49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lao Động Đi, Bánh Không Tự Rơi Xuống Đâu - Phần 2]

.

.

.

.

Nhật Ký Hành Trình Hóa Giàu Của INTO1.

Ngày đầu tiên, 7h45 sáng.

Khu vực lầu dưới lúc này khá nhộn nhịp, các cậu trẻ gần như đã hoàn tất công đoạn chải chuốt thay đồ, hiện tại đang chuẩn bị ăn sáng.

Phòng khách ầm ầm tiếng vật lộn, ngoại trừ Patrick không biết chạy đâu thì bây sói con máu chiến sục sôi hệt như năm cục bột tròn trùng trục trong chén trôi nước lao vào "đồ sát" lẫn nhau.

Qua 5 phút, tiếng Châu Kha Vũ kêu cứu vang vọng cả nhà, xem ra lại bị anh em nhắm vào hội đồng rồi.

Rikimaru làm ổ bên sopha nhìn qua cười một cái rồi tắt ngúm ngay, bật chế độ giả điếc cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.

Người này không phải anh Riki hiền lành xinh xắn không ai sánh bằng, đây rõ ràng là nhân cách thứ hai của anh ấy - Maru-kun.

"Này chàng trai bên đó, em không cần biết anh hiện tại là Riki hay Maru, nhưng làm ơn đừng thấy em chết mà làm lơ chứ."

"Ừ thì, anh nhớ ra mình để quên đồ trên phòng rồi. Mấy đứa cứ tự nhiên."

Nói rồi mắt anh long lanh chớp chớp, nhảy chân sáo bỏ mặt đứa em khóc không thành tiếng.

"Rikimaru, em hối hận vì đã tin tưởng anh! Lão Lưu, cứu em~~"

Lâm Mặc phối hợp cùng Trương Gia Nguyên, Tiểu Cửu đè Châu Kha Vũ xuống giọng điệu thiếu đánh nói "Lão Lưu của cậu giờ này đang bày đồ hàng trong nhà vệ sinh không rảnh cứu đâu. Châu Kha Vũ đưa mạng ra đây."

"Đám độc ác các người, ở đây có máy quay. Á...... không chơi cắn!"

Quyết chiến sục sôi đến nỗi Mika đi ngang thôi cũng thấy e ngại, đám nhỏ này mới sáng sớm lấy năng lượng đâu dồi dào vậy. Ra ngoài tìm Santa cho lành.

Mặt khác, AK đang trên lầu đứng giữa phòng ngủ nhìn 4 cái giường tối qua cả bọn vừa ngủ, biểu tình có chút khó nói. Bé út nãy giờ không tìm thấy hóa ra là đi tắm, vừa trở vào thấy anh lớn thì thắc mắc "Sao vậy anh?"

"Tối qua nhìn không kỹ, giường của chúng ta kỳ thực không phải cao 1,5m đâu."

"Vậy là bao nhiêu anh?"

"Tính từ mặt đất trở lên thì giường đôi cao 2,7m, giường ba người cao nhất trên kia cũng phải 4,5m."

Hỏi thật tổ chương trình đã mua bảo hiểm cho INTO1 hay chưa vậy?

"Đêm qua em có thử suy nghĩ, nếu như tất cả cùng ngủ dưới đất thì có được không, giống như ở ký túc xá á."

AK nhấc gọng kính "Phòng này quá nhỏ để 11 người cùng ngủ dưới đất. Hơn nữa chúng ta là idol mà, cần chú ý tác phong."

Những hình ảnh thổ dân du mục ngày thường không thể phát lên tivi cho thiên hạ thấy, tổ chương trình biết rõ đám trẻ dù sao cũng có gánh nặng thần tượng, là kiểu dù phải lăn lê bò lết cũng phải bảo toàn hai chữ khí chất nên cố tình chơi cho tới.

Kéo rating thôi mà, đâu cần kéo luôn tình người đi như vậy.

"Thật biết chỉnh chúng ta."

"Thế..... chúng ta có nên nói cho các anh biết không?"

"Em thấy sao?"

Bé út nghĩ một lúc, vẫn là thức thời lắc đầu "Em nghĩ hay là thôi đi!"

"Anh cũng nghĩ vậy."

Có những chuyện tốt nhất nên giả ngu để tốt cho đôi bên. Hai anh em tâm sự xong thì nhìn nhau, cười một phát coi như khích lệ bản thân.

...

"Mọi người đang tập trận giả à?"

Lưu Vũ vừa kết thúc hành trình du lịch bảy ngày bảy đêm trong nhà vệ sinh, đi đến đâu khói trắng bay dập dìu đến đó.

Lúc bước ngang hội em út, mắt thấy cánh tay của ai đó thò ra ngoài điên cuồng vẫy loạn, Lưu Vũ hồn nhiên đập tay một cái rồi lướt qua đời nhau.

Mà cánh tay xấu xố đó ai khác ngoài Châu Kha Vũ, đứa nhỏ đáng thương đời này kiếp này, mãi mãi về sau, vĩnh viễn chết tâm.

Lưu Vũ đi vào bếp, nhìn thấy anh cả lại nổi máu muốn trêu một tí "Sao vậy Thang Hạo?"

Trái với kỳ vọng, sắc mặt Bá Viễn đột nhiên biến chuyển khó hiểu "Tiểu Vũ, có chuyện này anh không biết nên nói không?"

Lưu Vũ cũng phát giác có gì đó không bình thường, trên bàn trông trơn, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào sắp được ăn cơm.

"Đồ ăn chúng ta mang theo tối qua..... toàn bộ biến mất rồi."

"Ảh? Anh đã tìm kỹ chưa?"

Bá Viễn liền giải thích "Tối qua dọn dẹp rõ ràng anh đã cho hết vào tủ lạnh rồi nhưng bây giờ không thấy nữa."

"Sao kỳ vậy, không lẽ đêm qua có trộm đột nhập?"

Bá Viễn cười khổ "Bé hỏi vậy anh biết trả lời sao?"

Lúc này Santa từ ngoài đi vào, trên tay cầm theo một bức thư có in logo chương trình, lớn tiếng gọi mọi người "Anh tìm được cái này chỗ hòm thư, hình như tổ chương trình gửi."

Mấy đứa nhỏ đang đổi phiên vật lộn nghe thấy liền ngẩng lên "Là gì vậy?"

Santa lấy ra một xấp giấy, chầm chậm đọc ra bốn chữ to nhất vừa đập vào mắt "Hợp-đồng-thuê-nhà."

Tập thể đồng thanh nhắc lại "Hợp Đồng Thuê Nhà!"

Nhóc nào đó bị chậm một nhịp "Ả??"

"Đội trưởng, em qua xem!"

Lưu Vũ lập tức chạy qua đón lấy kiểm tra một lượt "Chính xác là hợp đồng thuê nhà đó, còn có thư nữa."

.

"Chào mừng các thành viên INTO1 đến với trạm dừng chân vui vẻ.

Bắt đầu từ hôm nay nhóm các bạn sẽ chính thức trở thành quản lý toàn bộ khu đất này bao gồm cửa hàng tiện lợi, trạm xăng, khu vực sửa xe và nhà kho.

Tiếp theo sau đây mọi người phải tự lực cánh sinh xây dựng việc kinh doanh cũng như tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Một lưu ý nho nhỏ là nhân viên chỉ được phép dùng số tiền kiếm được từ trạm dừng chân đồng thời trả tiền thuê bãi đúng hạn định."

.

Tới đây dừng được rồi vì đoạn sau có nói cũng chẳng ai nghe nổi.

Châu Kha Vũ nằm bẹp dưới ba lớp thịt người khó khăn trồi đầu ra "What? Còn phải trả tiền thuê nữa hả?"

"Nhưng chúng ta đã kinh doanh gì đâu?" Trương Gia Nguyên chạy qua chỗ Lưu Vũ cầm xấp hợp đồng xác nhận lại "Số tiền cần trả mỗi ngày là 7000 tệ, 3 ngày thu 1 lần tính từ hôm nay."

"What???? Seriously??"

"Chờ chút, chúng ta ở đây 18 ngày. 18 ngày mà nhân cho 7000 tệ một ngày, tức là....." Trong lúc Lâm Mặc còn hoang mang giơ tay nhẩm tính thì AK đứng trên lan can đã tính xong rồi "Tổng cộng 126000 tệ đó."

Những tiếng gào thét vì không chấp nhận hiện thực.

Tổ chương trình chơi lớn vậy sao?

Vừa phải vực dậy trạm dừng chân, vừa phải kiếm tiền giờ phải nai lưng trả tiền thuê nhà nữa.

Tự nhiên phát giác tiền thuê nhà còn nhiều hơn số tiền mục tiêu cần kiếm được nữa.

Khởi nghiệp tàn khốc đến vậy sao?

"Anh bây giờ có thể xỉu ngay không?" Tiểu Cửu ôm Mika đứng không vững, nhưng Lưu Vũ còn cam tâm bồi anh mình thêm một nhát.

"Còn chưa đâu anh. Trong này có nói nếu không trả tiền thuê đúng hạn thì phải trả thêm tiền vi phạm hợp đồng, là 40%."

AK nhún vai "Tức là tăng thêm 50000 đó các huynh đệ, giờ thì cậu xỉu được rồi Cửu Nhi."

Tiểu Cửu không luyến lưu nữa mà dứt khoát ngã ngang, lần nữa bổ thẳng vào người Châu Kha Vũ nằm bên dưới.

Những người còn lại tự nhiên thấy có hơi váng đầu kèm chóng mặt, đau thần kinh tọa, thoát vị đĩa đệm, chân tay run rẩy mất kiểm soát, có dấu hiệu tiền đình và chấn thương tâm lý.

"Em về Bắc Kinh trước đây, tạm biệt cả đoàn."

Tiểu Cửu muốn đào thoát khỏi hiện trường nhưng rất nhanh bị đám anh em túm lại, Châu Kha Vũ nhân cơ hội trả đũa, thân hình m9 như tòa núi trực tiếp hạ xuống, Cửu Nhi đáng thương hét ầm lên.

"Bỏ ra, em phải ra khỏi đây ngay lập tức, đừng ai cản em."

Lưu Vũ chỉ đạo "Lâm Mặc, Patrick giữ anh ấy lại mau lên!"

"Không!!!"

"Bịt mồm ảnh lại luôn."

"Uhm.....uhm......cho.. tui dề... nhà.."

Bá Viễn bất giác đổ mồ hôi lạnh, mới có vậy mà chúng nó sắp phát điên hết rồi, nếu bây giờ anh nói cho chúng nó biệt vụ thức ăn thì..... Thôi, không chơi trò mạo hiểm kiểu đó, mất mạng như chơi.

Rikimaru cầm phong thư lên, cảm thấy nằng nặng nên cho tay vào kiểm tra, sau đó ngơ ngác lấy ra một chiếc điện thoại. Anh nhìn vào màn hình rồi đánh động các em "Có tiền, có tiền nè!"

"Tiền!!!"

Châu Kha Vũ cầm lên xem thử "Này là tiền vốn mở trạm chương trình cấp cho, còn có mã QR miễn phí vật liệu xây dựng và hai xe dùng làm phương tiện đi lại."

"Tiền vốn bao nhiêu?"

"2000 tệ."

"Cái gì? Có mỗi 2000 tệ á??"

"2000 tệ thì sao đủ cho 11 người ăn, gói ghém cùng lắm chỉ được 3 ngày."

Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ mà cả hội trở thành tập thể vô sản, ăn một bữa cũng thấy bất an, ác hơn là không được phép trích tiền riêng.

Số đông bắt đầu có suy nghĩ đào thoát giống như Tiểu Cửu, ngay lúc này tiếng thông báo trong điện thoại bật lên.

Lại là tổ chương trình.

"Với bất kỳ hành vi bỏ trốn nào đều sẽ bị trừng phạt, nếu các bạn không muốn nhìn thấy lại những món đồ đã thế chấp. Bỏ trốn một lần mất một món, thế nên, tự mà lo đi nhé, mấy cưng!"

(# - #) Chưa hết, thức ăn tối qua các bạn mang đến được tính là phạm nên bị tịch thu toàn bộ, vì là lần đầu nên không bị trừ tiền, mong các bạn lưu ý tránh lặp lại lỗi này. Cảm ơn đã hợp tác."

.

11 người tức thì bộc phát "Lại còn thế nữa. Mấy người có còn là người nữa không?"

"Đả đảo, trả thức ăn lại cho tụi này."

Có đứa ré lên "Em muốn về nhà."

"Này vốn không phải chương trình trải nghiệm, đây là hành xác mà."

Còn chưa qua buổi sáng đã thấy không ổn rồi, Bá Viễn không tự giác lùi về sau nói nhỏ với Lưu Vũ "Cũng may vừa nãy anh không nhanh mồm nói ra vụ thức ăn."

Lưu Vũ tán thành hai tay.

"Làm gì thì làm, đám này một khi đã đói thì đừng hỏi ba má chúng nó tên gì, đánh cho mềm người đó."

...

..

30 phút sau.

"Wei, chúng tôi giao thức ăn đến, khách hàng mời ra ngoài ký nhận."

Tiểu Cửu tiếp điện thoại vui đến nói cửu ngữ "Lải la~~~~"

Trong khi đợi cậu và Lâm Mặc đi lấy đồ ăn, các thành viên cũng chia ra ngồi vào bàn.

Tốt xấu gì cũng no bụng trước đã.

Trước đó với đề nghị của Châu Kha Vũ, cả nhóm quyết định kêu thức ăn bên ngoài nhưng chỉ gọi 4 phần, số còn lại thay bằng cơm trắng và canh.

"Chúng ta ăn càng đơn giản thì sẽ càng tiết kiệm, tối ưu nhất chính là gọi món mà tất cả các thành viên đều ăn được. Sau khi ăn no mới tính đến chuyện phân công việc cho từng người."

Tất cả đều nhất trí tán thành, lúc này nhóm kia trở vào với một túi thức ăn thịnh soạn.

"Hết bao nhiêu?"

"Cộng luôn phí vận chuyển và dịch vụ, tổng bill 400 tệ."

"Cái gì?" Cả bọn gào lên.

Chưa chi đã tiêu hết 1/5 tiền vốn dằn túi, đau khổ hơn nữa khi khui ra thì mới phát hiện thức ăn so với dự tính ban đầu cực kỳ ít.

"Một chén cơm 15 tệ." Santa cầm lên bát cơm so với tay mình còn nhỏ hơn khẽ mím môi, bình thường Lão Tam cũng phải ít nhất ba bát như này mới no.

Lưu Vũ cầm bill kiểm kê xem thức ăn có đủ hay không, lắc đầu "Chúng ta bị quán này gạt rồi, so với hình quảng cáo rõ ràng ít hơn một nửa."

Cả nhóm vừa ăn vừa hồi tưởng lại bữa thịnh soạn hôm qua, bây giờ chỉ còn là quá khứ thôi.

Rõ ràng trên bàn đĩa đã trống trơn nhưng bụng vẫn còn kêu ùng ục.

"Lần sau không gọi chỗ này nữa, mấy người này đáng ghét quá." Patrick bĩu môi bất mãn, đã đói còn gặp trúng phường lang sói.

AK an ủi "Bữa sau chúng ta mua thức ăn về tự nấu sẽ tốt hơn."

"Lát nữa phân công vài người ra chợ mua đồ tươi sống về dự trữ, anh sẽ phụ trách phần nấu nướng, mấy đứa không cần lo cuối ngày không có gì để ăn nữa."

"Quả nhiên Viễn ca thương tụi em nhất."

"Tụi em cũng sẽ phụ anh."

Bá Viễn được các em khen thì ngẩng lên, cười dịu dàng đẩy gọng kính.

Cả đội ăn xong thì tập trung ngoài phòng khách nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ "Công việc hôm nay của chúng ta là tiến hành sửa sang lại toàn bộ khu vực kinh doanh bao gồm gian nhà chính, trạm xăng, kho chứa đồ và nhà sửa xe chuyên dụng. Ngoài tiền vốn được cấp, tổ chương trình còn tài trợ phiếu mua vật tư và phương tiện đi lại, cụ thể là hai chiếc xe đạp."

Lâm Mặc ngác mồm "Đề nghị tổ chương trình đổi fomat thành thử thách sinh tồn luôn đi ạ, em quá mệt mỏi rồi."

"Trước tiên về vấn đề thức ăn của nhóm mình, vừa rồi Viễn ca nói muốn ra chợ mua đồ ăn dự trữ nên em cũng đề nghị nhóm đi chợ phải ít nhất 3 người. Chúng ta đi bằng xe đạp sẽ tiết kiệm được tiền vận chuyển, có điều sẽ hơi mất thời gian. Chợ cách chỗ này hơn 10km, đi đi về về cũng phải mất tầm 1h nên ai cảm thấy mình ok thì hẳn nhận lời nhé."

Lưu Vũ phát biểu xong đồng thời đưa tay xung phong "Lần trước quay đoàn tống em chưa có cơ hội đi chợ, lần này em muốn thử đi một lần."

Châu Kha Vũ cũng đề nghị "Lâm Mặc đi cùng Lưu Vũ được không? Cậu ta rất giỏi ngã giá, cả Mika nữa."

"Không thành vấn đề."

"Vậy thống nhất team đi chợ gồm em, anh Mika và Mặc Mặc nhé."

"Thích quá, lát nữa được Hạ Tử Vũ chở em đi bằng xe đạp rồi." Lâm Mặc thích thú cười tít cả mắt, Lưu Vũ đưa tay nhéo má cậu "Lát nữa về đổi lại em phải chở anh hoặc Mika thôi, có gì mà vui dữ vậy."

Tạm định xong khâu ăn uống, tiếp theo là phân công việc cho những người ở trạm.

"Chúng ta có mã vạch được miễn phí toàn bộ vật tư xây dựng, lát nữa em sẽ gọi điện nhờ họ đưa đến. Việc chúng ta cần làm là sơn lại trước và sau gian chính, đóng lại hàng rào khu vực đỗ xe, cuối cùng là vẽ vạch hướng dẫn cho xe ra vào. Về phần màu sơn, chúng ta được quyền chọn nên em muốn hỏi ý kiến mọi người."

11 người không hẹn mà cùng nhìn nhau, kế đó trên môi đều vẽ nên nụ cười. Lưu Vũ nhìn một cái liền hiểu ngay, cười đáp lại "Tất cả cùng nhất trí phải không, vậy màu chúng ta chọn là?"

"Tử Diệu Lam."

Trương Gia Nguyên đề nghị thêm "Khoảng sân phía trước có tấm bảng quảng cáo, em đề nghị vẽ logo của nhóm kèm theo tên chương trình. Mọi người có đi qua sẽ dễ dàng nhìn thấy trạm của chúng ta hơn."

"Vậy em có thể đảm nhiệm luôn phần vẽ và trang trí bảng hiệu không?"

"Trong nhóm có ai giỏi hội họa qua em đâu." Có các anh lớn phối hợp vuốt đuôi, Gia Nguyên cũng không chịu thua chạy qua kéo tay Santa đòi phải có thêm anh hỗ trợ, Santa đương nhiên đồng ý.

"Công việc dọn nhà kho và gara sửa xe  để cho Viễn ca sắp xếp nhé."

Châu Kha Vũ giơ tay "Em muốn đề nghị thay Trạm Dừng Chân Vui Vẻ bằng cái tên khác, tên này nghe quá phổ thông, vừa không có khí chất lại không thu hút được khách hàng."

"Tụi này cũng nghĩ vậy."

Lâm Mặc phấn khích "Hay gọi là Trạm Dừng Chân Toàn Trai Đẹp đi!"

AK giơ bảng chê "Thôi em cho anh mày xin, một cái group Vạn Nhân Mê là đủ lắm rồi."

Bá Viễn quay sang thấy Rikimaru cứ im lặng cười hiền thì cố ý cue đồng niên vào "Riki có cao kiến gì không?"

Rikimaru ngây ra một lúc rồi thành thật lắc đầu cười hề hề "Vẫn chưa nghĩ ra."

"Thôi giờ vầy, cái tên thì để buổi tối cả bọn cùng nhau suy nghĩ. Trước tiên bắt tay làm việc thôi, chúng ta phải hoàn tất giai đoạn dọn kho trước buổi trưa."

Các thành viên lật đật đứng dậy, đột nhiên Rikimaru lớn tiếng gọi Lưu Vũ, đợi khi cậu em quay lại thì mới bắt đầu nói thật chậm.

"Cái đó, vừa rồi anh ra sau vườn thì phát hiện có khoảng sân trống có thể trồng cây. Nếu được mấy đứa mua giúp anh hạt giống hoặc cây con mang về, chúng ta có thể trồng tại chỗ, tiết kiệm được ít khoản chi."

Đám nhỏ nghe xong mắt đều sáng rỡ, Tiểu Cửu nhanh như tên lửa lao qua ôm lấy Riki hôn má anh một cái "Rikimaru nhà ta đúng là thông minh, vậy mà anh cũng nghĩ ra."

"Vậy đừng chậm trễ nữa, chúng ta chia nhau ra làm đi. Nhất định phải khai trương thuận lời, vực dậy trạm dừng chân này. INTO1, cố lên!"

"Cố lên!"

.

.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC