Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, cuộc sống của dân chúng ở Hàng Châu vẫn diễn ra bình thường như bao ngày. Trên đường phố, các sạp hàng, trà quán, tửu lâu, khách điếm ... đều nườm nượp người ra kẻ vào; quang cảnh thật đông vui nhộn nhịp, trái ngược hẳn với bầu không khí tang thương đang bao trùm lên cả phủ nhà họ Tiết. Tại sảnh đường chính trong phủ, trên dưới ai nấy đều ngậm ngùi khóc thương trước linh cữu của Tiết đại tiểu thư. Tiết phu nhân vừa đốt tiền vàng vừa than khóc cho số mệnh của con gái mình. Sự ngột ngạt đang đè nặng lên từng con người ở phủ Tiết gia thì chợt bên ngoài loáng thoáng có tiếng người nói chuyện:

- Bái kiến Tiết đại nhân, vãn bối là bằng hữu của Tề huynh, nay nghe được tin hồng nhan tri kỷ của Tề huynh gặp nạn nên vãn bối mạo muội đến phủ muốn dâng nén hương để tỏ lòng thương tiếc. Tiết đại nhân xin hãy giữ gìn sức khỏe, tránh bi thương quá độ mà sinh bệnh tật.

- Các vị công tử khách khí rồi. Tấm lòng của các vị công tử Tiết mỗ xin ghi nhận. Đương lúc tang gia bối rối, nếu trong phủ tiếp đón không được chu đáo, mong các vị thứ lỗi. Người đâu, mau dẫn bốn vị công tử đây vào sảnh chính.


Bốn vị công tử đang được nhắc đến ở đây là ai? Đó chính là bốn thiếu niên thần thám nổi danh ở Kinh thành, người dẫn đầu bọn họ là An Thành hầu Châu Kha Vũ và cũng là người đứng đầu Tam pháp ty. Tuy nhiên thân phận đặc biệt của họ lại không được để lộ ra dù chỉ một chút, cốt để phục vụ cho việc điều tra vụ án. Kha Vũ thầm nghĩ, may mà trong phủ ngoài Tiết đại nhân và Tề Minh Viễn ra không ai biết họ trông như thế nào, nếu không có lẽ họ đã phải cải trang để thuận tiện cho việc tra án rồi. Mải suy nghĩ, Kha Vũ cùng Gia Nguyên, Lưu Chương, Lâm Mặc ba người đã vào đến đại sảnh. Vừa trông thấy bóng dáng của bốn vị công tử, gia nhân trong phủ người nào người nấy đều cảm nhận được một cách rõ rệt họ không phải người tầm thường, hiềm vì nỗi đang để tang người đã khuất nên không tiện bày tỏ sự ngưỡng mộ, kính phục.

Kha Vũ sau khi thay mặt ba người kia dâng hương trước bài vị của Tiết đại tiểu thư thì quay ra nói vài câu an ủi với Tiết phu nhân với thái độ hết sức ôn hòa, lễ phép. Lúc này Tề Minh Viễn cũng đứng ra đáp lễ, đoạn mời bốn người đến phòng riêng dành cho khách khứa để nghỉ ngơi. Khi thấy xung quanh không có ai, Kha Vũ mới phân công nhiệm vụ:

- Chúng ta sẽ chia nhau ra hành động. Ta cùng Lưu Chương ca ca sẽ đến hiện trường xem xét. Nguyên Nhi, đệ cùng Lâm công tử hãy tra xét một vòng quanh phủ, nếu tiện thì có thể dò hỏi gia nhân để thu thập được càng nhiều manh mối càng tốt, như vậy sẽ càng có lợi cho việc điều tra của chúng ta. Một canh giờ nữa hẹn gặp mọi người ở đây để bàn bạc.


Ba người kia đều gật đầu đồng tình rồi ai nấy nhanh chóng đi làm việc của mình. Lưu Chương quay sang hỏi Tề Minh Viễn đang đứng bên cạnh:

- Có thể phiền công tử dẫn chúng ta đến phòng của Tiết đại tiểu thư để xem xét qua được không?

- Đương nhiên là được. Mời các vị.

Tề Minh Viễn dẫn hai người Kha Vũ và Lưu Chương đến một căn phòng nhỏ nằm ở gác hai, khi bước vào phòng cả hai đều ngẩn người. Phần lớn đồ đạc trong phòng đều đã bị tổn hại từ đám cháy đêm qua, chỉ còn một số ít không bắt lửa là vẫn còn nguyên vẹn. Trong phòng có một chiếc giường được kê sát tường, ở phía cuối giường cách đó không xa là giá đèn, tuy nhiên cây đèn trên đó đã biến mất. Đối diện với giường và giá đèn là cửa sổ. Kha Vũ đưa mắt đánh giá xung quanh căn phòng một lượt rồi nói:

- Tề công tử, căn phòng này vẫn luôn được giữ nguyên hiện trạng kể từ đêm qua đúng không?

Tề Minh Viễn gật đầu:

- Phải, vì phát hiện ra điểm nghi vấn nên tại hạ đã không cho người lui tới căn phòng này dọn dẹp sau khi di hài của Lưỡng Ý được đưa đi, đề phòng trường hợp còn sót lại manh mối bị hung thủ động tay vào, như vậy mọi chuyện sẽ càng khó làm sáng tỏ hơn.

Lưu Chương lên tiếng:

- Xin hỏi công tử, nghi vấn nằm ở điểm nào?

Tề Minh Viễn bước nhanh về phía cuối giường, dùng tay lay lay giá đèn, đoạn đáp:

- Theo lời gia nhân kể lại với tại hạ, lúc mọi người đã dập tắt được đám cháy và lao nhanh vào phòng thì thấy cây đèn vốn được đặt trên cái giá này đã vỡ, chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vương vãi ở chân giường. Nguyên nhân của đám cháy cũng được xác định bắt nguồn từ cây đèn, còn vì sao cây đèn lại đổ thì tính đến bây giờ lời giải thích duy nhất cho việc này là đêm qua gió thổi mạnh làm vỡ đèn. Tuy nhiên, tại hạ thắc mắc một điều cây đèn nặng như vậy, sao đèn rơi vỡ nhưng giá đèn vẫn đứng yên tại chỗ cũ? Giống như có kẻ cầm cây đèn gây tội ác chứ không phải cây đèn này bị gió vô tình thổi đổ vậy.

- Điều công tử nói không phải không có lý, tuy nhiên chúng ta cần tái hiện lại hiện trường để chứng thực cho suy đoán này. Công tử có thể nhờ người mang một cây đèn y hệt cây đèn trong phòng tiểu thư đến đây không? - Kha Vũ hỏi.


Tề Minh Viễn gật đầu rồi bước ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã quay trở về với một cây đèn chưa được thắp sáng. Hắn đặt cây đèn lên giá, Kha Vũ và Lưu Chương hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu, xem chừng đã hiểu ý đối phương. Lưu Chương kéo Tề Minh Viễn ra xa, hắn còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Kha Vũ đến bên cửa sổ rồi vận khí tung một chưởng nhằm vào cây đèn. Cây đèn cùng giá đèn đều đổ xuống, cây đèn vỡ tan tành, cảnh tượng y như lời miêu tả của Tề Minh Viễn. Đợi đến khi các mảnh vỡ đã được dọn dẹp xong, Kha Vũ nói:

- Đúng là giá đèn không thể ở y nguyên vị trí cũ được. Đèn và cả giá đèn sẽ phải cùng đổ, sau đó lửa bắt đầu lan từ phía cuối giường...

- Khoan đã, ngọn lửa không thể bắt đầu từ phía cuối giường được. Ta tận mắt chứng kiến khuôn mặt của Lưỡng Ý bị cháy nghiêm trọng nhất, đến nỗi ta không cả nhận ra nàng, chỉ có thể nhận diện qua chiếc trâm do chính tay ta tặng nàng cài trên đầu nàng.

Tề Minh Viễn ngắt lời, làm Lưu Chương trầm ngâm.

- Như vậy không phải cây đèn bị đổ mà là có người cố tình cầm cây đèn đốt khuôn mặt của Lưỡng Ý tiểu thư trước rồi lửa mới cháy lan sang các bộ phận còn lại. Nhưng nếu lúc ấy Lưỡng Ý tiểu thư đang ngủ thì chắc chắn sẽ bị sức nóng của ngọn lửa làm cho thức giấc, không thể không có dấu hiệu phản kháng được, cho dù tiểu thư đã uống thuốc an thần nên ngủ say như lời công tử kể. Có lẽ Lưỡng Ý tiểu thư đã bị khống chế từ trước, hoặc là...

- Hoặc là người đã chết từ trước đó. - Kha Vũ tiếp lời - Xem chừng chúng ta phải nhờ cậy đến ngỗ tác của quan phủ Hàng Châu để khám nghiệm thi thể thì mới có thể biết được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Lưỡng Ý tiểu thư.

Tề Minh Viễn xúc động, tay siết thành quyền:

- Giờ ta sẽ đến phủ nha một chuyến để mời ngỗ tác về phủ tra rõ chân tướng. Các vị công tử ở lại đây xin hãy dốc toàn lực để phá giải vụ án, Tề mỗ xin được cảm kích vạn phần.

Kha Vũ dặn dò:

- Công tử đi cẩn thận, nhất nhất không được kinh động đến người trong phủ. Tốt nhất công tử hãy đợi đến đêm mới đưa ngỗ tác vào khám nghiệm thi thể, lúc này chỉ cần công tử bảo gia nhân lui về phòng để một mình mình ở lại canh linh cữu rồi dẫn ngỗ tác vào là được.


Đợi đến khi Tề Minh Viễn khuất bóng sau cánh cửa, Kha Vũ mới quay sang hỏi Lưu Chương:

- Huynh thấy sao về vụ án lần này?

- Theo ta thấy, nếu xác định được nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân thì mọi việc sẽ dễ điều tra hơn. Còn bây giờ, chúng ta chỉ có thể đưa ra giả thuyết để loại trừ. Giả thuyết thứ nhất, nếu cây đèn thật sự bị gió thổi đổ thì sẽ vướng phải hai nghi vấn chúng ta vừa nhắc đến khi nãy, giá đèn cũng phải đổ theo và lửa sẽ phải lan từ phía cuối giường. Hai điều này đều mâu thuẫn với thực tế. - Lưu Chương nói ra suy nghĩ của mình.

- Như vậy, chỉ còn giả thuyết thứ hai, có kẻ dùng cây đèn thiêu cháy nạn nhân, khuôn mặt cháy nghiêm trọng hơn các bộ phận còn lại nên khả năng cao hắn ra tay bắt đầu từ khuôn mặt. - Kha Vũ nói tiếp - Tuy nhiên, để làm được điều này hung thủ phải đáp ứng một điều kiện, đó là nạn nhân không còn khả năng phản kháng. Hung thủ có thể dùng một vật dụng nào đó để khống chế nạn nhân trên giường; sau khi đám cháy được dập tắt, nhân lúc mọi người còn đang để ý đến thi thể, hung thủ đã giấu vật dụng ấy đi. Cũng không loại trừ trường hợp vật dụng ấy đã bị đốt thành tro khiến tất cả mọi người đều không nhận ra điểm khác thường. Phương án thứ hai, hung thủ đã đánh thuốc mê nạn nhân từ trước, hoặc hung thủ đã ra tay sát hại nạn nhân rồi mới phóng hỏa đốt thi thể, dàn dựng thành một vụ hoả hoạn thông thường.

- Một vấn đề nữa mà ta băn khoăn là, vì sao nhất định phải hủy khuôn mặt của nạn nhân trước? Lẽ nào hung thủ hận Lưỡng Ý tiểu thư đến tận xương tủy, biết đặc điểm của phụ nữ là quý trọng dung nhan như sinh mệnh nên mới ra tay tàn độc như vậy?

Lưu Chương vừa xem xét các vật dụng trên bàn vừa lơ đãng nói.

Kha Vũ lắc đầu:

- Đệ cũng không biết vì sao, chỉ là đệ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thôi hãy tạm gác chuyện đó qua một bên đã; trước khi Tề công tử quay về, chúng ta xem xét các manh mối khác trước đi.


Hai người đang tra xét những vật dụng còn sót lại, chợt Lưu Chương cất tiếng hỏi:

- Đệ có ngửi thấy mùi gì không, Kha Vũ?

Kha Vũ ngẩng đầu lên đáp:

- Từ lúc bước vào phòng đến giờ đệ luôn cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng nhưng không để ý lắm. Huynh có cao kiến gì chăng?

- Không, chỉ là mùi hương này rất quen thuộc... À, ta nhớ ra rồi, trong phòng mẫu thân của ta cũng có mùi hương này. Đây là mùi của huân hương, huân hương thường được đốt trong huân lô, có tác dụng tạo hương thơm cho căn phòng và quần áo, đồng thời cũng giúp đuổi côn trùng, giữ cho phòng luôn thoáng mát, sạch sẽ. Lưỡng Ý tiểu thư chắc cũng dùng đến huân hương, thật là một cô nương tao nhã và tinh tế, chỉ tiếc lại yểu mệnh...

- Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng tra rõ chân tướng để người đã khuất được an lòng.

Kha Vũ nói đoạn, mở ngăn kéo tủ thì phát hiện bên trong đặt một xấp giấy. Lưu Chương cầm lên, cẩn thận lật từng tờ để xem.

- Đây đều là những bài thơ tình nổi tiếng trong kho tàng văn chương cổ đại, lời hay ý đẹp, chỉ duy nhất có một điểm khó hiểu... Trên tập thơ này không đề tên người viết, cũng chẳng đề tên người nhận. Lưỡng Ý tiểu thư đang trong giai đoạn mặn nồng với Tề công tử, theo lý thì phải đề tên Tề công tử mới đúng. Hoặc giả như Tề công tử viết tặng Lưỡng Ý tiểu thư thì cũng như vậy. Còn nếu nói Lưỡng Ý tiểu thư chỉ chép lại những bài thơ này trong một phút cao hứng thì... ta không nghĩ có cô nương nào tự dưng chép thơ tình mà không hướng đến một ai cả.

Kha Vũ nhíu mày suy tư, rồi nhìn ra ngoài trời nhắc:

- Nguyên Nhi và Lâm Mặc chắc đã trở về phòng theo như lời hẹn rồi. Chúng ta cũng nhanh chóng tụ họp với hai người họ thôi, xem xem có manh mối gì mới không, tập thơ này huynh cứ giữ lại để nghiên cứu sau cũng được.


Lưu Chương gật đầu rồi cùng Kha Vũ đi xuống tầng dưới, đến nơi thì đã thấy Gia Nguyên và Lâm Mặc an vị ở đó rồi. Kha Vũ đem những điều mình và Lưu Chương vừa thu thập được kể lại một lượt, đoạn hỏi Gia Nguyên:

- Hai người có tra ra được manh mối gì hữu dụng không?

- Vừa nãy, đệ cùng Lâm Mặc ca ca đến hậu viện thì có phát hiện. - Gia Nguyên hào hứng kể - Hậu viện là một hoa viên, tại đó Lâm Mặc ca ca phát hiện ra một vệt máu đã khô trên tảng đá sau khóm hoa hồng. Đệ đã khéo léo hỏi mọi người trong phủ xem có ai từng xô xát hay ẩu đả ở đấy không thì mọi người đều nói không có, chỉ duy nhất có một nha hoàn tên là Tiểu Tuyết kể lại rằng đêm qua một nha hoàn khác là Cẩn Mai có đến hoa viên để chăm sóc cây cỏ. Đệ cùng Lâm Mặc ca ca đến tìm Cẩn Mai cô nương để hỏi xem vệt máu đó là như thế nào thì cô ấy đáp do hôm qua bất cẩn mà ngón tay trỏ của cô ấy bị gai nhọn của hoa hồng đâm phải nên mới tạo thành vệt máu như vậy. Tay cô ấy lại đang trùng hợp bị bỏng nên bọn đệ không chứng thực được ngón tay cô ấy có thật sự bị gai đâm trúng không...

- Tuy nhiên, Cẩn Mai cô nương nói đến đây là tôi đã phát hiện ra sơ hở trong lời khai của cô ấy rồi. Bình thường khi ngón tay bị đâm máu sẽ chảy nhỏ giọt, nhưng vệt máu chúng tôi tìm thấy lại là vệt máu liền mạch, không hề giống máu chảy ra từ ngón tay bị đứt. Hơn nữa ...

Nói đến đây, Lâm Mặc bỗng ngập ngừng.

Lưu Chương nhướn mày nhìn Lâm Mặc, xem chừng rất muốn nghe xem Lâm Mặc còn cao kiến gì nữa không. Cuối cùng Lâm Mặc cũng mạnh dạn nói tiếp:

- Tôi luôn cảm thấy Cẩn Mai cô nương có điểm gì đó khác thường, chỉ là không nói rõ ra được điểm khác thường đó nằm ở chỗ nào. Tuy nhiên thứ nhất là chưa có manh mối gì thêm, thứ hai là để tránh đánh rắn động cỏ nên chúng tôi quyết định không vạch trần sơ hở của cô ấy ngay tại đó mà để về bàn bạc với hai người sau.


Lưu Chương vỗ nhẹ vào vai Lâm Mặc khích lệ, tỏ ý hai người đã làm rất tốt rồi, đoạn nói:

- Như vậy là chúng ta đã thu thập được một số manh mối hữu ích, cũng đã khoanh vùng được đối tượng tình nghi. Tuy nhiên chi tiết quan trọng nhất là nguyên nhân cái chết của nạn nhân vẫn chưa được làm rõ, còn phải đợi đến đêm Tề công tử đưa ngỗ tác đến khám nghiệm thi thể mọi chuyện mới sáng tỏ. Ta nghĩ bốn người chúng ta cũng đã làm việc cật lực cả ngày rồi, chi bằng hãy tạm gác lại vụ án để nghỉ ngơi ăn tối đã.

Ba người đều gật đầu tán thành. Đúng lúc ấy Tiết đại nhân cũng sai người mang cơm đến phòng của bốn vị công tử, mọi người vừa ăn cơm vừa suy nghĩ và bàn luận thêm về tình tiết vụ án.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net