Phúc lợi đặc biệt (2): Phỏng vấn cá nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là bản phỏng vấn được đăng tải nhân dịp Quốc khánh, tổ chương trình đã trò chuyện cùng với các khách mời để hiểu rõ hơn về suy nghĩ của mỗi người cũng như những tâm tư của họ. Cảm ơn quý vị đã đón xem ❤️

Khách mời đầu tiên: Lưu Vũ
Tổ chương trình (TCT): Trước mắt có thể thấy được Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ đều đang theo đuổi cậu, vậy hiện tại cậu có nghĩ đến việc lựa chọn người nào hay chưa?
Lưu Vũ: Hả? Trực tiếp như vậy sao?
TCT: Ha ha, phải, hôm nay biên kịch chuẩn bị câu hỏi đều là dạng thế này.
Lưu Vũ: Tôi cảm thấy, ha ha, trước mắt (khẽ thở dài) vẫn còn khá rối rắm.
TCT: Nhưng chúng tôi đã trông thấy cậu viết thư hồng một lần, vì sao đến cuối cùng lại chọn gạch bỏ tên đối phương đi?
Lưu Vũ: Lần đó quả thực là tôi đã tính mới Trương Gia Nguyên, cũng muốn có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn về cậu ấy, nhưng mà... tôi lại cảm giác được hình như cậu ấy tham gia chương trình vì mục đích khác... cho nên mới do dự.
TCT: Là bởi vì không có cảm giác an toàn nên cậu mới không chọn sao?
Lưu Vũ: Ừm, tôi chính là người lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, cũng có thể là do trải qua những chuyện trước đây nên mới vậy, mới khiến cho tôi lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi. Tôi sợ rằng tình cảm nhiệt tình của mình gặp phải sự thay đổi thái độ từ đối phương...
TCT: Nếu nói như vậy thì lúc trước cậu đã định chọn Trương Gia Nguyên phải không?
Lưu Vũ: Phải... Lúc đó tôi đã từng có ý muốn chọn cậu ấy, bởi vì tôi cảm thấy được, khi ở cùng một chỗ với cậu ấy, tôi không cần phải cố ý tìm kiếm đề tài nói chuyện, vô cùng thả lỏng, thoải mái, hơn nữa tôi cũng khá thích cảm giác ở bên cậu ấy.
TCT: Thế Châu Kha Vũ thì sao?
Lưu Vũ: Kha Vũ... ừm... Kha Vũ là người mà tôi để mắt nhất trong số họ, ấn tượng ban đầu cực kì tốt, chỉ là tiếp xúc lâu dài, luôn có cảm giác không biết dùng đề tài gì để trò chuyện cùng cậu ấy, đối thoại thường xuyên rơi vào nhàm chán, hẹn hò cũng không có kết quả ổn thỏa, cũng có thể vì quan hệ giữa chúng tôi hơi bị động.
TCT: Vậy cậu có nghĩ đến chuyện sẽ chủ động để cậu ấy cởi mở hơn không?
Lưu Vũ: Có chứ... Tôi cũng từng mấy lần thử chủ động mời cậu ấy, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự chủ động của cậu ấy, nhưng mà tổng thể vẫn như thiếu một cái gì đó, mà tôi không thể nói rõ ra được. Aizzz!
TCT: Qua hai ngày Châu Kha Vũ chăm sóc cậu, cậu có chút nào thay đổi suy nghĩ của bản thân không?
Lưu Vũ: Có. Bởi vì tôi thấy được không phải ai cũng hiểu được đau đớn của người khác, không phải ai cũng sẽ rơi nước mắt vì tôi. Đây chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc, cho nên bây giờ tôi cũng muốn thử tiếp xúc với cậu ấy thêm nữa, để xem kỹ lại một lần nữa xem vị trí của mình trong lòng cậu ấy là như thế nào.
TCT: Hôm nay lúc ăn cơm, trông thấy Trương Gia Nguyên lấy canh giải rượu cho Doãn Hạo Vũ, cậu cảm thấy thế nào?
Lưu Vũ: Haizzz, không thể nói rõ, dù sao cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì, có chút giống với cảm giác bị vứt bỏ.
TCT: Nếu như Trương Gia Nguyên không phải thợ săn, hoặc là cậu ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ, thì cậu có chọn cậu ta không?
Lưu Vũ: Đối với tôi lúc này... ừm... (tự hỏi rồi lại lắc đầu) tôi không biết, nhưng điều mà tôi rõ ràng nhất chính là hai người bọn tôi không có cách nào có thể trở lại giống như lúc đầu được.
TCT: Chắc chắn vậy sao?
Lưu Vũ: Phải... bởi vì tôi cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều có quy luật cũng như nguyên nhân tồn tại của nó. Đó mới là điểm mấu chốt.
TCT: À... Thời điểm và cơ hội rất quan trọng với cậu phải không?
Lưu Vũ: Đúng vậy.
TCT: Được rồi, cảm ơn Lưu Vũ vì đã tham gia buổi phỏng vấn của chúng tôi. Vất vả cho cậu rồi!
Lưu Vũ: Không có không có, mọi người mới vất vả.

Khách mời thứ hai: Rikimaru
TCT: Xin chào mừng Riki!
Riki: Oa, xin chào xin chào.
TCT: Hôm nay cậu mới đến nhà chung, trước mắt có phải đã bắt đầu có chút hiểu biết về các khách mời rồi phải không? Bởi vì hôm nay trong lúc ăn cơm, tôi có thấy cậu vừa ăn vừa quan sát các khách mời khác.
Riki: Ừm ~ Cũng có một chút, bởi vì tôi chính là người mới đến, lúc trước xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt để quan sát bọn họ một chút để phán đoán tình huống hiện tại.
TCT: Vậy có nhìn ra điểm gì đặc biệt không?
Riki: Đương nhiên là cũng có, ánh mắt bọn họ rất thẳng thắn, trực tiếp, để ý ai thì ánh mắt đều hướng về người đó, cho nên cũng có thể nhìn ra một chút.
TCT: Vậy sau khi quan sát hết mọi người thì đâu là người làm cậu ấn tượng nhất?

Riki: Châu Kha Vũ (nói xong còn gật đầu chắc nịch khẳng định).
TCT: (có chút kinh ngạc) Vì sao lại là Châu Kha Vũ?
Riki: Đương nhiên là bởi vì Châu Kha Vũ rất cao! Ở đất nước chúng tôi rất hiếm khi có thể gặp được một người cao như vậy, cho nên mới có ấn tượng.
TCT: Ha ha ha, được rồi. Vậy hôm nay có chuyện gì khiến cho cậu cảm thấy rung động không?
Riki: Rung động ấy hả?... Tôi không biết cái kia có tính là rung động hay không nữa...
TCT: Cậu cứ thử nói ra xem.
Riki: Chính là Doãn Hạo Vũ nói với tôi cậu ấy cũng là người nước ngoài, cũng có hứng thú với tiếng Trung, đồng ý cùng tôi học.
TCT: À ~ chính là khoảnh khắc mà cậu cảm thấy có chút rung động với cậu ấy phải không?
Riki: (có chút kích động, lắc lắc đầu) Hả? Không phải, không phải đâu, không phải là kiểu rung động như thế đâu. Chỉ là đột nhiên có người đồng hành cùng tôi học tiếng Trung khiến tôi vô cùng cảm động, vui vẻ ấy.
TCT: Ha ha ha, được rồi. Vậy chỉ cần đối phương cùng cậu học tiếng Trung là được, không quan trọng người ấy là ai phải không?
Riki: (suy nghĩ một chút) Phải!
TCT: Vậy trước mắt trong nhà chung, có ai giống với hình mẫu lý tưởng của cậu không?
Riki: Thật ra tôi cũng không có hình mẫu lý tưởng gì, chỉ hi vọng có một người giúp tôi định hướng cuộc sống, có cùng sở thích với mình và hiểu cho công việc của mình là được.
TCT: Ò ~ đã hiểu. Tiếp theo chương trình có sắp xếp buổi hẹn hò cố định lần thứ hai, nếu cậu có quyền được lựa chọn thì cậu muốn hẹn với ai?
Riki: Ừm... Nếu như hiện tại, chắc là tôi sẽ chọn... ừm... Lâm Mặc đi!
TCT: Vì sao thế? Cậu tò mò về cậu ấy sao?
Riki: Cũng không tính là tò mò, chỉ là trong nhà chung cậu ấy là người tôi gặp đầu tiên, tôi lúc nào cũng có cảm giác cậu ấy đang dùng chính cách của mình để hỗ trợ cho tôi, là người rất chủ động, nhiệt tình, rất dễ ở chung, nếu như có thể hẹn với cậu ấy, chắc hẳn là sẽ rất vui.
TCT: Ra là vậy, à, sắp tới cũng sẽ có thêm khách mời mới. Cậu có chờ mong gì không?
Riki: Có chứ. Tôi rất mong có thể tiếp xúc nhiều với người đó.
TCT: Được rồi, hôm nay như vậy đã. Chúng ta cũng hiểu thêm về nhau rồi, cảm ơn vì đã tham gia, Riki.
Riki: Không có gì.

Khách mời thứ ba: Lâm Mặc
TCT: Người mà hôm đó cậu gặp ở cửa hàng là ai thế?
Lâm Mặc: Wow! Mấy người hỏi cả cái vấn đề bát quái này sao?
TCT: Không đam mê bát quái sao có thể trở thành đạo diễn của chương trình yêu đương? Ha ha ha (ánh mắt lảng tránh) mời bạn học Lâm Mặc thẳng thắn trả lời vấn đề của chúng tôi.
Lâm Mặc: Thì... thì chỉ là bạn học bình thường thôi.
TCT: Xin mời nói thật, bởi vì chúng tôi hoàn toàn biết được, cậu ta không phải "bạn bè bình thường" gì.
Lâm Mặc: (há hốc miệng) Trời ơi! Mấy người quả nhiên là thính thật đấy (yên lặng một lúc) Aizzz thì cứ xem như là người tôi không muốn nhắc đến đi, từng quen biết nhưng cũng không bao giờ muốn gặp lại.
TCT: Thế nếu như gặp lại cậu ta, thì cậu sẽ làm thế nào?
Lâm Mặc: Nếu như đã không may thì còn có thể làm gì khác sao, nhưng tôi nghĩ chắc là không có chuyện đó đâu.
TCT: Lần trước nghe cậu cùng Lưu Chương nói chuyện, không phải cậu nói người kia từng theo đuổi cậu hay sao? Vậy sao không có đợi cậu ta?
Lâm Mặc: Người đó theo đuổi tôi, nhưng tôi có đợi hay cho người đó cơ hội hay không thì có liên quan gì? Chỉ đơn giản là tôi không thích người đó mà thôi.
TCT: (xấu hổ khẽ cười hai tiếng) Được rồi, vậy còn người hôm nay gọi điện cho cậu là ai vậy? Hình như cậu còn cho người ta vào danh sách đen.
Lâm Mặc: Aizzz... (nhỏ giọng nói thầm) còn có thể là ai cơ chứ...
TCT: Hả? Cậu nói gì cơ? Chúng tôi nghe không rõ.
Lâm Mặc: Không có gì, tôi chỉ nói là một người không ngờ tới mà thôi, không có gì quan trọng.

TCT: Vậy được rồi, có vẻ như dạo gần đây cậu cùng Lưu Chương chủ động khá nhiều, cậu có cảm thấy quan hệ giữa hai người đã tiến gần hơn chưa?
Lâm Mặc: Vốn là cũng có chút cảm giác gần thêm vài bước... nhưng mà... haizzz... dường như anh ấy vẫn đang giấu điều gì đó chưa nói ra.
TCT: Vậy cậu có muốn hỏi cậu ấy cho rõ ràng không?
Lâm Mặc: Hỏi sao... thế thì toang luôn. Tôi rất hiểu tính anh ấy, nếu như tôi cứ một mực truy hỏi thì sẽ chỉ khiến cho anh ấy cảm thấy không thoải mái, sau đó dần dần sinh ra phản cảm. Bởi vì chính tôi khi có tâm sự cũng không thích có ai đó truy hỏi.
TCT: Vậy chẳng nhẽ cứ để cậu ấy như vậy?
Lâm Mặc: Đương nhiên là không rồi, tôi sẽ dùng cách của chính mình để giúp anh ấy bọc lộ từ từ, yên tâm đi.
TCT: Ha ha, được rồi, cảm ơn Lâm Mặc đã phối hợp.
Lâm Mặc: Không có chi,  vất vả rồi.

Khách mời thứ tư: Trương Gia Nguyên
TCT: Thông qua sự thay đổi trong nhà chung mấy ngày nay, cơ bản đều có thể nhìn ra cậu có để ý đến Lưu Vũ, nhưng cậu có bao giờ lo rằng cậu ấy sẽ chọn người khác không? Như vậy thì cậu định sẽ làm sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến một người nào khác chưa?
Trương Gia Nguyên: Vừa mới tới liền hỏi liên tục hai câu liền sao?
TCT: Ha ha ha, làm cậu sợ rồi sao?
Trương Gia Nguyên: Sợ gì chứ, haizzz... (cúi đầu suy nghĩ) hôm nay lúc tôi nói chuyện cùng với Châu Kha Vũ, tôi biết dường như anh ấy muốn chọn người khác, tôi cũng muốn từ bỏ, nhưng... thật sự nhìn thấy hai người họ gần gũi, tôi liền không nhịn được mà phiền lòng. Aizzz... chẳng có biện pháp nào khống chế được cảm xúc cả. Nói thật thì hiện tại tôi cũng chưa muốn từ bỏ anh ấy, còn về chuyện có nghĩ đến cơ hội khác hay không thì tôi không có.
TCT: Một chút cũng không từng để ý qua người khác sao? Ví dụ như người hai ngày gần đây cậu tiếp xúc nhiều nhất - Doãn Hạo Vũ?
Trương Gia Nguyên: PaiPai ấy à... Thật ra tôi cũng có chút suy nghĩ... ánh mắt cậu ấy ngày hôm nay không có giống với lúc trước. Nhưng... tôi cũng không muốn nghĩ nhiều đến vậy, tôi chỉ coi cậu ấy như em trai mình mà thôi, đối xử cũng như huynh đệ vậy. Trước mắt cứ là như vậy đã.
TCT: Được rồi! Thật ra trên mạng còn có một câu hỏi thể này. Lúc trước cậu có hứng thú với cả Lâm Mặc lẫn Lưu Vũ, nhưng vì sao cuối cùng lại chọn Lưu Vũ?
Trương Gia Nguyên: Vẫn còn chưa rõ ràng sao? Bởi vì anh ấy khiến tôi rung động đó!
TCT: Vậy cậu không có cảm xúc gì với Lâm Mặc sao? Thế sao trước đó cậu lại nói mình thấy hứng thú với Lâm Mặc?
Trương Gia Nguyên: Bởi vì tôi là thợ săn, ban đầu thấy cậu ấy khá dễ tiếp cận, tính cách thẳng thắn, ở chung thì thấy chơi với cậu ấy rất vui, chất "điên" của cậu ấy cũng rất hợp với tôi, nhưng... quả thật là vẫn thiếu chút cảm giác rung động, cùng lắm chỉ là suy nghĩa "ở bên cạnh cậu ấy chơi thật vui vẻ" mà thôi...
TCT: Vậy từ lúc nào mà cậu xác định mình rung động với Lưu Vũ?
Trương Gia Nguyên: Là lần đầu tiên hẹn hò với anh ấy, anh ấy mặc trang phục biểu diễn lấp lánh, một khắc ấy thật sự khiến cho tôi không thể rời mắt, hơn nữa trước đây tôi đã từng giúp ông nội mình tìm video biểu diễn của anh ấy, đối với anh ấy luôn luôn có tâm thế muốn tìm hiểu. Sau lần anh ấy hẹn hò với Châu Kha Vũ, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ mình không có cơ hội để tiếp cận anh ấy nữa, sợ trong lòng anh ấy đã để chỗ cho người khác, sợ chính mình không có cách nào bước vào mối quan hệ này. Cho nên từ lúc đó tôi đã xác định rằng mình thích anh ấy, về sau lúc hẹn hò tôi cũng không được dùng thư hồng để hẹn, đành phải hoàn thành xong nhiệm vụ rồi mới nói cho anh ấy.

Phụ đề: Sự rung động của người trẻ luôn nảy sinh trong nháy mắt, mà một nháy mắt này cũng khiến cho mình có đầy đủ dũng khí, dùng toàn lực tiến đến bên cạnh người ấy ~

TCT: Cậu có lo lắng không? Vạn nhất lần hẹn hò đó, Châu Kha Vũ không đồng ý đề nghị của cậu, vẫn tới đó thì sao?
Trương Gia Nguyên: Tôi cũng chẳng có biện pháp nào khác, đã dùng hết sức rồi, chỉ có thể thuận theo ý trời.
TCT: Ừm... Hai ngày Lưu Vũ bị thương, cậu không ở đó, hai người lại xảy ra hiểu lầm, cậu cũng cho rằng đây là ý trời sao?
Trương Gia Nguyên: (yên lặng một lúc) Aizzz... hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, nếu như lúc ấy bản thân tỉnh táo không đi tìm anh ấy, hôm sau để ý anh ấy nhiều hơn, tự mình đi quan tâm anh ấy, có lẽ kết quả đã khác.
TCT: Có hối hận không?
Trương Gia Nguyên: Đương nhiên là có, nhưng hối hận thì có ích gì? Chỉ có thể xem tình hình hiện tại, biết tất cả đều là hiểu lầm, hết sức bù lại lỗi lầm mới được chứ.
TCT: Wow ~ Có thể nhìn ra hiện tại cậu đã bình tĩnh hơn nhiều rồi nhỉ. Đã bớt đi cảm giác mạnh mẽ, lỗ mãng ban đầu.
Trương Gia Nguyên: Thật vậy sao? Cám ơn, tôi cũng hy vọng chính mình có thể bớt lỗ mãng đi, để cho anh ấy biết có thể dựa vào tôi. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa... Aizzz... (nhìn thẳng vào máy quay) mọi người có thể giúp tôi không, lúc mà tôi trở nên căng thẳng ấy, có thể lắc camera để ngăn tôi lại.
TCT: Nhiệm vụ này cũng khó quá rồi, ha ha ha (nhìn vào kịch bản) còn có một câu hỏi cuối cùng, lần trước cậu gửi tin nhắn cho Lưu Vũ bảo cậu ấy lừa cậu, là có ý gì?
Trương Gia Nguyên: A... (cúi đầu, cố gắng nhớ lại) Lần đó ư? Lần đó là chơi Truth or Dare, tôi liền hỏi Lưu Vũ là có phải đã có người mình để ý rồi không? Anh ấy nói không có, về sau tôi lại phát hiện anh ấy có gì không đúng với Châu Kha Vũ cho nên mới gửi tin nhắn đó.
TCT: Hình như sáng hôm sau, lúc chào hỏi buổi sáng cậu còn có chút né tránh cậu ấy?
Trương Gia Nguyên: Mới ban nãy không phải nói rằng chỉ còn một câu hỏi sao?

TCT: Câu này thì cũng chỉ là ý nhỏ của câu kia thôi mà...
Trương Gia Nguyên: Ừm... lúc nãy tôi cũng nói rồi, sau lần đó tôi liền biết mình rung động rồi nhưng.... Aizzz... bởi vì tôi là thợ săn cho nên mới sợ anh ấy nhận ra. Nhưng hiện tại tôi sẽ không nghĩ như vậy nữa (nhìn tổ chương trình) Xong hết rồi chứ?
TCT: Được rồi! Cảm ơn vì đã phối hợp, vất vả rồi.
Trương Gia Nguyên: Được rồi! Tạm biệt!

Khách mời thứ năm: Doãn Hạo Vũ
TCT: Nhìn cách cậu gửi tin nhắn cho Trương Gia Nguyên, có phải là cậu đã có một chút cảm xúc gì đó khác với cậu ấy phải không?
Doãn Hạo Vũ: Ừm... rõ ràng đến vậy sao?
TCT: Cũng không hẳn, chỉ là theo dõi tin nhắn cũng như ánh mắt của cậu là có thể nhìn ra có gì đó không đúng. Nhờ đâu mà cậu có sự thay đổi này vậy?
Doãn Hạo Vũ: (còn thật sự tự hỏi) Nói thế nào nhỉ, mấy ngày nay ở chung, tôi có cảm giác Nguyên ca thực sự rất chu đáo, biết chăm sóc người khác. Bề ngoài trông có vẻ như rất tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết nhưng thực ra lại vô cùng cẩn thận, quan sát rất rõ từng chút thay đổi một của chúng tôi. Sự tương phản này chính là thứ thu hút tôi.
TCT: Có thể nói rõ hơn xem cậu đã rung động với cậu ấy từ lúc nào không?
Doãn Hạo Vũ: Ừm... Buổi sáng sau khi tôi nhận được tin tức tiểu Cửu ca cùng với Viễn ca ghép đôi thành công, tâm trạng rất tệ, vô cùng khó chịu nhưng lại sợ ảnh hưởng đến người khác cho nên vẫn cố gắng khống chế cảm xúc. Cho tới khi gọi Nguyên ca dậy, cậu ấy nhìn ra sự bất thường của tôi, lo lắng hỏi han. Lúc ấy trong lòng tôi đột nhiên có một tia vui sướng, về sau lúc ăn cơm, cậu ấy cũng vẫn ở bên cạnh, còn múc canh giải rượu cho tôi. Nhưng thật ra tôi cũng không rõ như thế có gọi là rung động hay không, chỉ có thể nói rằng cảm nhận đã có chút thay đổi.
TCT: Thế nếu cậu xác định được đây là rung động thì sao? Cậu có muốn chủ động theo đuổi cậu ấy không?
Doãn Hạo Vũ: Tôi không biết, tôi vẫn khá thích trạng thái của chúng tôi bây giờ, hơn nữa tôi cũng biết hiện giờ trong mắt cậu ấy chỉ có Lưu Vũ ca... Cho nên chắc là... tôi sẽ không quá chủ động trước mặt cậu ấy, sẽ để ý hơn trước đây thôi. Lúc nào cậu ấy cần người tâm sự thì tôi sẽ ở bên cạnh...
TCT: Cậu không nghĩ đến chuyện tranh thủ thời cơ sao?
Doãn Hạo Vũ: Tôi... hiện tại muốn tôi trả lời câu hỏi này thì tôi cũng không biết nên trả lời làm sao. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì tôi cũng vừa mới thất tình, lập tức muốn đi chủ động với người khác... thì không tốt lắm.
TCT: Ok ~ Vậy nếu đến cuối cùng, cậu ấy vẫn còn độc thân, hoặc là chọn từ bỏ người kia, vậy cậu có muốn tạo ra cơ hội cho cả hai không?
Doãn Hạo Vũ: Ừm, cho đến lúc này, cảm xúc của tôi dành cho cậu ấy cũng đã xác định rồi, cho nên tôi sẽ thử xem sao.
TCT: Nhìn cậu cùng khách mời mới ngày hôm nay cũng rất vui vẻ, cậu cũng chăm sóc cho người ta. Vậy cậu có muốn tiếp xúc thêm với cậu ấy không?
Doãn Hạo Vũ: Tùy duyên thôi, nếu có cơ hội thì có thể tiếp xúc nhiều thêm một chút. Anh ấy cũng vừa mới đến, nhiều điều chưa biết cho nên phải tiếp xúc mới hiểu rõ được.
TCT: Đúng vậy. Vậy nếu sau này cậu ấy mời cậu hẹn hò, cậu có nhận lời không?
Doãn Hạo Vũ: Có chứ, có cơ hội thì vẫn là nên chấp nhận, như thế cũng tốt cho chính mình. Hơn nữa tôi thấy anh ấy cũng khá hợp với mình, đều là người ngoại quốc, cũng có đề tài chung, nếu hẹn hò chắc chắn cũng sẽ dễ dàng.
TCT: Được rồi ~ Cảm ơn cậu đã tham gia phỏng vấn nha.
Doãn Hạo Vũ: Không có gì.

Khách mời thứ sáu: Châu Kha Vũ
TCT: Lúc trước Lưu Vũ nói với cậu hi vọng có thể cùng nhau thoải mái trò chuyện, cậu cảm thấy thế nào?
Châu Kha Vũ: Tôi... (thở dài, lập tức lắc lắc đầu)
TCT: Nhìn hai người các cậu ở chung với nhau, đặc biệt là lúc trong phòng bếp, sao cậu lại đột nhiên nắm lấy tay cậu ấy? Là bởi vì lo lắng sao? Không sợ làm vậy sẽ khiến cậu ấy hoảng sợ sao?
Châu Kha Vũ: Ừm... đương nhiên tôi biết làm vậy có thể khiến anh ấy không thoải mái, nhưng tôi giống như không có cách nào khống chế được tâm trạng mình vậy, lúc nào cũng đẩy anh ấy vào mấy tình huống có chút xấu hổ.
TCT: Vậy cậu có từng bao giờ nghĩ tới sẽ điều chỉnh tâm tính, trở về như thời điểm ban đầu không?
Châu Kha Vũ: Tôi cũng có thử khiến bản thân trở lại trạng thái như ban đầu, không quá để ý xem ánh mắt anh ấy nhìn về phía nào, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được. Tôi sợ rằng một khi mình trầm lại, sẽ có người khác mạnh mẽ tấn công... tôi sợ... không thể nào chen giữa bọn họ được.
TCT: Ừm... Chúng tôi cũng đã xem qua nhật ký của cậu rồi, đặc biệt là câu cuối cùng "rõ ràng lúc mới bắt đầu, người chiếm thế thượng phong là tôi, như thế nào lại... đột nhiên thay đổi" ấy. Lúc viết mấy dòng này, tâm trạng cậu thế nào?
Châu Kha Vũ: Lúc ấy... vừa mất mát, bất lực lại vừa buồn khổ nữa.
TCT: Là bởi vì cậu không rõ Lưu Vũ vì sao lại quan tâm đến người khác hơn, cho nên mới thấy mất mát sao?
Châu Kha Vũ: ....... Thật ra tôi cũng biết, tôi biết chính mình không tốt,... nhưng lại không dám thừa nhận. Tâm trí tôi lúc này tràn ngập hình ảnh anh ấy giúp tôi sấy tóc, nấu canh gừng... nhưng có lẽ bây giờ sẽ không còn được như vậy nữa. Đương nhiên trong lòng sẽ có chút mất mát, khó chịu... chon nên... (có chút ảo não cúi đầu, tự suy nghĩ)
TCT: Cho nên? Cho nên cậu làm sao?
Châu Kha Vũ: (thoáng có hơi kích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC