Phúc lợi đặc biệt (2): Phỏng vấn cá nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
động, lắc lắc đầu) Không có.
TCT: Tôi có thể hỏi cậu câu này được không? Sẽ hơi có chút đột ngột? (Châu Kha Vũ gật gật đầu) Lúc chúng tôi nhắc đến nhật ký với cậu, dường như cậu không hề ngạc nhiên, cậu chắc chắn biết chúng tôi đã biết, là Lưu Vũ nói với cậu, cậu ấy đọc được nhật ký sao?
Châu Kha Vũ: (im lặng một chút) Tôi... tôi cũng đại khái đoán được, bởi vì sau hôm đó, thái độ đối xử của anh ấy với tôi tốt lên không ít.
TCT: Ừm... Hôm nay Lưu Vũ cũng trêu chọc chiều cao của cậu, sao cậu không phản ứng lại giống như mọi người?
Châu Kha Vũ: Tôi thấy anh ấy vui vẻ là quan trọng nhất, để anh ấy cười nhiều hơn, tôi thế nào cũng được.
TCT: Wow ~ Lúc mới tới đây, cậu có nghĩ bản thân mình sẽ sâu đậm như vậy không?
Châu Kha Vũ: Không, ban đầu tôi còn bận suy nghĩ về chuyện Lâm Mặc, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chắc có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vũ, từ đó về sau, anh ấy vẫn luôn trong tầm mắt của tôi. Lúc đầu tôi cũng mông lung lắm, không dám tin, cũng không rõ rốt cuộc tình cảm của mình đối với anh ấy là như thế nào, đến bây giờ cũng thế, không biết vì sao bản thân cứ cố chấp với anh ấy, nhưng cũng không thể nào buông bỏ.

Phụ đề: Nhất kiến chung tình nghe có vẻ hoang đường nhưng cũng rất dễ xảy ra, vừa mông lung lại vừa mãnh liệt.

TCT: Vâng...  Chúng tôi hiểu, thế nếu sau này có khách mời mới cảm thấy hứng thú với cậu, muốn hẹn hò với cậu, thì cậu có từ chối không?
Châu Kha Vũ: Chắc là vậy... Aizzz... Tôi cũng không biết nữa. (nói xong liền che mặt)
TCT: Vì sao lại không biết? Cậu không sợ Lưu Vũ thấy cậu cùng người khác làm quen hẹn hò sẽ hiểu lầm sao?
Châu Kha Vũ: Anh ấy... (thấp giọng) anh ấy còn để ý đến tôi sao? (thở dài, sau đó ngẩng đầu lên) Tôi chỉ sợ anh ấy thấy tôi vì mình mà từ chối người khác, chắc chắn anh ấy cũng thấy áp lực, có lẽ... nếu như tôi thả lỏng chút thì anh ấy sẽ để ý tôi.
TCT: Cho nên cậu đang đánh cược có đúng không? Đánh cược rằng trong lòng cậu ấy cũng có cậu?

Châu Kha Vũ: Cứ xem như vậy đi...
TCT: Được rồi, cảm ơn cậu đã phối hợp phỏng vấn, cũng mong ván cược của cậu sẽ là cửa thắng.
Châu Kha Vũ: (mỉm cười) cảm ơn.

Khách mời thứ bảy: Lưu Chương
TCT: Hôm nay nhìn Lâm Mặc vui vẻ cùng khách mời mới, trong lòng cậu nghĩ gì vậy?
Lưu Chương: Cũng không nghĩ gì, chỉ có chút lo lắng mà thôi.
TCT: Lo lắng cậu ấy thân thiết hơn với người khác sao?
Lưu Chương: Hiện tại thì có.
TCT: Thế trước kia không lo lắng sao?
Lưu Chương: Lúc trước còn chưa có xác định rõ ràng, cho nên tôi cảm thấy lo lắng cũng vô dụng, em ấy có muốn làm quen với người khác, chẳng lẽ tôi lại sống chết ngăn cản không cho đi? Như vậy đâu gọi là ban.
TCT: Ừm... Quả thật chính là đạo lý này, nhưng mà hôm nay nhìn hành động của cậu, có cảm giác cậu có chút muốn đánh dấu chủ quyền. Lúc Lâm Mặc đẩy Riki đến phòng ăn, biểu cảm của cậu cũng không vui.
Lưu Chương: Đúng vậy, tôi nói rồi, hiện tại tôi lo lắng, đương nhiên nhìn em ấy chủ động tiếp cận người khác, ít nhiều gì cũng sẽ là lo lắng cùng không vui, nhưng đó cũng là rất bình thường mà thôi.
TCT: Phải... Với (nhất thời có chút nghẹn lời) nếu như sau này Lâm Mặc tiến triển tốt với khách mời khác, thay đổi lựa chọn của bản thân thì cậu sẽ làm thế nào?
Lưu Chương: Thì có thể làm sao bây giờ, chỉ cần tôi xác định tình cảm của mình, thì mặc kệ sau này thế nào, cũng sẽ hết sức theo đuổi.

TCT: Vạn nhất cuối cùng cậu ấy chọn người khác thì...
Lưu Chương: Thì có sao, tôi vẫn cho rằng sự lựa chọn cuối cùng không có quá nhiều ý nghĩa, tương lai sau khi rời khỏi nhà chung này mới là trân quý, hiện tại rất nhiều lựa chọn hay cảm xúc của mọi người đều do hoàn cảnh tác động, khiến người ta cảm thấy nếu không chủ động thì sẽ không còn cơ hội. Nhưng thật ra rời khỏi đây rồi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục, hơn nữa tình cảm cũng sẽ chân thật hơn.
TCT: Nhìn cậu thế này thật tự tin quá...
Lưu Chương: (ngắt lời TCT) Tôi nói rõ thế này, không có gì gọi là tự tin, tôi không thể nói rằng mình có thể nắm chắc hơn bất kì ai ở đây, tôi chỉ đang nói ra cái nhìn của mình về loại chương trình này mà thôi.
TCT: À... ra vậy.. xin lỗi cậu. Xem ra cậu rất để ý đến Lâm Mặc, nếu không thể theo đuổi trên sóng truyền hình thì sẽ theo đuổi trong thực tế, thế nếu như là Lưu Vũ, người yêu cũ của câu, hai người họ cùng nhau mời cậu, cậu sẽ chọn ai?
Lưu Chương: (sững sờ vài giây)
TCT: Sao vậy? Làm khó cho cậu à?
Lưu Chương: Không phải, chỉ là tôi không nghĩ chương trình này vẫn sử dụng kiểu câu hỏi "nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?" mà thôi.
TCT:  Ha ha ha, please... xin mời trả lời.
Lưu Chương: Được rồi, đầu tiên lấy hiểu biết của tôi về Lưu Vũ, em ấy chắc chắn sẽ không mời tôi, nếu muốn tâm sự hẳn là sẽ đi tìm khuê mật hoặc bạn bè, sẽ không đi tìm người yêu cũ. Em ấy còn để ý mấy chuyện này hơn tôi, giống như lần tôi đeo tạp dề cho em ấy, tôi thì thấy không sao nhưng em ấy thì có, thậm chí còn để ý tới cả tâm trạng của Lâm Mặc giúp tôi, giúp tôi giải thích hiểu lầm với Lâm Mặc, cho nên câu hỏi này không hề có tính thực tế.
TCT: Có cảm giác cậu vẫn vô cùng hiểu rõ Lưu Vũ, hiện tại có còn lưu luyến chút nào không?
Lưu Chương: Hiện tại... không còn nhiều nữa rồi.
TCT: (tròn mắt nhìn) Vậy là vẫn còn chút lưu luyến? Là bởi vì sao vậy?
Lưu Chương: ... Tôi thấy mỗi người thường sẽ có một đoạn tình cảm khó quên, em ấy chính là đoạn tình cảm ấy của tôi, còn trải qua hai lần liên tục, hợp tan cũng vài năm. Nếu như tôi nói không còn lưu luyến gì quá khứ, nhìn thấy em ấy cũng không nhớ lại trước kia thì đều là nói dối. Nếu không sao còn phải tham gia chương trình này làm gì, chỉ cần quen vài người mới là được.
TCT: Không phải cậu nói với Lâm Mặc rằng mình không còn tình cảm như trước với Lưu Vũ nữa? Chính là coi cậu ấy như em trai, như người nhà mà đối xử sao?
Lưu Chương: Đúng vậy, tôi với em ấy chắc chắn không tái hợp được, không hề có chút khả năng nào. Cho nên mỗi người cũng nên có hạnh phúc riêng cho mình, làm quen với người mới. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi mâu thuẫn nhưng theo ý của tôi thì chẳng có cách nào để quên hoàn toàn một người cả.
TCT: Tôi đại khái cũng hiểu ý cậu rồi. Nếu như hiện tại Lâm Mặc đột nhiên tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không? Hay vẫn còn do dự?
Lưu Chương: Tôi nói thật, cho tới lúc này, trong lòng tôi vẫn có chút cố ky, sợ đi vào vết xe đổ. Bây giờ vì ghi hình, cho nên công việc cũng tạm dừng nhưng sau này, chắc chắn tôi muốn quay về nhịp sống của mình, tôi không biết liệu em ấy có thể thích ứng với hoàn cảnh của tôi hay không, sợ em ấy giống như tiểu Vũ lúc trước, cứ một mình chịu áp lực từ bên ngoài. Như vậy thì không ổn, đây là điều mà tôi sợ nhất.
TCT: Cho nên cậu sẽ không chấp nhận ngay phải không?
Lưu Chương: Tôi... Aizzz.... Tới lúc đó thì nó sau, tôi rất hy vọng có thể cùng em ấy có thể ngồi xuống nói chuyện một chút, em ấy lúc nào cũng lạc quan chủ động (đột nhiên nhìn trần nhà, thở dài) Tôi cũng không biết nếu mình nói ra nỗi lo lắng của bản thân thì sẽ ra sao nữa...
TCT: Câu hỏi cuối cùng, buổi tối cậu có nói đến việc đến nhà hàng hải sản, sao đột nhiên sắc mặt lại thay đổi thế?
Lưu Chương: Cái đó... Aizz... Tôi có chút suy nghĩ không nên có mà thôi.
TCT: Vì sao vậy?
Lưu Chương: Có thể bỏ qua câu hỏi này không? Tôi không muốn trả lời cho lắm.
TCT: Thế nếu Lâm Mặc cũng hỏi cậu chuyện này thì sao?
Lưu Chương: Tôi sẽ thành thực nói cho em ấy biết.
TCT: Được rồi, cảm ơn AK đã phối hợp!
Lưu Chương: Không có gì, vất vả rồi!




Editor: Xin chào xin chào, lại là chuyên mục vài tháng edit fic một lần đây. Lí do thứ nhất là vì tốc độ ra raw của au cũng tương đối lâu nên tôi định đợi 2-3 chương gì đó rùi dịch một thể nhưng mà đợi lâu quá 🥹 tui lại phải làm lun :> Lí do thứ hai là vì tui đang theo tương đối nhiều fic, kì học vừa rồi cũng khá căng nên tốc độ ra chương của tui cũng hơi rùa bò :< mong mọi ngừi thông cảm
Chúc quý zị đọc zui, có lỗi gì cảm phiền báo lại giúp tui :> chương mới sẽ được đăng vào tuần sau nhé 🫶🏻 bai bai


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC