01. Tơ nhện - Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[NGÀY ĐẦU TIÊN 00:01:43]

Khi Uno Santa mở mắt, ý thức vẫn còn mơ hồ. Đầu gối đặt trên chiếc đệm êm ái, phải một lúc sau cậu mới nhận ra mình đang nằm trên một cái giường lạ lẫm, phần lưng lộ ra trong không khí, một mảng lạnh lẽo.

Quay lưng về phía bóng tối không phải là một điềm lành.

Cậu thử lật người ngồi dậy. Dòng hồi ức dần ùa về. Ôi...hoàn toàn chẳng nhớ được mình đã về phòng bằng cách nào. Những kí ức sau khi xem xong cái thông cáo trên chiếc ti vi đáng ghét kia, và cả sau lúc uống trà, tất cả đều biến mất...Thật là, trước khi uống nên biết rõ thứ đó không hề đơn giản mà...Nhưng...

Nhưng ai cũng mạnh dạn uống, mình đành phải tham gia cùng mọi người rồi.

Ánh đèn trong phòng tắt ngúm. Cánh cửa sổ duy nhất bị ngăn bởi bức tường gạch. Đến thời tiết bên ngoài ra sao cũng chẳng rõ. Thôi toang. Thời gian hiển thị trên đồng hồ điện tử nơi đầu giường liệu có thật không? Tốt nhất là sai đi, cậu không muốn nhanh như thế đã —

Trong hư không bỗng vang kên một tiếng "xẹt—", bức tường gạch trước mặt bị một tia sáng lạnh yếu ớt chiếu soi, cậu đột ngột quay đầu, cánh tay theo bản năng bảo vệ chính mình, hướng mắt về nơi đang phát sáng—

....Lại là một chiếc ti vi. Giống hệt như ban sáng, màn hình hỏng lâu năm ẩn hiện vài tia điện nhấp nháy:

Làm ơn đừng cười nữa! Rất đáng sợ biết không hả. Uno Santa lùi về sau một bước, gót chân chạm vào vết nứt trên tường. Hết đường chạy rồi...Cứu mạng.

Lúc trước khi còn ở cùng với mọi người, đâu có đáng sợ đến thế.

Cậu ước gì màn hình trước mặt có thể dừng lại ngay. Từ khi bắt đầu đã không phải chuyện tốt, cảm giác bất lực tách rời thực tại ngày càng chân thật. Nhưng đâu phải việc gì cũng như ý. Cũng có phải cứ mơ là thành thật đâu. Haizzz. 

...Đừng cho cậu một sự lựa chọn khó khăn như thế chứ.

Màn hình TV cuối cùng cũng ngừng nhảy, chỉ còn tiếng tạp âm vù vù bủa vây lấy cậu. Cậu ngồi bệch xuống mép giường, vùi đầu vào lòng bàn tay.

Hình như...có một quy tắc rằng, chỉ cần sói cha kích hoạt kĩ năng gì đó, không ai sẽ phải chết trong đêm đó? Không đúng, vốn dĩ đã không nên có người phải chết mà? Việc này ngay từ đâu đã là một trò đùa chăng? Tùy ý phán quyết tử hình cho người khác là phạm tội, tại sao người tốt như họ lại gặp phải trò đùa giỡn như thế, nó cũng quá chân thật đi. Mi giỏi lắm, wajijiwa— là gọi như vậy đúng chứ?

Nhưng, ngộ nhỡ.

Nếu lỡ như.

Tay phải vươn đến đầu giường. Santa cầm lấy điều khiển.

Khi ra khỏi phòng, Uno Santa đã để ý thấy, quả thật có tận hai cánh cửa.

Bên trong là một cánh cửa sắt có hàng rào. Giống như ngục tù vậy...Cậu đè nén những liên tưởng đáng sợ kia. Bên ngoài cửa sắt có một lối đi dài hẹp, sau đó mới là cánh cửa gỗ nối với khu công cộng chung, không có mắt mèo, hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì bên ngoài cả. Cậu lắc đầu thật mạnh, ép bản thân tỉnh táo hơn, rồi mở cánh cửa ra.

Có hai bóng đen đang đợi cậu ở một bên hành lang vòng cung. Uno snata không cần đến gấn cũng nhận ra họ. Tuy người ấy không có trong số đó...Nhưng cảm giác nhìn thấy đồng đội, khiến cậu an tâm phần nào.

"Lâu quá đấy, man" Oscar với thân hình cao ráo, nghe thấy tiếng động, đi từng bước lớn đến bên, siết chặt lấy vai cậu, sức lực lớn hơn bình thường rất nhiều, "Cậu ổn chứ?"

"Tớ vẫn ổn..." Santa bứt rứt nắm lấy tóc mình, "Có ai biết...tình huống bây giờ là thế nào không?"

"Không biết. Đống quy tắc kia cậu đã xem hết rồi? Từ trên TV?" Oscar nói, nghe có vẻ như không có thêm bất kì thông tin nào, "Tớ và anh Bá Viễn sớm đã xem xong. Vậy nên, Santa, cậu là...con sói lớn kia đúng chứ?"

Một người đồng đội khác, Bá Viễn, cũng bước ra từ trong bóng tối, khoác lên vai cậu, thở dài:

"Dù sao đi nữa, bây giờ chỉ có chúng ta thôi. Vừa nãy anh và Oscar đã bàn bạc với nhau, nếu không làm gì cả, thì theo cái luật gian xảo kia, chắc cũng chẳng sao. Trò chơi thôi mà, kiểu như trốn thoát khỏi mật thất bản người thật vậy, nói không chừng đâu đó còn gắn camera ẩn để phát trực tiếp đó, nên em hãy phấn chấn lên...Ngày mai thử tìm xem có điện thoại không, rồi liên lạc với bên ngoài. Giờ đèn không bật lên được, bọn anh thử qua rồi."

"Nói là thế nhưng..." Cậu nuốt xuống cảm giác khó chịu ở cổ họng. Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy việc này không đơn giản như một trò chơi. "Thế nên, chúng ta không mở cánh cửa nào cả, trực tiếp trở về phòng. Ngày mai, mọi người đều sẽ ổn."

Oscar nhún vai, "Chỉ còn cách này rồi."

"Ừm, em biết rồi." Cậu cân nhắc những gì mình sắp nói, "Nhưng mà, thực xin lỗi...Hình như em, đã kích hoạt kĩ năng kia."

"Hả?" Bá Viễn sửng sốt, "Kĩ năng gì cơ?"

"Chính là..." Uno Santa khoa tay múa chân, "Lây nhiễm. Em có thể mở cửa phòng của ai đó – cửa sắt bên trong. Em được phép vào phòng cậu ấy và đưa cậu ấy ra ngoài...sau đó, cậu ấy sẽ gia nhập vào phe chúng ta."

"Là "người bị lây nhiễm biến thành ma sói" gì đó...không thành vấn đề chứ? Dù sao buổi tối càng nhiều người sẽ đỡ sợ hơn." Bá Viễn vừa nói vừa lắc mạnh, cố gắng làm nhẹ bầu không khí căng thẳng, nhưng tiếc là không ai cười cả. "Em định đi tìm Riki phải không?"

"Ừm." Cậu thẳng thắn thừa nhận. Đoán không ra Riki mới lạ đấy...

Khi phát hiện trong đám ma sói không có Rikimaru, lòng Santa đã rất hoảng loạn. May mắn thay—Cậu vừa mang thái độ thù địch, vừa không thể không cảm ơn cái "trò chơi" ma quỷ này đã cho cậu một thân phận đặc biệt như vậy. Chí ít, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cậu đều có thể đảm bảo rằng mình và Riki luôn đứng trên cùng một chí tuyến. Đã hứa sẽ mãi mãi bên nhau mà.

Cậu chợt nhận ra, những người bạn ngày đêm gắn bó với nhau, đến tận hôm nay, cũng chỉ có Rikimaru, là người duy nhất cậu dám chắc chắn rằng sẽ bảo vệ nhau đến cùng.

Lúc Rikimaru ra khỏi phòng cùng cậu, anh dụi dụi đôi mắt.

"Á! Team "đồ cổ" tập hợp!" Vừa gặp Bá Viễn liền nghiêng người mỉm cười, đập tay với anh, "And Oscar! What's up, bro?"

"Hey! What's up." Oscar mỉm cười, nhưng không thể hào hứng như Rikimaru. Trải qua những chuyện hoang đường này, chắc hẳn cậu đã rất mệt mỏi.

"Sao mọi người không bật đèn lên?" Rikimaru nhìn xung quanh, "Anh không nhìn thấy gì cả."

"Chẳng hiểu vì sao, trừ những ngọn đèn hiện tại, các bóng đèn khác đều bật không lên. Có khi là quy luật của trò chơi? Dẫu sao đến cửa sổ cũng đóng kín mà...Giờ có phải ban đêm không, cũng khó nói được." Bá Viễn kiên nhẫn giải thích, giọng nói cố gắng thả thật chậm, "Anh và Oscar đã xuống tầng một rồi– Chính là hội trường mà ban nãy chúng ta cùng xem quy tắt ấy, trừ bỏ cái bàn tròn và TV ban đầu, thì không có bất cứ thứ gì hết. TV không bật được...hơn nữa, cửa ra ngoài cũng không nốt."

"Quá phức tạp," Rikimaru nhăn mũi, "Tớ không thích cảm giác bị nhốt."

"Chẳng ai thích cả." Bá Viễn vỗ vai anh, "Bây giờ chúng ta không có chút thông tin nào, vẫn nên tận lực bảo vệ lẫn nhau thôi. Ngày mai...đừng tiết lộ thân phận sớm."

"Thân phận chỉ là một cái danh hờ," Oscar xen vào, "Để chúng ta chống lại nhau, nghi ngờ nhau, rồi—"

Uno Santa lắc đầu theo bản năng, "Sẽ không, mọi người sẽ không như thế đâu. Đều là bạn tốt. Chương trình cạnh tranh trước đây, rõ ràng đã cùng nhau trải qua mà."

Tuy bằng tuổi nhau, nhưng Oscar luôn có nhiều điều bận tâm và bi quan hơn cậu. Điều này thật không hay chút nào, hoàn cảnh xung quanh đã đủ tù túng, phải khiến mọi người tinh thần hơn.

Oscar ngây người, sau đó mỉm cười, "Ừm, lần này cũng sẽ giống như trên đảo Hải Hoa, mọi người cùng bình an vượt qua."

"Á." Rikimaru tỉnh táo trở lại, "Vậy...thân phận của anh, có được nói không? Anh là dân làng. Ấy, không đúng, anh vốn là dân làng mà."

"Giờ có thể nói với bọn tớ, nhưng ngày mai, trước mặt mọi người, tạm giữ bí mật đi." Bá Viễn luôn thận trọng hơn Rikimaru một chút. Santa ngầm đồng ý với anh.

Họ trao đổi với nhau thông tin ít ỏi mình biết, hầu như không tìm được gì, chỉ đành quyết định trở về phòng nghỉ ngơi, đợi sáng mai tập họp tất cả mọi người, tiếp tục tìm kiếm manh mối rời khỏi "trò chơi" này.

Trước khi bước vào cửa, Santa nhìn lại ba bóng người đang đi về phía ba căn phòng theo hướng khác nhau. Rikimaru cách cậu gần nhất – Anh ở ngay bên phải cậu, tay đang đặt trên nắm cửa. Như mọi ngày khác, Riki ý thức được ánh mắt của cậu, quay đầu lại mỉm cười thật tươi.

Cậu không nhịn được hỏi:

"Không giận em sao?"

"Hả? Có gì đáng giận đâu."

"Việc em biến Riki thành sói ấy."

"Sao lại phải giận? Như thế, buổi tối có thể ra khỏi phòng, được ra ngoài chơi mà."

...Thật là, mỗi ngày anh ấy đều rất vui vẻ.

Rikimaru nhẹ nhàng vẫy tay chào cậu:

"Ngủ ngon nhé, Santa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net