Ngày 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Studio:

Hồ Diệp Thao: "Xin chào tất cả mọi người! Chúng ta lại gặp nhau rồi đây! Lời đầu tiên xin được gửi đến các bạn lời chúc một năm mới thuận lợi, có thể đạt được tất cả mong ước, có được người mình thích. Tiếp theo xin được chào mừng khách mời quan sát của chúng ta ngày hôm nay – Phó Tư Siêu!!"

Phó Tư Siêu: "Hello! Xin chào tất cả các bạn đang xem chương trình, tôi là Siêu Siêu đây! Ha ha."

Oscar: "Siêu Siêu đã xem chương trình của chúng tôi chưa? Cậu có CP nào mà bản thân yêu thích không?"

Phó Tư Siêu: "Có chứ! Tôi rất thích CP của Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc. Châu Kha Vũ tôi cũng thích, quả thật rất đẹp trai!"

Caelan: "A! Tôi cũng siêu thích CP Trương Gia Nguyên với Lâm Mặc, bầu không khí giữa hai người họ thực sự rất tốt."

Tiết Bát Nhất: "Aizz nhưng mà tập trước dường như hai người không có tiếp xúc gì. Cuối cùng cũng đều gửi tin nhắn cho người khác."

Oscar: "Đúng, thật ra tôi vẫn nghĩ Lâm Mặc sẽ bỏ cuộc ngay sau khi nghe những lời đó của AK và có thể tìm cho mình một người mới, và Trương Gia Nguyên cũng rất phù hợp với cậu ấy."

Hồ Diệp Thao: "Nhưng lí do cậu ấy đến đây là vì AK, vì thế tôi nghĩ là cậu ấy sẽ không dễ bỏ cuộc, cậu ấy cũng không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ. Dù sao đơn phương cũng lâu như vậy rồi."

Tiết Bát Nhất: "Nhưng kì trước cậu ấy cũng nói rồi, chỉ 3 lượt, nếu 3 lượt nữa mà AK vẫn không đáp lại thì cậu ấy sẽ từ bỏ."

Caelan: "Đúng. Chủ yếu là xem AK thế nào, dù sao hiện tại chắc chắn anh ấy cũng không dễ dàng buông Lưu Vũ xuống."

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Hồ Diệp Thao: "Vậy thì hãy cùng xem liệu tập hôm nay có cho chúng ta biết đáp án hay không nhé? Xin mời!"

Mặt trời dần dần ló dạng, toàn bộ bầu trời như được bao phủ bởi những sợi tơ vàng rực rỡ.

Lúc này, trước máy quay xuất hiện một bóng người, anh đang cầm cốc nước súc miệng bên bồn rửa mặt, vừa quay lại thì thấy Lâm Mặc cùng Châu Kha Vũ đi về phía này.

"Sao hôm nay hai cậu dậy sớm vậy?" Bá Viễn có chút kinh ngạc nhìn hai người còn chưa có tỉnh ngủ hẳn trước mặt.

"Ừm, hôm nay bọn tôi phải về trường 1 chuyến." Lâm Mặc ngáp 1 cái rồi mới đáp.

Bá Viễn: "À đúng rồi, hai cậu vẫn đang là sinh viên nhỉ?"

Lâm Mặc: "Chẳng những thế mà còn chung lớp nữa."

Nghe vậy, Bá Viễn nhìn hai người họ bằng ánh mắt không thể tin nổi: "Wow, hai cậu là hẹn nhau đến đây hay là trùng hợp gặp nhau vậy?"

Châu Kha Vũ vỗ vai Bá Viễn: "Tổ chương trình chắc không cho hỏi vậy đâu, phiền anh tự đoán rồi."

Bá Viễn nhìn Châu Kha Vũ một cái, lập tức phá lên cười: "Ha ha ha ha ha , được rồi được rồi, vậy mấy người đi rửa mặt, tôi đi thay quần áo."

Lâm Mặc nói "Được" xong, cùng Châu Kha Vũ đi đến phía bồn rửa mặt.

Khoảng 8 giờ 40 sáng, Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc rốt cuộc cũng chỉnh trang xong, cùng nhau lên xe tới trường.

Chín giờ, Bá Viễn cũng rời khỏi lều, cũng vừa vặn gặp được Lưu Vũ vừa trang điểm xong đi ra.

"Viễn ca, anh phải ra ngoài sao?"

"Ừ" Bá Viễn gật đầu, đáp rồi lại nhanh chóng nhìn về phía lều của Lưu Vũ và Cao Khanh Trần: "Tiểu Vũ, tiểu Cửu đã dậy chưa?"

Lưu Vũ cười cười nhìn Bá Viễn: "Ừm, vừa mới giúp cậu ấy trang điểm xong, chắc bây giờ cậu ấy đang thay quần áo."

"Hôm nay cậu ấy cũng định ra ngoài sao?"

"Không biết nữa ~ Anh tự đến hỏi cậu ấy đi." Nói rồi đứng dậy, dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Bá Viễn.

Bá Viễn nhìn vào căn lều hơi mở, hít một hơi, đi đến lều của Cao Khanh Trần, ngồi xổm xuống.

"Tiểu Cửu, cậu thay quần áo xong chưa?"

"Ừm, xong rồi ~" bên trong truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Cao Khanh Trần.

Nghe vậy, Bá Viễn nhẹ nhàng mở lều, mỉm cười với Cao Khanh Trần, người cũng đang ngồi xổm, chuẩn bị mở cửa lều ra: "Hôm nay cậu có dự định gì không?"

Cao Khanh Trần nhìn Bá Viễn đang cười dịu dàng, hai má lại đỏ bừng: "Ừm, hôm nay tôi định đi dạy thay mấy tiết~" Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Bá Viễn một cái, phát hiện đối phương có chút mất mát, lại nói tiếp: "Những mà chắc khoảng 5 giờ là xong."

Ánh mắt Bá Viễn lại một lần nữa nổi lên chút hi vọng: "Vậy buổi tối cậu có muốn cùng tôi ăn tối không?"

Khuôn mặt ửng hồng, Cao Khanh Trần mỉm cười nhìn anh: "Được chứ, tôi rất vui~"

Bá Viễn nghe xong câu trả lời liền nở nụ cười hài lòng, sau đó từ trong túi áo lấy ra một phong thư màu hồng.

Cao Khanh Trần nhìn chằm chằm phong thư một hồi: "A, anh dùng thư màu hồng sớm vậy sao?"

"Ha ha, ừ."

Bá Viễn nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Cao Khanh Trần, khẽ đặt tay lên tay Cao Khanh Trần: "Bởi vì tôi nghĩ rằng phong thư này sẽ chỉ dùng cho em, cho nên đối với tôi sớm hay muộn không quan trọng, hơn nữa..." còn chưa nói xong thì điện thoại di động của Bá Viễn chợt đổ chuông.

Cao Khanh Trần nhìn di động của Bá Viễn: "Là bạn anh sao?"

"Ừ, là phòng làm việc gọi tới"

"Vậy anh mau đi nghe đi, cũng đến lúc tôi phải đến lớp rồi."

Bá Viễn hơi cúi đầu nhìn điện thoại vẫn còn đổ chuông, gật gật đầu, đi ra ngoài nhấc máy.

Cao Khanh Trần nhìn bóng dáng rời đi của Bá Viễn, bên tai lại một lần nữa vang lên lời nói của Bá Viễn, mặt lại đỏ lên, đưa hai tay lên vỗ vỗ mặt rồi mới đứng dậy, rời khỏi lều để lên xe.

Trước khi xe lái đi, Cao Khanh Trần nhẹ nhàng hạ cửa kính xe xuống, nhìn Bá Viễn đang nói chuyện điện thoại, vẫy vẫy tay với anh, au đỏ dựa vào cửa sổ xe làm khẩu hình: "Buổi tối gặp lại ~"

Tiết Bát Nhất: "Chà, ngọt quá!"

Caelan: "Không ổn không ổn, tôi sắp ngất rồi!"

Hồ Diệp Thao: "Hai người này mà cuối cùng không thành đôi thì quả là vô lý."

Phó Tư Siêu: "Đúng! Quả là có tư vị của mối tình đầu."

Lúc này Doãn Hạo Vũ cũng đã sửa soạn xong, bước ra khỏi lều, vừa vặn trông thấy động tác vẫy tay của Cao Khanh Trần dành cho Bá Viễn, ánh mắt có chút trùng xuống.

Lưu Vũ đang ăn sáng cũng chú ý tới Doãn Hạo Vũ, anh cầm một ly sữa trên tay, tay kia vẫy vẫy người nọ: "PaiPai, tới ăn sáng thôi."

Doãn Hạo Vũ nghe thấy tiếng, quay lại, nhìn về phía Lưu Vũ, rất nhanh thu lại biểu tình, đi lại chỗ bàn ăn, mà lúc này, Bá Viễn cũng đã nghe điện thoại xong, đi về phía này.

"Lưu Vũ ca, anh dậy sớm vậy? Anh cũng chuẩn bị phải đi sao? Tôi thấy cũng có nhiều người rời đi rồi." Doãn Hạo Vũ ngồi xuống đối diện Lưu Vũ.

Lưu Vũ lắc lắc đầu: "Không có, tổ chương trình thông báo là 10 giờ sẽ về nhà chung, tôi định dậy sớm chút, làm đồ ăn sáng cho mọi người, kết quả... hình như vẫn còn dậy muộn." nói xong ánh mắt anh dừng lại ở lều của Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ nhận ra Lưu Vũ có chút mất mát, an ủi: "Không sao đâu, không muộn, là bọn họ không đủ may mắn, không được ăn bữa sáng anh nấu mà thôi."

Bá Viễn ở một bên nghe được, nhịn không được bật cười: "Ha ha ha ha ha ha ha, PaiPai không ngờ lại giỏi nịnh đến vậy."

Doãn Hạo Vũ: "He he, người nhà tôi nói người nào nấu ăn cho mình chắc chắn là sợ mình bị đói, rất thương mình nên mới vậy."

Lưu Vũ lập tức mỉm cười gật đầu: "Ừm, người nhà cậu nói rất đúng."

Doãn Hạo Vũ: "À, Viễn ca, anh cũng phải ra ngoài sao?"

Bá Viễn: "Ừ, tôi đến phòng làm việc một chuyến."

Lưu Vũ: "Phòng làm việc của Viễn ca có phải giống như studio không?"

Bá Viễn: "Đúng vậy, hôm nay còn có vài nhạc công ở đó. Có muốn đi không?"

Lưu Vũ: "Cho dù muốn nhưng hôm nay vẫn còn phải chỉnh sửa video."

Doãn Hạo Vũ: "A, thế tôi có thể đi không Viễn ca?"

Bá Viễn nhìn vẻ mặt hứng thú của Doãn Hạo Vũ, bật cười: "Ha ha, đương nhiên là có thể."

Nói xong, Doãn Hạo Vũ vô cùng hưng phấn uống một hơi hết bát cháo trước mặt, rất nhanh chạy đến bên cạnh Bá Viễn.

Bá Viễn nhìn bộ dạng đáng yêu như trẻ con của Doãn Hạo Vũ, lắc đầu bất lực, sau đo mỉm cười với cậu, hai người cùng lên xe đến phòng làm việc.

Caelan: "A, xong rồi xong rồi. Chắc chắn cậu ấy cũng có ý với Bá Viễn."

Tiết Bát Nhất: "Tôi cũng có chút lo lắng."

Oscar: "Đến phòng thu cùng nhau cũng khá giống hẹn hò."

Hồ Diệp Thao: "Nhưng mà tôi thấy Bá Viễn vẫn rất kiên định, anh ấy đối với PaiPai chỉ là chiếu cố em trai nhỏ tuổi hơn mà thôi."

Phó Tư Siêu: "Nhưng thời gian trôi đi, sẽ khó nói những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo lắm."

Caelan: "Đừng nha, nếu đôi này có vấn đề gì chắc tôi không xong mất."

Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc ra ngoài rất sớm cũng đã đến trường học, vừa xuống xe đã bị những bạn học khác vây quanh. Trong đó có một bóng người rất quen, tiến đến kéo hai người vừa bước xuống xe đi.

Lâm Mặc: "Trương Đằng, cậu làm gì thế?"

Trương Đằng: "Còn làm gì chứ? Giải cứu hai người đó. Hai người hay ghê, ghi hình chương trình mà còn tới trường, còn có cả camera."

Châu Kha Vũ: "Bây giờ vẫn còn đang ghi hình, trừ khi là công việc cá nhân, còn lại chỉ cần là hai người đi cùng nhau chắc chắn sẽ có quay lại."

Trương Đằng: "U là trời, thấy giật mình luôn còn tưởng hai người có chuyện gì."

Lâm Mặc: "Chuyện gì là chuyện gì?"

Trương Đằng liếc nhìn Châu Kha Vũ bên cạnh, lắc lắc đầu: "Không có việc gì" lập tức lôi kéo hai người đi tới phòng học.

Đợi cho chủ nhiệm lớp nói xong cũng là 11 giờ, hôm nay không phải buổi học chính, chỉ là lên kế hoạch sắp xếp cho lễ hội trường, đến trường vốn chỉ nhàn nhã, nhẹ nhàng vậy thôi. Nhưng bởi vì hai người đang ghi hình cho nên cũng gây tiếng vang không nhỏ trên diễn đàn trường. Cũng có nhiều người cảm thấy thích thú trước sự kết hợp này, vì vậy trường cũng sắp xếp cho họ một buổi quay chụp để thu hút sinh viên mới trong dịp lễ hội.

Hai người cũng vì ghi hình mà nhiều lần xin nghỉ, khiến cho họ cũng không tiện từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sắp xếp của nhà trường, bắt đầu quay chụp, cũng tiện thể cho tổ chương trình tư liệu ghi hình.

Hai người tới địa điểm quay chụp, họ được kéo đi trang điểm, xong xuôi đứng đợi nhiếp ảnh gia.

Lâm Mặc bất đắc dĩ nhìn Châu Kha Vũ vẫn đang hết sức bình tĩnh: "Châu Kha Vũ, cậu không lo lắng sao? Như này mà để làm ảnh tuyên truyền thì cũng..."

Châu Kha Vũ chính là vô cùng bình tĩnh ăn bánh kếp hoa quả: "Này thì có sao? Đừng quên tôi là người mẫu đấy, chỉ chụp ảnh thôi mà, có gì mà phải lo."

Lâm Mặc nghe xong, nhận ra mình phàn nàn với sai người rồi, vì vậy liền chuyển sự chú ý sang cho Trương Đằng ở bên cạnh: "Đằng ca, chỉ dẫn chút đi."

Trương Đằng: "Tôi cũng không biết chụp ảnh, Kha Vũ biết mà, chắc chắn sẽ giúp cậu thôi."

Nghe xong lời này, Lâm Mặc liếc mắt sang nhìn Châu Kha Vũ, người còn đang nghiêm túc ăn bánh kếp hoa quả: "Nếu cậu ta tốt như vậy thì đến heo cũng biết trèo cây."

Câu này thực sự khiến Châu Kha Vũ có chút bất mãn, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm Mặc: "Vốn còn định bảo có tôi ở đây không cần lo đâu, nhưng mà cậu đã nói vậy rồi, thì chắc chắn cũng không cần tôi giúp ha."

Lời vừa dứt, vẻ mặt Lâm Mặc đã trở thành kẻ vừa rơi xuống đáy vực: "Đừng! Ca! Tôi sai rồi, thật sự sai rồi."

Trương Đằng ở một bên chỉ nhìn đi nhìn lại biểu cảm của hai người. Khi Lâm Mặc được nhiếp ảnh gia gọi qua chụp ảnh đơn, anh ta ghé vào tai Châu Kha Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chưa giải thích với cậu ấy à?"

Châu Kha Vũ ánh mắt mờ mịt, gật gật đầu: "Ừm, chắc là sẽ không nói cho cậu ấy đâu, hiện tại cậu ấy cách mục tiêu càng ngày càng gần, mà tôi, cũng có người mình để ý..."

Trương Đằng có chút kinh ngạc: "Người mới? Là người ở nhà chung sao?"

"Chà, không hề giống với Lâm Mặc nhưng anh ấy chính xác là người phù hợp với hình mẫu lý tưởng của tôi."

"Ừ thì, thành thật mà nói, lúc biết hai người hẹn hò, chúng tôi đều mừng cho cậu, ai mà biết, bởi vì cậu ấy muốn tham gia chương trình nên mới tìm cậu. Nhiều năm như vậy rồi, tôi còn nghĩ cậu ấy hẳn là đã từ bỏ..."

Châu Kha Vũ cúi đầu, im lặng vài giây: "Ừ, lúc mà cậu ấy gọi tôi ra ngoài, lại nói "chúng ta hẹn hò đi", trong lòng tôi thực sự vui vẻ, ai biết sau đó cậu ấy còn nói "chúng ta hẹn hò một tháng rồi chia tay". Khi đó tôi cực kì ngạc nhiên, có hỏi cậu ấy vì sao thì cậu ấy nói rằng vì cậu ấy thích một người từ lâu, người đó muốn tham gia chương trình yêu đương, một người bạn làm ở đài truyền hình tiết lộ cho cậu ấy, phải là mình cùng người yêu cũ tham gia thì mới đủ tiêu chuẩn trở thành khách mời. Cậu ấy đến tìm tôi bởi vì chúng tôi thân thiết với nhau nhất, cho nên cậu ấy nghĩ đến việc cùng tôi tới chương trình này là vô cùng thích hợp. Khi ấy tôi thật sự có chút giận, rất không muốn quan tâm đến cậu ấy."

"Nhưng cuối cùng vẫn là theo cậu ấy tham gia."

"Ừ, như bây giờ cũng tốt, thấy cậu ấy cố gắng theo đuổi người mình thích, tôi cũng thấy vui vẻ thay."

Trương Đằng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Châu Kha Vũ gật đầu: "Không phải nói cậu cũng có người mình để ý sao? Hiện tại tiến độ thế nào rồi?"

Châu Kha Vũ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Aizz, vừa mới bắt đầu tôi chỉ định chuyển dời sự chú ý khỏi Lâm Mặc, không ngờ càng ở gần anh ấy, tôi mới nhận ra có lẽ mình đang tạo áp lực quá lớn cho anh ấy, hiện tại chắc anh ấy cũng không dễ chịu."

"Không sao đâu, hiện tại nếu như cậu đã hiểu rõ rồi thì hãy thử từ tốn, chậm rãi tới gần người mình thích đi là được."

Châu Kha Vũ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Được."

Lúc này, nhiếp ảnh gia cũng gọi Châu Kha Vũ đến, cả hai người bắt đầu chụp ảnh đôi.

Nhiếp ảnh gia: "Nào, à đúng rồi, chính là như vậy, hai người tới gần thêm chút nữa đi, Lâm Mặc đặt tay lên vai Châu Kha Vũ đi, đúng đúng..."

Lâm Mặc làm theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, từng chút từng chút một tiến đến gần Châu Kha Vũ. Tuy rằng hai người cũng thường xuyên trêu đùa lẫn nhau nhưng là lần đầu ở cự ly gần như vậy, trong lòng vẫn thoáng có chút khẩn trương. Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, phát hiện cậu ta vẫn vô cùng lạnh lùng nhìn camera, thoải mái tạo dáng.

"Được nha Châu Kha Vũ, quả nhiên chuyên nghiệp vẫn khác."

Châu Kha Vũ liếc nhìn Lâm Mặc, cười khẽ nói: "Đương nhiên, làm người mẫu thì phải như vậy mới được."

Mới vừa nói xong, Châu Kha Vũ đút hai tay vào túi quần: "Dạy cậu một tư thế thật ngầu."

"Thật sao Châu Kha Vũ?" Lâm Mặc mang theo ánh nhìn hoài nghi nhìn sang Châu Kha Vũ, nhưng cả người vẫn học theo tư thế của Châu Kha Vũ, đeo kính râm, hai tay đút túi quần, nửa người trên ngả ra sau.

Hai người cùng nhìn nhau, bật cười.

"Trông ngốc quá Châu Kha Vũ."

"Cậu mới ngốc còn tôi là đẹp trai."

Lâm Mặc trừng mắt, liếc Châu Kha Vũ một cái: "Đúng là tự cuồng bản thân" sau đó nhanh chóng chạy về phía nhiếp ảnh gia.

Tiết Bát Nhất: "Tuyệt thật! Tôi đã nói hai người này không hề đơn giản mà!"

Hồ Diệp Thao: "Cơ mà, liệu thế này thì có được chấp nhận hợp lệ của chương trình không? Dù sao cũng không phải thực sự bên nhau."

Oscar: "Tuy là không thật sự là một đôi nhưng Châu Kha Vũ quả thực cũng có cảm tình với Lâm Mặc, không thể phủ nhận."

Phó Tư Siêu: "Chà, bởi vì mục tiêu của Lâm Mặc luôn rất rõ ràng, nó cũng khiến cho Châu Kha Vũ cảm thấy mình sẽ không có cơ hội."

Hồ Diệp Thao: "Nhưng hai người này vẫn hợp để làm bạn hơn, nếu Châu Kha Vũ nói ra, sẽ rất khó để có thể tự nhiên như vậy nữa."

Tiết Bát Nhất: "Chắc chắn là vậy rồi."

Ở phía bên kia, Bá Viễn cùng Doãn Hạo Vũ cũng đã đến phòng làm việc.

Doãn Hạo Vũ có chút kinh ngạc nhìn toàn nhà cao lớn trước mặt: "Wow, Viễn ca, diện tích studio của anh lớn quá!"

Bá Viễn nhìn Doãn Hạo Vũ, người vừa có vẻ mặt kinh ngạc, cười nói: "Ha ha ha ha, không phải, phòng làm việc của tôi chỉ là một phần trong đây thôi, không phải là cả tòa nhà."

Doãn Hạo Vũ lúc này mới thu lại ánh mắt kinh ngạc, cười xấu hổ: "Ồ, xin lỗi, tôi cứ tưởng toàn bộ tòa nhà này đều là của anh."

"Ha ha ha ha, tôi cũng mong là vậy đấy."

"Rồi sẽ đến ngày đó thôi."

"Ha ha ha, vậy thì tôi phải làm việc không ngừng trong 10 năm mất."

"Hả? Vậy thì không được rồi. Chỉ cần 1 phòng là đủ rồi."

"Ha ha ha ha ha ha" Bá Viễn nhìn Doãn Hạo Vũ trong mắt tản ra chân thành, mỉm cười: "Cậu thật sự rất đáng yêu."

Mặt Doãn Hạo Vũ có chút đỏ, thoáng nhìn qua Bá Viễn, hai người cùng nhau đi lên lầu 7.

Vừa mới bước ra khỏi thang máy đã nghe bên trong truyền đến tiếng đàn ghi ta.

"Viễn ca, tiếng từ studio của anh sao?"

Bá Viễn gật đầu: "Ừ, hôm nay có mấy nhạc công ở đây, nói không chừng còn có thể hát live."

"Thế bọn họ có thể chơi nhạc Thái không?"

"Ha ha ha, sao cậu lại thích hỏi vấn đề giống tiểu Cửu vậy?"

Doãn Hạo Vũ ngẩn người: "Tiểu Cửu ca cũng tới đây rồi sao?"

"Không có, lúc trước khi Gia Nguyên tới đây có mang theo đàn ghi ta, tiểu Cửu khi ấy còn đòi cậu ấy chơi mấy bài hát Thái Lan. Làm Gia Nguyên khổ sở một phen. Ha ha" Bá Viễn nói xong liền mở cửa đi vào.

Doãn Hạo Vũ ở phía sau Bá Viễn, nhìn theo anh hơi thở dài, nhanh chóng nở nụ cười rồi đi vào theo.

Mọi người trong phòng làm việc thấy Bá Viễn đi vào đều gật đầu chào anh, sau khi thấy Doãn Hạo Vũ đi theo phía sau, một vài người sững sờ, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Bá Viễn.

Bá Viễn nhận thấy ánh mắt của mọi người, quay lại, vỗ vỗ vai Doãn Hạo Vũ: "À, quên nói với mọi người, hôm nay tôi dẫn một người bạn đến đây, cũng là khách mời trong show "Vừa vặn gặp được người" với tôi."

Vừa dứt lời, mấy người bạn trước mặt đều hét lớn.

Bạn 1: "Chà! Được nha Viễn ca, hoan nghênh hoan nghênh!"

Bạn 2: "Tiểu soái ca, tới đây rồi cứ thoải mái chơi, muốn nghe gì nói tụi anh một tiếng."

Bạn 3: "Muốn ăn uống gì cũng có thể đặt, dù sao cũng là Viễn ca chủ chi."

Bá Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cái gì chứ? Sao lại thành tôi mua?"

Bạn 1: "Người là anh dẫn tới, đương nhiên là anh phải phục vụ rồi."

Bá Viễn hơi lắc lắc đầu: "Được rồi, chẳng lạ gì các cậu, lại muốn tôi mời nước phải không?"

Bạn 2: "Anh Viễn, anh đừng nghi ngờ trái tim của chúng em mà..."

Bá Viễn: "Được rồi, chọn món đi." Nói xong liền quay đầu nhìn Doãn Hạo Vũ đang hơi lo lắng đứng phía sau, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, bọn họ chính là kiểu người như thế này, cứ kệ họ, cậu muốn uống gì cứ chọn đi, tôi phải đi làm trước" anh chỉ vào phòng thu âm phía sau lưng.

Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn gật đầu, đi tới chọn đồ uống mình thích sau đó đến gần cửa sổ thủy tinh bên ngoài phòng thu âm, lén lút liếc nhìn Bá Viễn đang chăm chỉ làm việc bên trong, sau đó quay đầu hỏi người bên cạnh:

"Viễn ca đang làm gì bên trong vậy ạ?"

"Thu âm, tôi nói cậu nghe, Bá Viễn chính là ông chủ kiêm chuyên gia của phòng thu này đó, dù giọng hát có tệ đến đâu anh ấy cũng có thể khiến nó giống tự nhiên nhất."

Doãn Hạo Vũ há to miệng: "Uy tín quá!"

"Đúng vậy, anh ấy là người đã mở một studio ở Bắc Kinh và Thượng Hải bằng công việc này, khẳng định là không phải người kém cỏi, cậu có thấy dáng vẻ nghiêm túc thu âm của anh ấy rất đẹp trai không?"

Doãn Hạo vũ nghe vậy lại nhìn vào bên trong, không thể phủ nhận, gật đầu: "Ừm, quả thật rất đẹp trai."

Trước khi Doãn Hạo Vũ kịp định thần lại, Bá Viễn đã nhìn về hướng này, ánh mắt họ chạm nhau, Bá Viễn vẫy vẫy tay với Doãn Hạo Vũ qua tấm kính.

Doãn Hạo Vũ nhìn người đàn ông ở phía đối diện được ánh nắng bao phủ, sững sờ, sau đó mới định thần, lắc đầu nhẹ, vẫy tay đáp lại.

Caelan: "Xong rồi, sao tôi lại đột nhiên cảm thấy hai người này rất có thể đấy nhỉ."

Oscar: "Phiền tổ chương trình chiếu lại đoạn khi nãy Caelan nói có được không? Ai là người trước đó đã nói rằng nếu tiểu Cửu và Viễn ca không thành đôi thì mình cũng không sống nổi?"

Caelan: "Thật không ngờ là phản ứng của hai người này cũng rất được."

Hồ Diệp Thao: "Ừm, tôi cũng cảm thấy thoải mái, tuy rằng không có tiếp xúc thân thể hay giao tiếp bằng lời nói quá nhiều, nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC