CHAP 14: EM SỢ KHÔNG KỊP NỮA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được tin nhắn, nét mặt của mười người đều trở nên khó coi.


Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ phải đối mặt với một con sư tử có thể lao ra cắn xé họ bất kỳ lúc nào.


Rừng sâu, sư tử, người gặp nạn.


Mika có liên tưởng không đúng lúc: nếu như đổi tình hình hiện tại thành một hòn đảo hoang, sau đó đổi sư tử thành động vật lưỡng cư khổng lồ khác, đây có thể là phim trường quay " Cá sấu ăn thịt người" hoặc là "Mãng xà khổng lồ" .


Mà tình huống của bọn họ thì càng tồi tệ hơn.


Nói cho cùng những người trong phim còn có một con thuyền để thoát ra khỏi đảo hoang, mà bọn họ thì hoàn toàn không biết nên trốn đi đâu, hơn nữa không có bất kỳ thiết lập kênh liên lạc nào với thế giới bên ngoài, để xin cứu viện.


Patrick im lặng nhai hết miếng thịt không ngon lành cuối cùng trong miệng, nhìn đống xương trên mặt đất, mặc niệm ngắn ngủi cho chú heo nhỏ Wi-en chỉ biết đếm số này.


Nhưng mà trong khu rừng vừa hoang sơ vừa man rợ, số phận của bọn họ sẽ giống như chú heo nhỏ này.


Đang xúc động, lúc này liếc thấy Lưu Chương ở bên cạnh dường như đang nghiêng ngả không đứng vững, Lâm Mặc liền khẽ dùng chút sức lực quàng lấy tay anh.


Hai người sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, Lâm Mặc lắc đầu, Lưu Chương gật đầu, không biết đang âm mưu điều gì đó.


Patrick từ trước đến nay luôn thông minh lại khéo léo, nhìn hai người anh trai đều không có ý chủ động nói chuyện cũng hiểu rằng việc này không phù hợp nói ra, nên cũng không hỏi nhiều.


"Ý của chữ màu đỏ là...."


Nine nhìn chăm chú vào màn hình,"Không được cho sư tử ăn no hả?"


"Có thể sau khi sư tử ăn rồi sẽ nhận thêm buff, trở nên khó đối phó hơn." Bá Viễn phỏng đoán.


Trương Gia Nguyên rất hứng thú với đề tài thể lực: "Thế thì đơn giản thôi, chỉ cần chúng ta trốn kỹ hết, đừng xé lẻ là được rồi, để cho nó đói chết."


"Làm sao mà đơn giản như vậy."


Lưu Chương bực dọc vò đầu: "Ai mà biết là những thứ này tối hôm qua chạy ra chứ, 'động vật trong đoàn xiếc thú, là con gì? Mấy con? Giống như con heo này, lẽ nào sư tử không thể ăn sao?"Mọi người lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.


Bá Viễn liền thuận theo mạch suy nghĩ của Lưu Chương nghĩ, ngay cả phát ra tiếng cũng trở nên khó khăn: "Cũng chính là nói, chúng ta không chỉ bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ những động vật khác trong đoàn xiếc thú sao?"


Độ khó quái quỷ gì thế này?


Tất cả mọi người đều im lặng, dường như không nói chuyện thì có thể không cần đối mặt với hiện thực.


"......Thế chúng ta đi đâu để tìm những động vật đó chứ?"


Cuối cùng Châu Kha Vũ phá vỡ yên tĩnh, "Sau khi tìm thấy thì phải làm gì, mới có thể bảo vệ bọn chúng?"


Đây là là một câu hỏi khó.


"Đoàn xiếc." Riki đột nhiên lên tiếng.


"Phải ha!" tinh thần Lưu Chương liền phấn chấn, "Nếu như là chạy ra khỏi đoàn xiếc, thế thì trong đoàn xiếc sẽ có manh mối mới đúng!"


Santa ngạc nhiên hét lên như đã tỉnh ngộ.


Ngay sau đó lại hỏi:" Đoàn xiếc, ở đâu?"


Vừa dứt lời liền nhìn thấy Lâm Mặc đi đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn nhìn, giơ chân dò xét.


"Được rồi, anh mau đi chỗ khác đi."Trương Gia Nguyên đẩy cậu qua một bên, vỗ vỗ tay, "Để em."Chỉ nhìn thấy Trương Gia Nguyên mạnh mẽ nhảy lên nắm lấy cành cây, chân đạp trên thân cây mượn sức, thuần thục trèo lên cây, động tác nhẹ nhàng giống như một chú mèo.


Châu Kha Vũ căng thẳng đứng ở phía dưới, hai tay đưa sẵn, chuẩn bị sẵn sàng đỡ lấy cậu.


Lâm Mặc ngẩng đầu hỏi: "Có nhìn thấy cái gì không?"


"Không có, ở đây toàn là cây, không nhìn thấy gì hết." Trương Gia Nguyên nói, không hề có chút do dự nắm lấy cành cây cao hơn trên đỉnh đầu, đương nhiên cũng là cảnh cây nhỏ hơn.


"Êy--- em cẩn thận đó!" Lưu Chương bị động tác của cậu làm sợ, kết quả lời nhắc nhở còn chưa nói xong, người trên cây đã thành công leo lên cành cao hơn.


Lo lắng dư thừa, anh trai đại học nhỏ bé lại yếu đuối chỉ có thể phát ra tiếng bái phục: "...Mạnh ghê á, anh Nguyên nhỉ?"


Trương Gia Nguyên đùa cợt "Ừa ừa" hai tiếng tiếp tục trèo lên phía trên.


"Được rồi? Còn chưa nhìn thấy gì sao?" Châu Kha Vũ sốt ruột.


Trương Gia Nguyên dường như không hiểu được sự lo lắng trong lời nói của Châu Kha Vũ, một lòng trèo lên cây phía trước: "Không nhìn thấy, anh thấy xung quanh những cây này đều rất cao, có cái gì cũng đều bị che hết rồi."


Châu Kha Vũ không khuyên được cậu, chỉ đứng ở phía dưới đổi vị trí, bảo đảm cho dù cậu có rơi xuống cũng sẽ ngã vào thân mình.


Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn Châu Kha Vũ, cong môi, trong lòng nói đã rõ ràng như vậy rồi, cũng chỉ có tên ngốc Trương Gia Nguyên mới nhìn không ra.


.....À hóa ra Châu Kha Vũ cũng là tên ngốc, thế thì hong sao.


Lâm Mặc nghĩ đến đây, lại nhìn Lưu Chương: Con người này có lẽ cũng tưởng rằng Châu Kha Vũ chỉ là trai thẳng chứ gì, đúng là hai anh em ngốc như nhau.


Cậu ở đây nghĩ này nghĩ nọ, Trương Gia Nguyên trên cây càng trèo càng nhẹ, mắt thấy đã trèo hơn năm mét.


Lúc này không còn cành cây nào có thể chịu đựng nổi trọng lượng của cậu, ở độ cao này Trương Gia Nguyên vẫn chưa nhìn thấy thứ gì ngoài cây, thế là cắn răng hai tay ôm chặt thân cây.


"Được rồi, được rồi!" Bá Viễn cuối cùng không nhịn được hét lên,


"Đừng trèo lên phía trên nữa! Xuống đây đi!"


Châu Kha Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Lời của Bá Viễn luôn có tác dụng với bọn họ nhất.


Quả nhiên, mặc dù Trương Gia Nguyên nhìn lên trên còn có chút không cam lòng, nhưng cũng ngừng được suy nghĩ nguy hiểm của cậu, bắt đầu trèo xuống dưới từ từ.


Leo lên dễ trèo xuống khó, có vài lần Châu Kha Vũ giơ tay lên, thì một giây sau Trương Gia Nguyên lại ổn định trở lại, làm cho các thành viên toát mồ hôi lạnh không ngừng.


Mãi đến khi Trương Gia Nguyên xuống được gần hai mét, đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn.


Giống như bị trượt tay, buông cành cây, người Trương Gia Nguyên ngả ra sau, cậu liền vô thức đưa tay nắm lấy thứ bên cạnh, nhưng chỉ nắm lấy chiếc lá lớn, trong lúc hoang mang, một chân giẫm mạnh vào thân cây thứ hai, cuối cùng tìm lại được sự cân bằng.


Mọi người đều bị cậu dọa cho chết khiếp, Lưu Chương bị bệnh tim ôm ngực lại lại càng không nói nên lời.


"Em cẩn thận chút đi!" Lâm Mặc rống cậu.


Trương Gia Nguyên cũng sợ hãi một lúc, hiếm khi không vặn lại, ra hiệu mọi người chừa chỗ trống cho cậu, sau đó trực tiếp nhảy xuống, động tác nhanh gọn dứt khoát.


Châu Kha Vũ đỡ lấy cậu, nhìn thấy lòng bàn tay cậu bị vỏ cây sần sùi quẹt rách, ngón tay cũng xước mấy chỗ lúc nắm lấy lá cây.


Đang muốn tìm Nine mượn thùng ý tế, nhưng Trương Gia Nguyên nhanh chóng rụt tay giấu về phía sau.


Trước khi Châu Kha Vũ cất lời, Trương Gia Nguyên cau mày, nắm lấy tay phải của anh, lật lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vết máu đỏ đen lốm đốm trên tay anh hỏi ngược lại: "Anh làm sao bị như vậy?"


Châu Kha Vũ mỉm cười hời hợt: "Lúc mở cửa bị dính lên, ở đây không có nước để rửa."


"Mở cửa? Mở cửa sao có thể dính máu?" Lưu Chương lại gần hỏi.


Lúc anh và Lâm Mặc chạy ra khỏi biệt thự quá gấp gáp, thêm vào đó cửa cũng đã được mở, hai người hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh quỷ dị lúc đó, thậm chí cũng không không biết rằng trên cửa có dính máu.


Thế là mọi người anh một câu tôi một câu giải thích, cuối cùng khôi phục gần giống cảnh tượng lúc đó.


Khác với những người khác, Lưu Chương và Lâm Mặc là người chiến đầu trực diện với Sadako, sau khi nghe thấy ở trên cửa bị viết hai chữ "ở lại" bằng máu trong lòng thoáng chốc hồi hộp.


[Ở LẠI NƠI NÀY MỚI LÀ KẾT QUẢ TỐT NHẤT.]


[Ở LẠI NẾU KHÔNG TÔI SẼ KHÔNG BUÔNG THA CHO CÁC NGƯỜI.]


...Bây giờ nghĩ lại, Sadako là boss của cửa đầu tiên, dường như bị tiêu diệt quá dễ dàng.


Nhưng lúc này bầu không khí căng thẳng bao trùm lên mọi người sẽ không tốt, Lưu Chương và Lâm Mặc nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt ung dung của Châu Kha Vũ, quyết định tạm thời che giấu sự việc này.


Lưu Chương bình tĩnh lảng sang chuyện khác: "Xem ra bây giờ, chúng ta chỉ có thể chia nhóm đi tìm đoàn xiếc thôi."


"Trương Gia Nguyên anh với em một nhóm." Lâm Mặc lập tức nói.


Lưu Chương trong một giây liền get được ý của cậu, thế là cực kỳ phối hợp tung hứng với cậu: "Ấy, tìm một người bảo vệ cho em chứ gì? Quá thực dụng gòi đó."


Lâm Mặc làm mặt quỷ với anh.


"Được, hai chúng ta một nhóm."


Lưu Chương liền làm theo kế hoạch đã sắp xếp: "Thế anh đi với Châu Kha Vũ."


Trương Gia Nguyên đầu đầy dấu hỏi: "Chuyện gì vậy, hai người quyết định xong rồi à, có hỏi ý kiến tụi em chưa?"


"Em không muốn chung nhóm với anh à?" Lâm Mặc nhướng mày nhìn Trương Gia Nguyên, "Ấy chà, mối quan hệ giữa em và em ấy là gì mà không chịu chung nhóm với anh?"


"Chung với anh! Chung! Em cũng không có nói là không chung với anh đâu!" Trương Gia Nguyên tức đến sắp bịt miệng ông tổ này.


Cậu nhìn Châu Kha Vũ, người đó bị Lưu Chương kéo liền ngoan ngoãn lại gần, đứng bên cạnh cúi đầu không nói lời nào, ngoan ngoãn như chú cún lớn.


Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy cực kỳ muốn chung nhóm với Lâm Mặc.


Cuối cùng Lâm Mặc với Trương Gia Nguyên, Lưu Chương và Châu Kha Vũ, Santa và Riki, Bá Viễn và Patrick, Mika và Nine, mười người chia nhóm thành công, và hẹn sẵn cho dù có tìm được đoàn xiếc hay không, trước buổi trưa sẽ trở lại doanh trại tập trung.


....


Lâm Mặc cãi nhau với Trương Gia Nguyên suốt dọc đường, từ lúc chưa đi tìm đã bắt đầu cãi, cãi đến lúc đi đến nơi không có người khác vẫn còn cãi.


Trương Gia Nguyên đột nhiên hỏi:


"Vừa nãy nhìn thấy tin nhắn, anh với AK lẩm bẩm gì đó?"


"À, em nhìn thấy rồi hả."


Trái lại Lâm Mặc không có ý lừa cậu , "Chỉ là AK nghĩ đến một chuyện, anh cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng nói ra chuyện đó không có ích cho việc mọi người qua cửa nên anh mới nói anh ấy tốt nhất là không nên nói ra."


"Liên quan đến một cơ hội chúng ta bỏ lỡ một lần qua cửa sao?"


Lâm Mặc "Ừm ờ" một tiếng, trợn to mắt " Ngay cả em cũng nghĩ ra hả? Không phải chứ!"Trương Gia Nguyên lặng lẽ giơ cú đấm to như bao cát.


Lâm Mặc kéo khóa miệng lại.


"Cái này có gì mà không nghĩ ra chứ."


Trương Gia Nguyên nói, "Tối qua đoàn xiếc xảy ra sự cố, tối qua chúng ta có buff miễn bị thương, thế không phải tối qua chúng ta có hội tốt nhất để giết chết sư tử sao?"


"Cho nên có phải cảm thấy rất đáng tiếc không?"


"Chắc chắn rồi!" nét mặt Trương Gia Nguyên ra vẻ anh đang nói nhảm à.


Sau đó chuyển đề tài tiếp tục nói: " Nhưng bây giờ hối hận cũng không có ích gì, con ma thất đức đó cũng không thể nói trước cho chúng ta biết những chuyện sẽ xảy ra, tối hôm qua chúng ta không biết gì hết, xách đầu đi tìm đoàn xiếc à?"


"Nó muốn thấy chúng ta khó chịu, luôn muốn chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, thế chúng ta đâu thể được nó như ý chứ?"


"...Trương Gia Nguyên em thay đổi rồi." Ánh mắt Lâm Mặc phức tạp, "em trở nên thông minh rồi, điều này không giống em."


"Nhưng chắc chắn có một điều em chắc chắn không đổi đó chính là đánh người rất đau."Lâm Mặc lại im miệng.


---Lâm Mặc đột nhiên không dám tiếp tục châm biếm vấn đề tình cảm của cậu nữa, để lần sau đi.


.........


"AK"


Lưu Chương đang suy nghĩ làm sao để tìm chủ đề, không ngờ lại là Châu Kha Vũ mở lời trước."Em muốn tỏ tình với em ấy."


Rất kỳ lạ rằng cậu đang cười nói, nhưng trong lòng Lưu Chương không hề có chút tâm trạng vui vẻ thay cho anh em chút nào, trái lại sinh ra một dự cảm cực kỳ tệ.


Lời tiếp theo trong trực giác của anh chính là lời anh không muốn nghe nhất.


Nhưng anh vẫn im lặng nhìn Châu Kha Vũ, hỏi: "Tại sao?"


Châu Kha Vũ đang đứng phía trước Lưu Chương, nở nụ cười khiến cả đời này của anh khó mà quên được, có đau khổ, có sợ hãi, có sự bất lực, lại dường như nhàn nhạt chút vui mừng và sự hạnh phúc tràn đầy cảm giác bất thường.


"Nếu không nói, em sợ không kịp nữa."


Cậu móc điện thoại ra, đưa cho anh xem dòng tin nhắn riêng tư với gã hề, thời gian là khoảng chín giờ tối hôm qua.


"SURPRISE! CHẮC CHẮN CẬU KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC RẰNG CẬU ĐÃ NHẬN ĐƯỢC ĐIỀU GÌ NHỈ!"


"QUÝ CÔ YAMAMURA XINH ĐẸP ĐÃ ĐỂ LẠI MÓN QUÀ CUỐI CÙNG CHO NHỮNG VỊ KHÁCH KHÔNG VÂNG LỜI – LỜI NGUYỀN RỦA CỦA CÔ ẤY."


"SỰ QUAN TÂM ĐẾN TỪ QUÝ CÔ YAMAMURA, SẼ KHIẾN NGƯỜI BỊ NGUYỀN RỦA CỰC KỲ CỰC KỲ ĐAU ĐỚN MÀ CHẾT ĐI VÀO NGÀY THỨ BẢY CỦA LỜI NGUYỀN ĐÓ."


"TRỪ KHI BẠN QUA CỬA HOÀN TOÀN TRONG BẢY NGÀY."


"NHƯNG ĐIỀU NÀY HOÀN TOÀN KHÔNG THỂ, ĐÚNG KHÔNG NÀO?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net