Ngày 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong studio:

Hồ Diệp Thao: "Lại được gặp mọi người rồi. Như thường lệ, chúng ta hãy cùng hoan nghênh các khách mời quan sát của chúng ta ngày hôm nay, hoan nghênh khách mời phi hành của chúng ta!"

Du Canh Dần: "Xin chào mọi người, tôi là Du Canh Dần, rất vui khi ngày hôm nay được ngồi đây và phân tích tình huống ở nhà chung cùng với mọi người."

Oscar: "Hoan nghênh tiểu Du, anh đã xem preview của tập này chưa?"

Du Canh Dần: "Ừm, tôi xem rồi. Tôi nghĩ chắc hôm nay sẽ có nhiều sự thay đổi lớn đấy. Tôi vừa chờ mong vừa lo sợ."

Caelan: "Ha ha ha ha ha, điều gì làm anh vừa chờ mong lại vừa sợ hãi vậy?"

Du Canh Dần: "Bởi vì tôi vẫn luôn thích "Bác Tửu Nhất Bôi", sự kết hợp của Bá Viễn và tiểu Cửu thật sự rất đáng yêu. Đặc biệt là lần trước hai người nói chuyện, tiểu Cửu từng nói trước đây mình thường quen người nhỏ tuổi hơn, đều là cậu ấy chăm sóc cho người khác, mà việc Bá Viễn xuất hiện đã khiến cậu ấy lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là chăm sóc cùng quan tâm. Tôi thấy họ chính là người định mệnh của nhau rồi."

Oscar: "Wow, anh chắc chắn như vậy sao?"

Du Canh Dần: "Đúng thế. Tôi thực sự thấy họ rất tốt. Cả khi nhìn biểu cảm của Doãn Hạo Vũ trước đó, tôi cứ nghĩ rằng là do cậu ấy để ý đến Bá Viễn nhưng mà hóa ra cậu ấy lại là người yêu cũ của tiểu Cửu. Lúc đấy tôi shock dữ dội luôn. Hơn nữa những thông tin bí mật từ cuộc nói chuyện tối hôm đó có thể thấy được hai người họ thật sự rất yêu đối phương. Tối hôm qua, tiểu Cửu cùng Doãn Hạo Vũ đều lựa chọn xem hướng gửi tin nhắn của đối phương. Thế nên tôi mới lo lắng đó."

Hồ Diệp Thao: "Quả thật, hơn nữa rất nhiều bình luận của khán giả trong tập trước cũng nói về họ, một số khác thì nói về tiểu Vũ, Kha Vũ và Gia Nguyên. Ba người họ cũng chính là điểm nhấn của tập vừa rồi. Vốn nghĩ tiểu Vũ cùng Kha Vũ rất ổn, thế mà lần hẹn hò đầu tiên của hai người lại xảy ra chút vấn đề, tính cách họ quá giống nhau, thường không nói ra lời, nhưng Gia Nguyên thì lại rất thẳng thắn."

Tiết Bát Nhất: "Đúng! Cậu ấy quả thực là người bạo dạn, thẳng thắn. Trước mặt tất cả mọi người lại uống hết bát canh mà Châu Kha Vũ đưa cho Lưu Vũ, hơn nữa còn lấy đúng cái bát đó, múc cho tiểu Vũ một bát khác. Đúng là giống hệt tuyên bố: anh chỉ có thể uống canh mà tôi múc thôi, rất bạo mà cũng rất ngầu."

Caelan: "Tôi sợ Gia Nguyên sẽ cứ như vậy mãi, tiểu Vũ mà rung động thì liệu Kha Vũ có thể tiếp tục theo đuổi nữa không? Tại tôi sợ với tính cách của cậu ấy, có lẽ sẽ lùi bước mất."

Du Canh Dần: "À, đúng vậy. Tôi cũng hiểu được, tính cách cậu ấy quả thật khá bị động, tôi cũng lo lắng nếu như cậu ấy thấy tiểu Vũ với người khác càng ngày càng thích hợp, rất có thể sẽ giống như với Lâm Mặc, lựa chọn tốt nhất cho tất cả, lui về phía sau, lại lựa chọn buông tay."

Oscar: "Aizzz, thật ra đây cũng là điều mà tất cả mọi người đều lo lắng. Sau đó lại là Lâm Mặc và Lưu Chương. Đêm qua, tôi rõ ràng cảm thấy Lưu Chương cũng có để ý cùng rung động, nhưng chính cậu ấy vẫn còn chưa xác định, hoặc là có thể cậu ấy vẫn chưa gỡ được nút thắt trong lòng."

Hồ Diệp Thao: "Ừm, hơn nữa tối hôm qua còn có một chuyện nữa, đó chính là PaiPai đã mời Lâm Mặc hẹn hò, hai người hôm nay sẽ bắt đầu một cuộc hẹn bằng thư xanh. Cả tiểu Cửu và Lưu Chương đều lo lắng về cuộc hẹn này, vì vậy, tôi cũng không biết hôm nay cả hai người họ có tham gì hay không, dù gì cũng có 2 cơ hội tham gia mà."

Tiết Bát Nhất: "Đúng vậy! Phải mau xem diễn biến tiếp theo thôi. Tôi không chờ được nữa rồi!"

Mùa đông càng đến gần, thời tiết càng lạnh hơn, nhà chung như bị màn mưa nhỏ bao phủ, giống hệt con nai con bị giam trong màn sương mù, từng chút từng chút đem cặp sừng mới nhú lộ ra bên ngoài.

Dưới lầu lúc này tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của ba người.

Lâm Mặc quyết tâm phải làm một món ăn mới mẻ cho mọi người, PaiPai ở bên cạnh trêu đùa, chỉ có Lưu Vũ ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn, chăm chú nhìn hai người trong bếp, cho đến khi ngửi thấy mùi khét mới vội chạy vào.

Lưu Vũ hết hồn nhìn món bánh rau cháy đen trong chảo, bất lực lắc đầu: "Cậu có làm được không đấy?"

Lâm Mặc không phục, bĩu môi: "Cái này chỉ là thử nghiệm thôi, không tính! Làm lại!"

Nói rồi liền đổ bánh ra ngoài, cũng không rửa chảo, tiếp tục bật lửa, dùng thêm dầu, chuẩn bị đổ thêm bột, liền bị Lưu Vũ đỡ tay ngăn cản.

Lưu Vũ: "Không được! Đừng làm thế mà, hiện giờ dầu của cậu đang nóng, cứ như thế đổ bột vào chảo kiểu gì cũng bị nhão" nói rồi liền lấy thân trượng nghĩa, cản Lâm Mặc ra xa khỏi vị trí bếp.

Doãn Hạo Vũ ở bên cạnh nhìn Lâm Mặc đang ôm tay bất lực, bật cười, xoay người đi lại chỗ cậu ta, giơ tay, đem Lâm Mặc ôm lấy một nửa vào lòng.

Doãn Hạo Vũ: "Được rồi được rồi, Lâm Mặc ca, đừng có để ý nữa, chúng ta ở bên cạnh học hỏi là được rồi."

Lưu Vũ nghe thế cũng quay lại nhìn Lâm Mặc, nở nụ cười: "Tuy rằng cậu chỉnh lửa chưa chuẩn lắm nhưng mà món này của cậu rất tuyệt đấy!"

Nghe được lời khen, trên mặt Lâm Mặc lập tức nở nụ cười. vô cùng tiêu sái đáp: "Đương nhiên, bản thiên tài đây lĩnh vực nào cũng không kém!"

Hai người bên cạnh đều phụ họa: "Vâng, bạn là nhất! Nhất bạn luôn!"

Oscar: "Ơ kìa, sao hai người họ vẫn ôm nhau vậy?"

Hồ Diệp Thao: "Thì cứ coi như đang an ủi nhau đi, nhưng mà mắt thường cũng thấy hai người họ đã trở nên thân thiết hơn nhiều rồi."

Tiết Bát Nhất: "Lâm Mặc quả nhiên được yêu mến! Ha ha ha."

Sau khi làm xong, ba người đều ngồi xuống, Lâm Mặc ngồi bên cạnh Lưu Vũ, Doãn Hạo Vũ ngồi đối diện Lâm Mặc.

Lưu Vũ cắn một miếng bánh, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Mặc: "Hương vị cũng vừa miệng, ăn ngon lắm."

Lâm Mặc gật gật đầu: "Đúng chứ? Đúng chứ? Cái này tối qua tôi đã xem hướng dẫn rất lâu đó, hôm nay định làm, nhưng mà cũng là lần đầu tiên."

Doãn Hạo Vũ cũng vỗ vỗ tay: "Wow, Lâm Mặc ca đỉnh quá! Mới lần đầu làm mà đã làm tốt như vậy, Lưu Vũ ca cũng chiên nó siêu ngon luôn, vỏ giòn ăn thích lắm!"

Lưu Vũ: "Ha ha ha ha, cảm ơn" nói rồi, uống thêm một ngụm sữa, lại nhìn hai người: "À đúng rồi, không phải hôm qua hai người muốn hẹn hò hay sao? Định khi nào thì đi thế? Tôi chưa thấy tin nhắn thông báo, hay tổ chương trình quên rồi?"

Lâm Mặc đưa tay xoa xoa vai Lưu Vũ: "Không phải anh cũng muốn tham gia đấy chứ? Nói đi, muốn theo tôi hay là theo PaiPai?"

Lưu Vũ nở nụ cười: "Cả hai người tôi đều quan tâm, phải làm sao đây?"

Lâm Mặc dẩu môi, buông tay ra: "Không được như thế! Phải chọn một chứ!"

Lưu Vũ ra vẻ suy nghĩ, nhìn hai người: "Thế thì... tôi chọn PaiPai."

Lâm Mặc có chút giật mình: "Anh không chọn tôi sao? Tôi tốt với anh như thế cơ mà?"

Lưu Vũ: "Chính là tốt quá, cho nên mới chán."

Lâm Mặc nghẹn lời: "Được rồi, là tôi bắt anh lựa chọn, tôi xin chịu hậu quả."

Doãn Hạo Vũ nhịn không được cười thành tiếng: "Ha ha ha, đây không phải là tự làm mình mất mặt sao?"

Lưu Vũ nghe vậy, tán đồng: "Đúng vậy, chính xác là dùng từ này miêu tả."

Lâm Mặc nhìn hai người, không nói nên lời, trợn mắt, hai người thấy thế đều cười.

Lưu Vũ lại hỏi: "Thế là hai cậu chưa quyết định phải không? Cả thời gian lẫn địa điểm ấy."

Doãn Hạo Vũ gật đầu: "Ừm, bởi vì tối qua vội quá, cho nên tôi chưa viết nội dung, chỉ đem thư đưa cho anh ấy thôi."

Lâm Mặc cũng bổ sung: "Đúng thế, tối qua tôi về phòng, mở thư ra, nhìn tới nhìn lui, thấy không có gì cả, hết hồn."

Doãn Hạo Vũ: "Ha ha ha ha ha, xin lỗi nha, tại tôi sốt ruột quá, mới nghĩ tới vậy."

Lâm Mặc: "Không sao, giống tôi mà, thông cảm cho cậu, chỉ cần mục tiêu chúng ta giống nhau là được."

Doãn Hạo Vũ: "Đương nhiên là nhất trí."

Lưu Vũ ở bên cạnh nhìn hai người họ tung hứng qua lại: "Vậy là chưa quyết định?"

Doãn Hạo Vũ có chút buồn rầu nhìn bọn họ: "Ừm, bởi vì tôi quay lại đây cũng không lâu, nhiều thứ thay đổi quá nhiều, tôi không có quen đường nên chẳng biết làm gì cho vui cả."

Lâm Mặc đặt đũa xuống, nhìn về phía Doãn Hạo Vũ: "Thế thì cứ bảo tôi, tôi quen hết, hỏi tôi không phải là tốt rồi sao?"

Trong mắt Doãn Hạo Vũ hiện lên một tia hi vọng: "Thế thì được, chúng ta cùng nhau chọn! Đằng nào cũng là tôi hẹn với anh, anh cứ chọn chỗ muốn tới đi, tôi thế nào cũng được."

Lâm Mặc đưa tay ra dấu OK với Doãn Hạo Vũ.

Lưu Vũ ngồi cạnh cũng đã ăn xong, chào hỏi mọi người rồi đi ra ngoài.

Tiết Bát Nhất: "Bầu không khí giữa 3 người họ rất tốt, họ thực sự trông như những người bạn thân thiết vậy."

Oscar: "Nhưng PaiPai cùng Lâm Mặc vẫn có chút cảm giác CP."

Lưu Vũ vừa xuống lầu, định lên xe thì chợt bị một bóng người cách đó không xa gọi lại.

Lưu Vũ đưa mắt nhìn qua, xác nhận được người đang đi tới, mới dừng lại, xuống xe, vẫy tay chào: "AK, mới đi chạy bộ về sao?"

Lưu Chương chạy chậm về phía Lưu Vũ: "Ừm, em định đến đoàn kịch à?"

Lưu Vũ gật gật đầu: "Ừm, sắp diễn rồi, mấy ngày nay phải gấp rút diễn tập."

Lưu Chương nhìn túi đồ mà anh mang theo: "Được rồi, đừng để bản thân quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi, đầu gối đau đừng cố làm nhiều động tác khó."

Lưu Vũ sững sờ nhìn Lưu Chương, nhẹ giọng đáp: "Được, em biết rồi, anh không cần lo lắng."

Nói xong, Lưu Vũ liền chuẩn bị lên xe.

Lưu Chương có chút bất lực, vỗ nhẹ lưng Lưu Vũ: "À thì, tiểu Vũ, anh có thể mời em ăn trưa để nói chuyện một chút được không?"

Lưu Vũ giật mình, quay đầu nhìn Lưu Chương, khẽ thở dài: "AK, em nghĩ lần trước em nói vậy anh cũng hiểu rồi chứ."

Lưu Chương không đợi Lưu Vũ nói xong, liền lập tức đáp lại: "Anh biết, không phải anh muốn tiếp tục dây dưa đâu, chỉ là nên hiểu rõ mối quan hệ của chúng ta một lần cuối, hi vọng có thể trở thành bạn bè, mở rộng lòng, trò chuyện với nhau một lần này."

Lưu Vũ dừng một chút, xoay người, nhìn về phía Lưu Chương, mỉm cười: "Được, chờ buổi sáng làm xong sẽ gọi điện cho anh."

Lưu Chương: "Thế thì để anh tới đón em, ăn ở nhà hàng hồi trước hay ăn nhé."

Nghe vậy, Lưu Vũ gật đầu, lên xe rời khỏi tiểu khu.

Lưu Chương đứng yên tại chỗ, nhìn xe của Lưu Vũ chậm rãi rời đi mới quay về nhà chung.

Lưu Chương vừa vào nhà đã nghe thấy Lâm Mặc cùng Doãn Hạo Vũ vừa xem điện thoại, vừa tán gẫu vui vẻ trong phòng khách, bất giác cau mày.

Cũng không đi về phía họ, chỉ một đường đi lên lầu.

Lâm Mặc nhìn qua Lưu Chương đi lên lầu, lập tức buông điện thoại trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng.

Doãn Hạo Vũ để ý tới sự mất mát trong ánh mắt của Lâm Mặc, vỗ nhẹ cánh tay cậu ta: "Lâm Mặc ca, đừng nản lòng, cứ bình tĩnh tự tin như mọi ngày đi."

Lâm Mặc xua xua tay: "Aizz, thật sự đối với tất cả mọi chuyện, tôi đều có thể giữ được sự tự tin nhưng mà chỉ có mỗi đối mặt với anh ấy, tôi đều không thể..."

Doãn Hạo Vũ gật gật đầu: "Đều như vậy cả, nguyên nhân chính là bởi vì anh ấy ở trong lòng anh không giống những người khác, cho nên mới ảnh hưởng như vậy, tôi cũng thế mà."

Lâm Mặc nghe vậy, nhìn về phía Doãn Hạo Vũ, nở nụ cười: "Aizzz, chúng ta đúng là mấy đứa trẻ mệnh khổ."

Doãn Hạo Vũ cũng cúi đầu, nở nụ cười, sau đó cầm lấy điện thoại, đưa cho Lâm Mặc xem: "Lâm Mặc ca, chỗ này thế nào?"

Lâm Mặc xem xét cẩn thận mấy địa điểm trên điện thoại: "Ừ! Được đấy! Mấy giờ thi đi?"

Doãn Hạo Vũ nhìn đồng hồ treo giữa phòng khách: "Hai giờ thì sao?"

Lâm Mặc: "Được được, tôi lên lầu nghỉ tí đã" nói xong, vừa mới chuẩn bị lên lầu lại như nhớ ra điều gì, xoay người đi đến phòng chiếu phim: "Tôi vào trong nghỉ một lát, bao giờ đến giờ ăn thì gọi tôi nha."

Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, lấy phong thư ra, điền thời gian cùng địa điểm hẹn hò, sau đó đưa cho tổ chương trình.

Tiết Bát Nhất: "Nếu không sao hai người này không thể đến với nhau nhỉ? Nhìn cũng phù hợp đấy."

Hồ Diệp Thao: "Ha ha ha ha ha, họ đều là những người cùng chí hướng đấy, gặp nhau là có duyên rồi."

12 giờ trưa.

Lưu Vũ đứng trước cửa nhà hàng với một túi quà nhỏ thắt nơ xanh trên tay.

Anh xem giờ trên điện thoại, sau đó gọi điện thoại, đầu bên kia âm thanh dồn dập, tựa như đang chạy.

Sau một hồi, Lưu Chương cũng đến trước mặt Lưu Vũ, thở hổn hển, Lưu Vũ thấy thế liền cúp điện thoại vẫn đang gọi.

Anh tiến đến, vỗ vỗ lưng Lưu Chương: "Chậm một chút, em cũng không giục anh."

Lưu Chương hít thở vài hơi, đứng thẳng người: "Anh biết là em không giục nhưng anh cũng không muốn em chờ lâu, dù sao cũng là em hẹn anh."

Lưu Vũ sửng sốt một chút, cũng theo sau bước vào nhà hàng.

Đây là một nhà hàng chuyên làm món lòng già, ngay khi bước vào bên trong, bạn đã có thể ngửi thấy hương vị độc đáo của món này.

Hai người đều quen với mùi hương này, liền đi vào, ngồi vào vị trí quen thuộc bên cửa sổ.

Lưu Chương nhìn Lưu Vũ đang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mỗi lần ngồi đây, em đều thích nhìn ra ngoài, nhưng thật ra mỗi lần anh cũng vẫn không biết rốt cuộc em đang nhìn cái gì."

Lưu Vũ cũng không nhìn về phía anh, ánh mắt như dán chặt vào cái cây ngoài cửa sổ: "Em nhìn lá từ cành cây đó rụng xuống vô số lần, đều cảm giác tình cảm cũng như lá cây kia, từng chút từng chút một rụng xuống.

Lưu Chương vừa cầm lấy tách trà vừa nhỏ giọng nói: "Ừm, nhưng cũng sẽ có lúc nói tươi tốt và đơm hoa, chỉ là nếu tưới sai cách sẽ làm cho một số cành cây bị khô héo, còn những cành khác lại tươi tốt, xum xuê."

Lưu Vũ nghe xong nhìn anh: "Không ngờ hiện tại anh lại nói mấy lời văn chương hoa mỹ như vậy đấy."

Lưu Chương cười nhẹ: "Còn không phải là học theo em sao, dù sao cũng đã lâu rồi."

Lưu Vũ giật mình nhưng cũng rất nhanh gật gật đầu.

Lúc này chủ quán cũng đi tới, bưng một bát lòng già kho cho cả hai.

Lưu Chương cắn một miếng, cười hài lòng: "Hương vị của nhà hàng này vẫn nguyên vẹn như vậy, rất ngon lại không có mùi."

Lưu Vũ cũng cắn một miếng: "Đúng vậy, ông chủ vẫn như trước, xử lý rất tốt."

Lưu Chương gật gật đầu: "Đúng vậy, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Lưu Vũ cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên là nhớ rõ, ngày hôm đó quán rất đông khách, không còn chỗ trống, chỉ còn một chỗ duy nhất đối diện em, vì thế anh phải ghép bàn với em, em còn nhớ lúc ấy anh gọi liền một phát 4 bát lòng, làm em sợ chết khiếp. Em còn đang nghĩ không biết có phải lúc đó người này sắp chết đói rồi không."

Lưu Chương cũng nở nụ cười: "Lúc ấy 2 ngày anh không ăn gì, nhìn thấy món này ăn một lại muốn ăn thêm, anh nhớ lúc đó, em chỉ gọi một bát, còn chưa ăn hết."

Lưu Vũ: "Em vốn ăn ít, nếu ăn đủ bữa thì càng ăn ít hơn. Không giống như anh, mỗi ngày đều ăn không có quy luật gì cả."

Lưu Chương dùng ánh mắt vô tội nhìn Lưu Vũ: "Là do anh làm nhạc thôi, người làm nhạc đều như vậy."

Lưu Vũ cũng ngẩng đầu, nhìn về phía anh: "Thật không? Người làm nhạc cũng sẽ vì không mang điện thoại cùng ví tiền mà vay người đối diện mới gặp một lần hả?"

Lưu Chương nghe vậy, ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Lần đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không phải anh đã đưa em về phòng làm việc của anh sau khi nhờ em thanh toán hóa đơn sao?"

Lưu Vũ trừng mắt nhìn anh: "Anh không biết xấu hổ mà còn nói, chiều hôm đó em còn phải diễn tập, đã nói không cần trả cũng được, thế mà còn kiên quyết kéo em lên xe, khóa trái cả cửa lại. Tưởng là gặp phải bắt cóc rồi chứ..."

Lưu Chương suýt phun cả ra: "Thật sự là anh không thích cảm giác nợ nần, cũng không muốn người khác hiểu lầm, em thì cứ bảo không cần, thì anh chỉ còn cách đó thôi."

Lưu Vũ uống một ngụm trà: "Được rồi, đều đã là quá khứ cả rồi, nhưng mà khi ấy rất thú vị, cũng rất đẹp."

Lưu Chương cúi đầu đáp: "Phải."

Lưu Vũ: "Không nói chuyện ngày xưa nữa, hiện tại anh sao rồi? Không phải trước đó anh gửi tin nhắn cho em bảo muốn thử tiến về phía trước hay sao? Hiện tại có tiến triển gì không? Em thấy hai ngày nay lúc nào anh cũng ở trong phòng đó."

Lưu Chương: "Ừm, thì là anh vẫn chưa nghĩ thông, không phải là anh không buông bỏ chuyện cũ được mà là... anh có chút sợ hãi, sợ rằng tiếp xúc, làm quen với người khác rồi... đến cuối cùng có cơ hội... anh lại lùi bước."

Lưu Vũ dừng một chút, nhìn vào mắt Lưu Chương, phát hiện chút bất định lóe lên, anh thở dài: "Aizzz, anh không cần cứ phải áy náy về chuyện trước đây, cũng không cần phải sợ hãi, nếu như vì thế mà anh không dám tiến lên, cả đời chỉ mãi chìm trong quá khứ, không thoát ra được thì em cũng không muốn thấy thế. Tuy rằng hiện tại chúng ta không còn là một đôi nữa nhưng em vẫn là bạn anh, anh luôn luôn có thể tìm em tâm sự."

Lưu Chương dần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: "Ừm, em cũng có thể tâm sự với anh."

Nói xong, hai người đều nhìn nhau, nở nụ cười, thoải mái dùng cơm.

Sau khi rời nhà hàng, Lưu Vũ vươn nhẹ vai, quay đầu nhìn Lưu Chương, người vừa thanh toán xong hóa đơn.

"AK, thật đấy, đừng suy nghĩ nhiều quá, thi thoảng nên học cách nhìn đến cảnh vật trước mắt, có rất nhiều phong cảnh trước mắt đang chờ anh khám phá."

Lưu Chương nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi: "Ừm, anh biết rồi, cũng đã thông suốt cả."

Nói rồi còn tiến đến, bước song song với Lưu Vũ: "Lại nói, hình như hồi mới quen, em không gọi anh là AK, gọi là cái gì ấy nhỉ? Hình như là Lưu Chương ca."

Lưu Vũ ho nhẹ môt tiếng, định tiến tới bịt miệng Lưu Chương: "Làm gì có chuyện đó. Tại hồi đó nghĩ anh hơn em nhiều tuổi mà."

Lưu Chương thì thầm: "Trông anh già thế cơ à? Nhưng mà cũng vẫn là lớn tuổi hơn em đi, em gọi một tiếng 'ca' thì cũng là bình thường mà. Dù sao hiện tại cũng không còn là một cặp, hay em gọi 'ca' như ban đầu đi."

Lưu Vũ khẽ hừ một tiếng: "Không thể được, em không muốn làm em trai nhà anh đâu." Nói rồi bước về phía trước.

Lưu Chương cũng theo sát ngay sau: "Không làm em trai, thế làm em gái không phải là được rồi sao. Aizzz, tiểu Vũ à, đi chậm một chút."

Hai người cứ vậy sóng vai bước chầm chậm qua con đường phủ đầy lá cây, đi tới ngã tư.

Hồ Diệp Thao: "Wow ~~ Ấm áp thật đấy!"

Oscar: "Ha ha ha ha, giờ thì họ đã nói rõ mọi chuyện với nhau, thực sự cởi mở và trờ thành những người bạn thân thiết."

Du Canh Dần: "Đúng vậy. Lưu Vũ cũng nói với cậu ấy nên học cách ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, còn rất nhiều thứ chờ cậu ấy khám phá, như thế cũng là muốn nhắc nhở Lưu Chương, vẫn có người luôn chờ cậu ấy."

Caelan: "Phải, hơn nữa tôi nghĩ Lưu Chương cũng hiểu được ý Lưu Vũ."

Tiết Bát Nhất: "Đúng vậy."

Quay lại với nhà chung:

Sau bữa trưa, mọi người đều dành thời gian làm việc cá nhân.

Bá Viễn cùng Cao Khanh Trần phụ trách rửa chén, Châu Kha Vũ cùng Trương Gia Nguyên phụ trách dọn dẹp bàn ăn, bốn người vẫn duy trì sự yên lặng.

Bá Viễn nhìn Cao Khanh Trần đang cùng rửa chén với mình, phát hiện ra người kia có chút thất thần, anh khẽ thở dài:

"Tiểu Cửu, em sao thế?"

Nghe vậy, Cao Khanh Trần có chút giật mình, nhìn Bá Viễn: "Không có gì, chỉ là đêm qua ngủ không ngon thôi, không có việc gì đâu."

Bá Viễn: "Là vì sáng nay tôi đưa thư mời cho em nên thấy khó xử sao?"

Cao Khanh Trần dừng lại, cũng không đáp lại lời anh.

Bá Viễn rũ mắt, cầm chén đĩa lên: "Em biết không tiểu Cửu, em thực sự không giỏi nói dối."

Cao Khanh Trần ngẩn người: "Gì cơ?"

Bá Viễn rửa một chiếc bát, đặt sang bồn bên cạnh: "Em luôn vô thức đem tâm sự trong lòng viết hết lên mặt, có lẽ người khác sẽ không lập tức nhận ra, nhưng tôi thì có thể..."

Cao Khanh Trần dừng tay lau bát: "Viễn ca, tôi..."

Bá Viễn cũng ngừng rửa, quay đầu nhìn Cao Khanh Trần: "Tôi biết trong lòng em vẫn còn tình cảm với người khác, hơn nữa tôi cũng không chắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không muốn em phải áp lực, đừng quá lo lắng đến tôi, nếu không buông được thì tôi sẽ tự xác định. Về phần thư mời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC