ cũng nhìn theo hướng cậu ta chỉ, màn hình hiện ra một gương mặt quỷ đươc phóng to. Lưu Vũ bị cảnh kia làm cho sợ hãi, vỗ thức rụt người về phía sau, nửa ngồi nửa ngã vào trong vòng tay của Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên nở nụ cười hài lòng: "Xem đi, tôi đã bảo là tôi không sợ rồi."

Lưu Vũ nghe vậy, hơi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với cằm Trương Gia Nguyên, lúc này mới phản ứng lại tư thế của hai người có chút không đúng, liền nâng người, dùng ta chống, bước ra khỏi vòng tay Trương Gia Nguyên.

Tiết Bát Nhất: "Wow! Tư thế này không tồi!"

Oscar: "Thế là lại có CP mới sao?"

Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ hoảng sợ chạy trốn, mím môi cười: "Anh sao thế?"

Lưu Vũ có chút lắp bắp nói: "Không... không có... chỉ là có chút gần quá." Càng nói giọng càng nhỏ, hai má cũng từ từ đỏ lên.

Trương Gia Nguyên nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lưu Vũ trong ánh đèn mờ ảo, trầm mặc vài giây.

"Lưu Vũ?"

"Hả?"

"Mấy lời tối hôm qua anh nói là thật chứ?"

"Cái gì cơ?"

"Anh đã nói hiện tại chưa có người mà mình thích ấy."

Lưu Vũ giật mình, lại như buồn rầu mà gật gật đầu, sau đó lại liếc nhìn Trương Gia Nguyên: "Còn cậu thì sao? Ở đây 2, 3 ngày rồi có người nào cậu quan tâm hay không?"

"Sao anh lại thành nhiều chuyện như vậy rồi?"

"Là hôm qua nghe tiểu Cửu nói đó."

Trương Gia Nguyên hơi căng thẳng: "Anh ấy nói gì?"

Lưu Vũ thấy cậu ta căng thẳng, lại tiếp tục đùa: "Anh ấy nói cậu có một người rất thoải mái khi ở cạnh, còn chính là người hôm đó cậu tiếp xúc nhiều nhất. Nếu tôi đoán không sai thì chắc là Lâm Mặc đi."

Trương Gia Nguyên điềm tĩnh gật đầu: "Phải."

Lưu Vũ vỗ vỗ tay: "Vậy cậu không muốn thử hẹn hò với cậu ấy sao?"

Trương Gia Nguyên xoa xoa hai tay do dự: "Thật ra tôi cũng nghĩ đến chuyện thử hẹn anh ấy xem sao, nhưng ngày hôm qua, sau khi gặp nhau, tôi phát hiện, ánh mắt anh ấy luôn đặt ở trên người khác. Tôi nghĩ có lẽ trong lòng anh ấy đã có người nên thôi, không nên can dự vào.

Nghe vậy, Lưu Vũ cúi đầu, suy nghĩ vài giây: "Ừm, tôi biết cậu đang nói đến ai. Nhưng cậu vẫn có thể cố gắng mà, thử xem?"

Trương Gia Nguyên thở dài: "Để xem sau này đã." Ngừng một chút, cậu ta nói tiếp: "Tiểu Cửu chỉ nói cho anh vậy sao?"

"Ừm. Còn gì nữa không? Hai người đã nói gì nữa à?"

"Ừ, có việc anh ấy không nói cho anh."

"Cái gì thế?"

"Tôi nói tôi còn có một người nữa mà mình để ý nhưng anh ấy chưa nói với anh."

"Còn một người nữa sao? Ai vậy? Sẽ không phải tiểu Cửu chứ?" Lưu Vũ ăn một miếng bánh ngọt, tò mò nhìn Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên nhìn thấy ánh mắt anh, vô cùng bình tĩnh nói: "Không phải, là anh."

Lưu Vũ đột nhiên bị một lời như "tỏ tình" đánh tới, kinh ngạc suýt chút nữa phun hết cả bánh ngọt mới ăn ra."

"Anh sao thế? Ngạc nhiên đến vậy à?"

Lưu Vũ cố hết sức bình tĩnh lại cảm xúc, sờ sờ cổ họng: "Cậu cũng thật là thẳng thắn." xong rồi lại xoay qua, nhìn Trương Gia Nguyên một cái "Chắc chắn là cậu cố ý, cậu định troll tôi hả Trương Gia Nguyên?"

Trương Gia Nguyên có chút vô tội: "Không nha! Tôi thật sự đã nói vậy. Tôi nói rằng có 2 người mà tôi để ý hơn cả, nhưng tôi cũng không nói cho anh ấy biết tên."

Lưu Vũ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: "Vậy thì tại sao lại nói cho tôi biết."

Trương Gia Nguyên: "Đó là bởi vì anh nghĩ rằng tôi đang quan tâm người khác, tôi với anh không tiếp xúc nhiều lắm nên anh có lẽ sẽ hiểu lầm, tôi sẽ sửa sau. Cũng bởi vì tôi đến muộn vài ngày nên cũng bất lợi hơn.

Lưu Vũ kinh ngạc nhìn Trương Gia Nguyên, mặt nhanh chóng đỏ lên: "Sao cậu có thể dễ dàng nói ra những lời này chứ?"

"Có điều gì mà không nói được cơ chứ? Tôi ghét nhất là phải vòng vèo, có gì nói đó, anh cũng đừng có áp lực. Tôi là thế đó, bộc trực. Dù sao đi nữa thì sau này chúng ta cũng phải tiếp xúc với nhiều người để có thể hiểu hơn con người họ nhưng mà với tôi thì anh vẫn sẽ tốt đẹp."

Lưu Vũ ngẩn người: "Cậu thật khác với tôi quá." Sau đó lại cúi đầu suy nghĩ vài giây "Nhưng cậu nói cũng rất có lý, quả thật là cần tìm hiểu, tiếp xúc với nhiều người thì mới biết được rốt cuộc mình tìm kiếm cái gì."

Trương Gia Nguyên gật đầu khẳng định: "Đúng! Chính là như vậy đó."

Lưu Vũ chợt nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Trương Gia Nguyên cười: "Vậy ngày mai cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ có chút kinh ngạc: "Đột nhiên như vậy sao?"

Lưu Vũ bật cười: "Là học theo cậu mà thôi, ha ha, cậu nhận lời không?"

"Có chứ, sao lại không nhận lời được."

"Ha ha, thực ra thì ngày mai đoàn kịch phải tập luyện, không phải cậu từng xem tôi diễn kinh kịch rồi sao? Tôi nghĩ chắc có lẽ cậu sẽ hứng thú."

Ánh mắt Trương Gia Nguyên sáng lên: "Thật sao? Tốt quá đi thôi! Tôi chắc chắn sẽ quay video gửi cho ông nội, chắc chắn ông sẽ rất vui."

"Ha ha ha, được."

Nói xong hai người đều nhìn đối phương, nở nụ cười.

Trong studio nhất thời trở nên hỗn loạn.

Tiết Bát Nhất: "Chúa ơi! Tôi chưa bao giờ nghĩ đến đối tượng hẹn hò đầu tiên mà tiểu Vũ mời thành công lại là Trương Gia Nguyên!"

Phó Tư Siêu: "A! Cậu ấy không muốn tìm hiểu về Lâm Mặc sao! Đại ca đừng từ bỏ nhanh như vậy chứ? CP của tôi chưa bắt đầu liền BE luôn sao?"

Oscar: "Ha ha ha ha, đừng nóng vội, đừng nóng vội, đều mới tiếp xúc thôi mà, Lâm Mặc còn không biết có thể thành công trong 3 cơ hội kia hay không."

Hồ Diệp Thao: "Nhưng mà Trương Gia Nguyên tuy tuổi nhỏ nhưng cũng thật là hiểu chuyện, nói ra cũng rất có lý."

Caelan: "Tôi thấy cậu ấy khá thẳng thắn, chân thành, bày tỏ suy nghĩ của mình mà không gây áp lực cho đối phương. Điều đó thật sự rất tốt."


5 giờ chiều.

Bá Viễn nhìn giờ trên điện thoại: "PaiPai, cậu có thể tự mình về được không?"

Doãn Hạo Vũ có chút do dự gật đầu: "Ừm, có thể, Viễn ca là muốn đi hẹn hò với tiểu Cửu hay sao?"

"Ừ, xem ra mọi người đều nhận được tin nhắn rồi."

"Ừm, buổi sáng đã nhận được" Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Bá Viễn "Viễn ca, chẳng lẽ người khác không được tham gia buổi hẹn bằng thư hồng sao?"

Bá Viễn nhìn cậu ta, gật đầu.

Doãn Hạo Vũ nhỏ giọng đáp lại: "Ồ."

Bá Viễn cũng không để ý, chính là vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ, trong mắt đều là cảm giác chờ mong.

Sau khi Bá Viễn chào tạm biệt với Doãn Hạo Vũ, anh lái xe không dừng đến địa điểm hẹn với Cao Khanh Trần, là một nhà hàng đồ Thái cao tầng, nằm ở tầng 57. Vị trí này rất phù hợp cho bạn ngắm cảnh đêm Bắc Kinh.

Khi Cao Khanh Trần đến nơi, một vài món đã được dọn ra, anh vừa bước vào cửa đã đưa mắt tìm Bá Viễn, cuối cùng thấy người kia đang ngồi cạnh cửa sổ.

Bá Viễn cũng nhìn thấy anh, tươi cười đứng dậy, đi đến chiếc ghế đối diện, cẩn thận kéo ghế cho Cao Khanh Trần ngồi xuống.

Ngay khi Cao Khanh Trần vừa ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn quen thuộc, hai mắt sáng lên: "Wow ~ đây đều là món Thái ~"

Bá Viễn: "Ừm, em nếm thử xem, có giống món thường ăn không?"

Cao Khanh Trần gật gật đầu, đưa tay gắp một miếng chân gà ngâm chanh, bỏ vào miệng: "Ừm ~ có vị chanh rất rõ và mùi thơm của gà cay. Không tệ ~"

Bá Viễn bật cười: "Ha ha ha ha, vậy thì tốt. Chỉ cần em thấy thích, tôi cũng thấy rất vui."

Cao Khanh Trần có chút ngượng ngùng: "Ngon thật mà ~" Sau đó nhìn dao nĩa và đũa trước mặt Bá Viễn "Đừng chỉ nhìn tôi, anh cũng mau mau ăn đi ~"

Bá Viễn nghe vậy lúc này mới động đũa, hai người cùng nhau dùng bữa.

Cao Khanh Trần nhìn Bá Viễn: "Viễn ca ~ anh bình thường cũng thích ăn đồ Thái sao?"

Bá Viễn cười nhẹ: "Thực ra, nói thật nhé, trước khi gặp em, tôi thực sự chưa ăn qua đồ Thái. Tôi nghe nói về nhà hàng này từ một người bạn thích đồ Thái."

Cao Khanh Trần: "Thật sao? Đến giờ vẫn chưa quen ăn à?"

Bá Viễn: "Không cần lo lắng, tôi là đầu bếp của nhà chung cơ mà, không có món nào mà đầu bếp lại không quen."

Cao Khanh Trần hơi bĩu môi: "Tôi thì có ~ có rất nhiều món tôi ăn không được nhưng mà vẫn bị mập. Thật là phiền ~"

Bá Viễn vươn tay, dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ trán Cao Khanh Trần: "Tối hôm qua tôi cũng nói rồi, em không hề mập, em trong mắt tôi quá gầy rồi không thể gầy thêm nữa đâu, đừng giảm nữa! Tôi tính rồi từ nay về sau sẽ chăm em ăn no mỗi ngày."

Cao Khanh Trần ngẩn người: "Về sau sao?"

Bá Viễn: "Ừ, về sau, mỗi ngày đều cho em ăn thật no, thật ngon. Chỉ là sợ em không cho tôi cơ hội."

Sắc đỏ trên mặt Cao Khanh Trần càng đậm hơn: "Tôi... tôi... cũng không có nói là không cho anh cơ hội."

Bá Viễn: "Thật sao? Nhưng em cũng chưa nói là có cho tôi cơ hội mà."

Cao Khanh Trần chép miệng: "Có cơ hội hay không thì anh phải tự tranh thủ đi thôi ~"

Bá Viễn: "Ha ha ha, em nói đúng, cho nên từ giờ tôi sẽ cố gắng tranh thủ, sau này cũng sẽ tranh thủ."

Cao Khanh Trần càng nghe mặt càng đỏ, cho đến khi cả hai tai cũng đỏ rực lên, rốt cục không nhịn được cúi đầu uống nước.

Bá Viễn nhìn Cao Khanh Trần, người đang đỏ bừng mặt và uống nước không ngừng, mỉm cười.

Bá Viễn nhìn các món ăn trên bàn đã gần hết, liền vẫy tay với người phục vụ phía trước, Cao Khanh Trần nhìn sang, chỉ thấy một người phục vụ đang bưng một chiếc bánh dâu tây lớn về phía mình.

Cao Khanh Trần ngạc nhiên nhìn chiếc bánh trước mặt: "A! Dễ thương quá ~ còn có cả 2 con búp bê nữa. Ha ha ha ha."

Bá Viễn cũng nở nụ cười hài lòng: "Thích là được rồi."

Bánh vừa được đặt trên bàn, Cao Khanh Trần không nhịn được, dùng thìa xúc một miếng: "Thật ngon! Viễn ca, sao anh biết tôi thích bánh dâu?"

"Bởi vì hôm qua tôi thấy các em làm bánh dâu, hơn nữa em rất thích ăn dâu trên mặt bánh, còn mang một hộp dâu về."

Cao Khanh Trần nghe vậy, có chút khẩn trương, ho nhẹ vài tiếng. Bá Viễn xoay người, đưa nước cho anh, còn đi tới bên cạnh, xoa lưng mấy cái.

Bá Viễn: "Em cứ ăn từ từ, không ai giành với em, đều là của em hết."

Cao Khanh Trần: "Không phải đâu ~ Chỉ là tôi có chút kinh ngạc, bởi vì chuyện tôi cầm hộp dâu về ngoài Trương Gia Nguyên ra thì không ai biết. Sao anh lại biết cơ chứ?"

Bá Viễn: "Ha ha, đó là bởi vì tôi quan sát không giống những người khác."

Cao Khanh Trần trở nên ngượng ngùng: "Hôm nay sao anh lại nói chuyện khác thường vậy. Thật là thẳng thắn."

Bá Viễn chợt như hiểu ra điều gì đó: "À, thật xin lỗi, tôi không muốn tạo áp lực cho em đâu, tôi chỉ muốn thể hiện suy nghĩ của mình nhiều hơn. Mấy hôm nay đều có khách mời mới đến và họ thực sự rất đẹp trai, tôi có chút không yên tâm..." Trước khi Bá Viễn kịp nói xong, Cao Khanh Trần đã cất lời.

"Anh cũng đẹp trai mà ~ Thật đấy! Không hề kém hơn họ chút nào."

Bá Viễn sửng sốt một hồi, sau đó cười lớn: "Ha ha ha ha, đó không phải trong điểm nha Tiểu Cửu, cảm ơn vì đã khen tôi đẹp trai. Đột nhiên tôi thấy tự tin hơn một chút rồi."

"He he, anh vốn nên tự tin mà." Nói xong còn ngẩng đầu nhìn về hướng Bá Viễn "và những gì tôi nói cũng không phải là ý kia, chỉ là có chút không quen thôi chứ không phải là tôi không thích."

Bá Viễn khẽ gật đầu: "Được rồi, vậy chỉ cần em quen một chút là được."

Cao Khanh Trần ngượng ngùng cúi đầu đáp lại, sau đó cầm ly đồ uống lên, hai người chạm ly nhưng Bá Viễn không chú ý tới ánh mắt băn khoăn của Cao Khanh Trần sau khi đặt ly xuống.

Tiết Bát Nhất: "Hai người này thật sự ngọt ngào quá!"

Oscar: "Mặc kệ thế nào chắc chắn sẽ thành đôi!"

Caelan: "Bá Viễn cũng biết cách tán tỉnh quá! Ban đầu tôi còn nghĩ anh ấy sẽ là người thật thà."

Hồ Diệp Thao: "Anh ấy vẫn chân thành, chỉ là trước mặt người mình thích thì mới chủ động như vậy."

Phó Tư Siêu: "Nhưng sao ánh mắt cuối của tiểu Cửu lại như thế chứ?"

Tiết Bát Nhất: "Không biết nữa, không hiểu rốt cuộc cậu ấy băn khoăn điều gì."

Oscar: "A, không phai tiểu Cửu là thợ săn chứ? Có lẽ lo lắng về chuyện không hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Tiết Bát Nhất: "Ồ, cũng có thể!"

Hồ Diệp Thao: "Nhưng cũng có thể người yêu cũ của tiểu Cửu cũng ở đây, cho nên cậu ấy mới băn khoăn, bởi vì hiện tại mới chỉ xuất hiện hai đôi, còn 1 đôi nữa chưa lộ ra."

Caelan: "Ừm, vẫn cứ là phải quan sát thêm thôi."

Lúc này, điện thoại di động của mỗi người đều vang lên, là tin nhắn trò chuyện trong nhóm Wechat.

Lưu Vũ đã gửi thư xanh và mời thành công Trương Gia Nguyên hẹn hò tại đoàn hí kịch Kình Ngư. Nếu các khách mời khác muốn tham gia hãy đến trụ sở đoàn kịch trước 2 giờ chiều mai (giới hạn 2 người tham gia).

Lâm Mặc cùng Châu Kha Vũ vừa tan học, đồng thời mở điện thoại lên.

Lâm Mặc nhìn tin nhắn xong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ hơi nhíu mày nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Lâm Mặc: "Cậu không sao chứ?"

Châu Kha Vũ sững sờ một hồi, sau đó lắc đầu: "Không sao, cậu không phải muốn đi hẹn hò sao? Mau đi đi!"

Lâm Mặc: "Cậu cũng đi cùng đi!"

Châu Kha Vũ có chút kinh ngạc: "Tôi đi làm gì?"

Lâm Mặc: "Cùng đi nghe nhạc đi. Nào! Cậu không thích Rock and Roll hay Rap sao?"

Châu Kha Vũ nghe xong, cúi đầu suy tư vài giây, sau đó gật đầu.

Hai người cùng nhau lái xe đến trước cửa buổi biểu diễn nhạc Rock, vừa xuống xe đã thấy Lưu Chương và Trương Gia Nguyên đã đợi sẵn ở cửa.

Lâm Mặc chạy về phía trước nhìn Trương Gia Nguyên: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Trương Gia Nguyên: "Tôi đến đây để nghe nhạc"

Lâm Mặc quay đầu, đưa tay đỡ trán, sau đó lại quay lại nhìn Lưu Chương như không có việc gì bên cạnh, chép miệng:

"Đi thì đi, dù sao cũng chẳng phải hẹn hò hai người."

Trương Gia Nguyên: "Anh lầm bầm cái gì thế?"

Lâm Mặc: "Liên quan gì đến cậu, tự nghe nhạc đi!"

Trương Gia Nguyên: ""Đi thôi, chúng ta cùng đi." Cậu ta nói, ôm vai Lâm Mặc và đi về phía hàng đầu

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Chương bên cạnh: "Anh xem tin nhắn chưa?"

Lưu Chương gật gật đầu: "Rồi" lập tức liếc Châu Kha Vũ một cái "Tôi khá ngạc nhiên đấy, tôi còn nghĩ người em ấy muốn hẹn hò đầu tiên là cậu cơ."

Châu Kha Vũ sửng sốt một chút: "Anh không nghĩ anh ấy sẽ hẹn anh sao?"

Lưu Chương nghe vậy nở nụ cười tự giễu: "Hẳn là em ấy sẽ không đâu, hiện tại không, sau này cũng không."

Châu Kha Vũ im lặng một hồi: "Vậy anh tính sao? Mai có tới không?"

Lưu Chương: "Nói thật là sẽ không, nhưng tôi biết nếu em ấy đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi cho nên chỉ có thể xem tương lai thế nào. Về phần cuộc hẹn ngày mai, tôi đi thì thay đổi được gì, chỉ càng làm cho em ấy phiền não hơn thôi." Nói rồi anh cũng đi chậm lại, nhìn về phía Châu Kha Vũ "Còn cậu thì sao? Cậu có đi không?"

Châu Kha Vũ: "Tôi ... tôi đang nghĩ rằng có lẽ anh ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC