Day 7.1 [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Em ấy chết rồi." Kazuma đứng lên. Cậu nhìn con quái vật phía bên kia, cau mày cảnh giác. Nó đã rút gần hết những chiếc đinh trong đầu ra, những chiếc đinh rơi trên mặt đất, còn đem theo lúc nhúc giòi bọ.

Con quái vật rên rỉ, khó nhọc bò trên mặt đất, tiếng rên rỉ của nó càng lúc càng nhẹ hơn, cái đầu thối rữa cuối cùng cũng bắt đầu trở lại nguyên vẹn, nhưng nó vẫn không thể hoàn toàn ghép lại ngũ quan. Khung cảnh trong đại sảnh cũng đang thay đổi, những cây cột chống đỡ trần nhà bắt đầu vặn vẹo bất thường. Màu sắc của bức tranh trên tường dần trở nên mờ nhạt, sàn nhà bắt đầu uốn lượn như một ngọn sóng.

Quái vật và thế giới này bổ sung cho nhau, nhưng hôm nay chúng liên tiếp bị tấn công - đầu tiên tấm gương bao phủ toàn bộ hòn đảo bị phá hủy, sau đó bản thân nó cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Tuy không gian này còn có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng nó cũng đang bắt đầu sụp đổ. Trên mặt đất vặn vẹo xuất hiện những vết nứt nhỏ, những vết nứt đó dần dần rộng ra, tạo thành một hố đen không đáy.

Santa biết mình không thể ở bên Lâm Mặc được nữa, quay đầu lại muốn kéo nhóm Kazuma nhanh chóng rời khỏi đây nhưng không được. Cậu nhìn thấy Mika không biết tại sao lại đang đứng thất thần giơ cánh tay của mình lên, nhìn có chút mờ mịt.

Vết thương trên cánh tay của cậu ấy dường như đã lớn hơn nhiều, bắt đầu trở nên thối rữa. Cậu ấy giống như đột nhiên trở nên yếu ớt, thân thể hơi nghiêng ngã, đứng không vững liền quỳ rạp trên mặt đất. Mùi máu khiến con quái vật phản ứng dữ dội, da thịt trên người nó co rúm lại, điên cuồng kêu gào muốn nuốt chửng con mồi đang bị thương trước mặt.

"... Quái vật có thể kéo người khác vào thế giới trong 'gương'." Riki lẩm bẩm, rồi đột nhiên phản ứng lại: "Đi mau! Rời khỏi chỗ này, mọi người đi ..."

"Anh và Santa đi trước đi." Kazuma điềm tĩnh ngồi xuống cạnh Mika, vừa cảnh giác con quái vật đang đến gần, vừa quay đầu bảo nhóm Riki mau rời đi: "Ở đây rất không an toàn. Các anh rời khỏi đây trước đi, bọn em sẽ tìm cách tụ họp cùng các anh sau."

Santa gật đầu, kéo Riki rời khỏi sảnh. Con quái vật thèm khát nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chảy máu của Mika, nhưng nó vẫn không đủ sức mạnh để đưa cả hai người vào thế giới 'gương'. Khung cảnh trong hội trường đã bắt đầu dần ổn định,vết thương trên cánh tay của Mika đang dần hồi phục trở lại kích thước bình thường.

Con quái vật kiểm soát mọi thứ trong thế giới này, từ không gian, thời gian, cho đến tất cả mọi người. Sinh lực của nó quá ngoan cường, cho dù bị tấn công liên tục cũng không thể hoàn toàn hạ được nó. Thế giới đang tan vỡ dần trở nên bình thường, Mika đã có thể đứng dậy. Nhưng anh vẫn cúi đầu, nhìn vết thương của chính mình, không nhúc nhích.

"Anh cảm thấy rất ghê tởm."

Mika mấp máy môi,nhẹ giọng nói: "Tại sao ... nó có thể biến anh thành như vậy?"

"Cái gì?" Kazuma căng thẳng, không thể nghe rõ lời Mika vừa nói, cúi xuống cố gắng nghe rõ lời anh: "Anh vừa nói ..."

"Kaz" Mika ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt như suối, nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Kazuma, thì thầm: "Anh muốn rời khỏi đây."

Mika luôn muốn rời khỏi nơi này. Ngay từ giây phút đầu tiên thế giới đáng sợ và tàn khốc này bắt đầu, không một giây nào anh không muốn rời khỏi đây. Anh chưa bao giờ thích nói lời từ biệt, nhưng thế giới này hết lần này đến lần khác buộc anh phải đối mặt với chia ly ảm đạm. Bên cạnh anh từng có những người cộng sự, vì bọn họ anh có thể chống đỡ tiếp tục tiến về phía trước, đối mặt với tất cả những điều khủng khiếp này - nhưng nếu mọi người đều đã rời đi thì tại sao? Tại sao anh còn phải tiếp tục một mình lưu lại nơi này?

Kazuma im lặng, cậu ngẩng đầu, nhìn lối ra ở cửa lớn đại sảnh. Cánh cửa này dường như không bị ảnh hưởng, nó vẫn đứng đó, khi xung quanh gần như đều đã trở thành đống tro tàn. Mika nhìn theo ánh mắt của cậu, anh nhìn thấy bầu trời trong vắt bên ngoài cửa, không một gợn mây, tán lá của những loài cây vùng nhiệt đới cao vút đung đưa trong gió. Rõ ràng họ chỉ bị mắc kẹt trong thế giới này bảy ngày, lại giống như họ đã xa cách những điều tươi đẹp ấy cả một đời.

"Anh không muốn ở đây nữa sao?" Kazuma nắm tay Mika, giọng cậu trở nên trầm xuống, nhưng vẫn rất dịu dàng.

Nếu anh không muốn ở lại chỗ này, chúng ta có thể rời khỏi đây không?

Mika lặng lẽ nhìn cậu, anh nói, "Dẫn anh đi nhé!"

Dẫn anh đi nhé - cuối cùng anh ấy cũng có thể nói ra bốn chữ này. Dường như từ trước đây rất rất lâu, anh đã luôn muốn nói như vậy.

Kazuma đứng lên, Mika cũng đứng dậy, chắn ở phía trước cậu. Đại sảnh vẫn còn chút lay động, con quái vật nhìn chằm chằm phía sau họ như hổ rình mồi, sẵn sàng nuốt chửng con mồi vào bụng bất cứ lúc nào. Kazuma không quay đầu lại, cậu nhìn về phía cửa, nói với Mika: "Chúng ta đi thôi."

Cậu không muốn ở lại đây, cũng không muốn Mika ở lại đây. Cậu không muốn trở thành một phần của con quái vật, cũng không muốn giết tất cả mọi người rồi cô độc một mình trên thế giới này. Như thế không phải là cậu, cũng không phải bọn họ. Nếu như con quái vật muốn chi phối bọn họ giết hại lẫn nhau hoặc cả hai cùng chết, họ thà tự chọn cho mình một cái kết.

Trong mắt Kazuma, ngoài cửa chỉ có một làn sương mù dày đặc xám xịt đang bao phủ. Mấy ngày nay, cậu đã nhiều lần hỏi nhiều người thời tiết bên ngoài như thế nào, nhưng cậu chưa bao giờ hỏi Mika vì cậu sợ Mika sẽ phát hiện. Trong mắt người khác, có mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, có ánh trăng khi tròn khi khuyết, có đèn đường, có hoa lá cỏ cây, có tất cả những thứ tốt đẹp và hoài niệm - nhưng trong mắt cậu chưa bao giờ tồn tại những nhìn ảnh đó. Vì vậy, khi Nine nói rằng ghi chú của cậu là "bước ra khỏi đảo hải hoa", cậu cũng chẳng ngạc nhiên chút nào, cậu đã sớm đoán được mình có điểm đặc biệt.

Vào ngày đầu tiên, Kazuma có thử cố gắng mở cửa sổ, khi đó tất cả mọi người không ai có thể mở được bất cứ một cánh cửa nào, nhưng cậu lại có thể. Nhưng màn sương dày đặc ngoài cửa sổ có vẻ rất độc, chỉ hít phải một ngụm, cậu đã cảm thấy khoang mũi bỏng rát. Vì vậy, cậu lập tức đóng cửa sổ và không nói điều này với bất kỳ ai.

"Rời khỏi đảo Hải Hoa" với cậu không phải là chuyện tốt. Thế giới này đem đến cho người khác một ảo ảnh tuyệt đẹp, làm họ tin bên ngoài tòa nhà này vẫn là những khung cảnh tốt đẹp như xưa, nhưng những gì cậu có thể nhìn thấy chỉ là màn sương mù dày đặc. Cậu là người duy nhất không được sử dụng liều thuốc an ủi đó, rời khỏi nơi này thứ chờ đợi cậu chỉ là cái chết.

Nhưng không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc rời đi. Nếu Mika và Caelan không ở đây, cậu nhất định sẽ tìm một đêm không ai để ý, một mình rời khỏi nơi này, Kazuma đã luôn nghĩ như vậy. Giờ đây Mika đang nắm tay cậu, muốn cậu "đưa anh đi", nhưng cậu sẽ phải nói thế nào với Mika về cái chết mà anh sẽ phải đối mặt sau cánh cửa này?

"Hôm nay thời tiết thật đẹp." Mika đột nhiên nói: "Một ngày nắng đẹp, sunny day. Có cả gió nhẹ và không gợn một chút mây. Nếu hai chúng ta ra ngoài, có lẽ cần dùng kem chống nắng."

Kazuma sửng sốt, sau đó bất lực mỉm cười thở dài. Mika với cậu đã quá quen thuộc, làm sao anh có thể không chú ý cậu luôn hỏi người khác về thời tiết, và làm sao anh có thể không chú ý cậu có thể mở cửa sổ. "Anh đã biết tất cả?" Kazuma rất muốn hỏi, nhưng đột nhiên cậu lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Cậu vẫn chưa kịp lên tiếng, Mika đã dịu dàng nắm tay cậu và nói: "Anh biết tất cả mọi thứ."

Không cần hỏi, cũng không cần trả lời, anh ấy biết tất cả.

Kaz cười: "Hôm nay thời tiết thật sự đẹp lắm sao?"

"Ừm, đẹp lắm đó." Mika cũng cười: "Trời xanh ngắt, còn có hàng dừa nữa. Hòn đảo này đẹp như Hawaii vậy".

"Giống Hawaii?" Kazuma nhướng mày: "Vậy thì chắc chắn thời tiết rất đẹp rồi."

Kazuma đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Màn sương cay nồng ngay lập tức xộc đến, như một loại axit có độc tính cao, khiến phổi họ bỏng rát. Mika ở bên cạnh cậu, không hề lùi bước, chỉ mỉm cười nhìn cậu: "Seems like a summer day. . . . . . suitable for surfing."

Mùa hè đã đến. Sóng biển, sơ mi trắng, ván lướt sóng, nhạc jazz sôi động, vết cháy nắng, bọt khí vỡ tan trong lon coca, kem trái cây màu cầu vồng sặc sỡ, gió biển ẩm mặn... nhóm thiếu niên cũng đã đến. Họ mở toang cánh cửa, không lùi bước, trước mắt họ là cả quá khứ không phai màu và tương lai tươi sáng rực rỡ.

"Ừm, summer day." Kazuma nắm tay Mika, đây không phải là lần đầu tiên cậu rời đảo Hải Hoa, nhưng lần này bên cạnh cậu đã có người đồng hành. Họ tiến vào lớp sương mù dày đặc có thể ăn mòn mọi thứ, nhưng dường như họ chỉ đang bước đi trên bãi cát vàng một buổi sáng đầy nắng.

Như Kinh Thánh nói: Có con đường tưởng như ngay thẳng, nhưng cuối cùng lại dẫn đến tử vong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net