oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 0. INTO1

Tôi, Bá Viễn, dường như đã rơi vào trong một thế giới mà chắc chắn người nào cũng sẽ bị bẻ cong.

Thế giới này có vẻ chính là cái được gọi là "Thế giới đồng nhân".

Mà INTO1, nhóm nhạc của tôi, lại đang ở giữa thế giới này.

Ngoại trừ hàm lượng đẹp trai lên đến 100% ra, đặc điểm của nhóm chúng tôi còn là chẳng hề có đoàn hồn, so le không đồng đều, ngôn ngữ lộn xộn, giao tiếp khó khăn —— nhưng đây không phải vấn đề.

Vấn đề là, dưới cơ chế kỳ lạ của thế giới này, nếu bạn ở trong nhóm của chúng tôi, bạn sẽ bị bẻ cong!

Trước đây ở trong Doanh bầu không khí lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, show tuyển tú biến thành show hẹn hò. Trước khi lên đảo ai cũng độc thân một mình, rời đảo tự dưng lại đẻ ra cả đại gia đình con đàn cháu đống quan hệ hằm bà lằng. Tôi với Tiểu Du trong mắt fan hâm mộ đã trở thành người một nhà yêu thương thắm thiết —— đừng hiểu lầm, tôi với Tiểu Du không như bạn nghĩ, chúng tôi là tình huynh đệ vô cùng trong sáng.

Sau khi ra mắt, tôi nhìn một lượt thành viên trong nhóm, lòng lạnh đi phân nửa.

Santa Riki Lưu Vũ Mi. . .Xin lỗi, tí nữa thì quên đọc tên theo thứ hạng. Lưu Vũ Santa Riki Mika Cao Khanh Trần Lâm Mặc tôi Trương Gia Nguyên Patrick Châu Kha Vũ AK.

Mười người bọn họ có thể tạo thành 45 cps!

Tôi hình dung ra bức tranh cuộc sống tương lai của nhóm như thế nào rồi.

Nhưng mà, tại hạ Thang Bá Viễn đã trải qua 9981 cái show tuyển tú, lăn lộn trong cái giới thần tượng mà đam mỹ và bán hủ đã trở thành xu hướng của thời đại, tại hạ vẫn không có nổi một cp hay scandal nào suốt sáu năm, thẳng tới nỗi không những INTO1 và fan biết rõ, ngay cả trời đất cũng chứng giám.

Huống hồ, để có thể đứng vững ở thế giới này, lúc rảnh rỗi tôi đã lần mò xem rất nhiều fanfic của nhóm mình. . . . . .Bạn hỏi tôi thế giới đồng nhân mà cũng có fanfic à?

Có.

Tôi đọc để tham khảo vài chiêu thức võ thuật trong đó, nhằm đối phó lại những kịch bản sẽ xảy ra.

Tuyệt vời làm sao, tôi phát hiện khoảng 80-90% bộ truyện, tôi đều đóng vai "người qua đường" —— không có tuyến tình cảm, thường đảm đương nhiệm vụ hỗ trợ hoặc tư vấn tâm lý.

Điều này khiến tôi yên tâm không ít, xem ra trong mắt đại đa số fan hâm mộ tôi vẫn là một trai thẳng tâm cứng như sắt.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi bỗng dưng có niềm tin cực kì mãnh liệt vào tương lai của mình.

INTO1, muốn bẻ cong tôi ấy à, vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi nhé.

Chương 1. Tiệc mừng công

Sau đêm chung kết công ty tổ chức tiệc mừng công, người tới người lui đông nghìn nghịt làm tôi tưởng đang tham gia fanmeeting —— mà trước kia fanmeeting của tôi có khi cũng chẳng nhiều người được tới mức đó.

Theo thông lệ giao lưu một chút với Long tổng, các nhà báo và staff, rồi lại lên sân khấu trả lời mấy câu hỏi gài đầy bẫy và phát biểu về nhóm, chúng tôi rốt cuộc cũng được ăn.

Tiệc mừng công, không có rượu thì coi sao được.

Trước đây chúng tôi từng được nhắc nhở phải chú ý hình tượng, cẩn trọng đúng mực, cho nên tôi chỉ uống vài hớp, những người khác cùng lắm thì làm vài ly.

Ai mà ngờ được AK lại nốc như điên.

Hoặc đây là định luật của thế giới đồng nhân.

Trông nó có vẻ quắc cần câu luôn rồi, cứ liên mồm thầy Riki ey hai ba zô, tôi tự hỏi liệu có ai bỏ thuốc vô ly nó không nhỉ, không thì sao lại đạt được hiệu quả ghê gớm thế này. Cũng may nó không say tới mức mất khả năng hoạt động, nhìn qua thì đầu óc vẫn chưa bị rượu làm chập mạch.

"Sao đấy AK, mới có tí đã thế rồi. Ây dà, Bá. . ." Trương Gia Nguyên đi tới, vỗ vai AK khích bác nói, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi.

Nguy cơ to!

Zawarudo! ( chú thích: "The World" , năng lực của Dio trong <Jojo's Bizarre Adventure>, có thể tạm dừng thời gian nhiều nhất 9 giây. Không hẳn là tạm dừng thời gian, mà là suy nghĩ với vận tốc ánh sáng)

Xuất hiện rồi, định luật của thế giới này.

Điều thứ nhất: Hễ có tiệc nhậu là có người say.

Điều thứ hai: Sau khi uống rượu say kiểu gì cũng có người đưa đi nghỉ/đưa về phòng, thành ra hai người ở cùng một chỗ.

Khi đó rất có khả năng tình yêu sẽ nảy nở giữa họ.

Hiện tại có vẻ phần thưởng này sắp sửa rơi trúng đầu tôi.

Đà mê!

"A, Mặc Mặc —— Lâm Mặc ——!" Tôi lanh mồm lanh miệng ngắt câu thần chú, nhìn qua Lâm Mặc cách đó không xa, vội vàng kêu một tiếng.

Hội trường người đến người đi, y như chợ vỡ, nhưng có lẽ là giọng tôi cũng đủ lớn, em ấy quay đầu lại, từ từ bước đến trước mặt chúng tôi.

"Làm sao vậy Viễn ca." Trong tay em ấy cầm một ly rượu còn non nửa.

"AK uống dữ quá nên hơi say, em dẫn nó tìm một góc ngồi nghỉ đi, rồi lấy nước trái cây cho nó uống." Tôi chỉ vào AK mặt đần thối bên cạnh, chân thành chớp chớp mắt.

Nói "được" đi mà, Mặc Mặc, anh xin mày.

Một vẻ bối rối thoáng hiện lên trên khuôn mặt em ấy, nhưng vẫn gật gật đầu, đặt cái ly xuống bàn, tiếp nhận AK đang mơ mơ màng màng từ phía Trương Gia Nguyên và tôi, dìu nó rời đi.

Cảm tạ em đã đỡ đạn thay anh, Mặc Mặc, đời đời nhớ ơn em. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình hứng khởi hẳn, vui đến mức trực tiếp cầm nửa ly rượu trên bàn uống cạn.

Dưới ánh đèn sáng choang, tôi phát hiện ánh mắt Gia Nguyên hơi có chút kỳ quái cùng lo lắng, ngập ngừng muốn nói lại thôi —— chắc là sợ tôi quá chén đi, ối giời, anh đây vẫn giữ được chừng mực nhé.

"Viễn ca, sao anh lại uống ly của Mặc Mặc, hay là em đi lấy cho anh ly khác nhé?"

. . .Simada! (nguy rồi) quên mất Lâm Mặc vừa mới đặt cái ly lên bàn!

Dựa theo định luật, tiếp theo sự tình sẽ phát triển thành Trương Gia Nguyên hiểu lầm quan hệ giữa tôi với Lâm Mặc → trêu chọc Lâm Mặc chuyện này → Lâm Mặc bắt đầu chú ý tôi → chúng tôi sẽ bị vận mệnh an bài xuất hiện rất nhiều sự trùng hợp → rơi vào bể tình.

Không nên không nên không nên không nên.

Để tránh cho tất cả những tình huống khủng bố này xảy ra, tôi nhanh chóng túm lấy tay áo Trương Gia Nguyên.

"Không như em nghĩ đâu."

"Hả?"

"Tụi anh không phải kiểu quan hệ đó."

"Quan hệ gì?"

"Chính là. . .Ờm. . .Cái kiểu. . ."

"? Viễn ca hình như anh cũng uống hơi nhiều rồi, tự dưng sốt sắng thế. . .Anh nên nghỉ ngơi một lát đi thôi, em tìm người. . .Í da, Pai Pai —— Patrick —— Patrick ——"

Cảnh tượng quen quen, thao tác quen quen.

Nếu Pai Pai đến đây, hai chúng tôi sẽ dây dưa một lúc, câu chuyện tuyệt đối sẽ phát sinh theo chiều hướng kịch bản BL. . .

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách ! !

Nhân lúc Trương Gia Nguyên ngoảnh đầu gọi Pai Pai, tôi vội vàng lủi vào trong đám đông.

Lúc chúng tôi găp lại AK với Lâm Mặc, bầu không khí giữa hai đứa tụi nó rất là khó hiểu, cứ ngượng ngượng ngùng ngùng.

Tôi không dám nghĩ tới chuyện đã xảy ra với hai đứa, dựa theo đặc điểm của thế giới đồng nhân, việc AK cưỡng hôn Lâm Mặc hoàn toàn có thể xảy ra.

Chuyến này ông bà độ còng cả lưng.

Thoát được một kiếp nạn.

Chương 2. Xuất phát

Ngày thứ ba sau đêm chung kết, chúng tôi phải đi quay vlog ký túc xá.

Trên đường tới ký túc xá, trong xe lặng ngắt như tờ —— mọi người đã quay cuồng liên tục mấy ngày liền, hầu như không ngủ mấy, vậy nên đều tranh thủ thời gian ngủ bù một chút.

Tuy rằng thế thì có thể hiểu được. . . . . .

Nhưng hà cớ gì mà lúc ngủ cứ phải gục đầu lên vai người khác chứ!

Quy luật thứ ba của thế giới này: Nếu bạn ngủ trên xe, nhất định sẽ ngã vào người cùng giới ngồi bên cạnh, mặc kệ có thân hay không, có quen biết hay không.

Tôi ngồi im như phỗng ngó trân trân mấy người xung quanh.

Riki bên trái dần dần nhắm mắt, đầu dán lên vai Santa, người đang hạ giọng tán gẫu với Patrick, Lâm Mặc ngồi xa hơn một chút thậm chí ngã thẳng vào lồng ngực AK, trông như thể ngủ rất sâu.

Giữa đống người ngã trái ngã phải, sự thẳng tưng của tôi lại càng đặc biệt nổi bật.

Đột nhiên, tôi cảm giác vai phải bị ai đó huých nhẹ.

Tôi quay sang, một cái đầu lông xù đập vào mắt, sắp gục lên vai tôi đến nơi.

Là Nine.

Hẳn là xe rung lắc khiến nó buồn ngủ, đầu nó cứ nghiêng tới nghiêng lui.

Lại còn càng ngày càng tới gần tôi. . .

Nguy rồi!

Nếu Nine tới gần hơn nữa, tôi sẽ trở thành nam chính trong phim tình cảm chiếu giờ vàng mất!

Tôi lo lắng nhìn tứ phía, bỗng nhiên liếc thấy người đang cúi đầu lướt điện thoại bên cạnh Pai Pai.

Lưu Vũ.

"Lưu Vũ, Lưu Vũ."

Tôi thì thầm.

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

"Anh có thể nói chuyện với Pai Pai chút được không."

Lưu Vũ gật gật, sau đó hai người bọn tôi lén lút đứng lên đổi vị trí.

Pai Pai nhìn thấy tôi ngồi xuống, lại nhìn về phía Nine với Lưu Vũ, hơi ngơ ngác, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Chúng tôi nói chuyện một chốc, em ấy hào hứng kể cho tôi kế hoạch sau khi ra mắt, tôi chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Em ấy thật sự rất đơn thuần, hy vọng sẽ không bị tổn hại về. . .mọi mặt.

Chương ba. Trò chơi

Bản gốc của vlog ăn lẩu, ngoại trừ trò đoán từ, chúng tôi còn chơi một trò khác.

Nhưng lại không được phát sóng.

"Được rồi, vậy trò chơi kế tiếp là Trò chơi Vương Quyền." Lưu Vũ nói.

Trò chơi Vương quyền.

Có phải The King Game mà tôi đã xem trong anime không nhỉ?

Khi tôi nhìn thấy staff mang mấy cái thăm tới, liền xác nhận chính là cái trò mà tôi vừa nghĩ đến.

Tổng cộng có 10 lá thăm, đánh số từ 1 đến 10, và một lá King.

King có thể thoải mái ra thử thách và lựa người tham gia, mà người bị lựa chọn phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, giống trò thật hay thách thôi, có điều những thử thách này kiểu gì cũng sẽ tạo nên một bầu không khí rất ám muội, sau đó chuyển dần sang cốt truyện BL. . .

Khổ quá mà.

King là người ra thử thách, như vậy Lưu Vũ không có khả năng là King —— nó nhất định sẽ bán hủ, hơn nữa rất có thể nó đã nhá trước giành số 1 rồi —— thế mới xứng với danh hiệu "hạng nhất trời chọn" mà fan nó hay gọi.

Kết luận: Chỉ cần tôi rút được lá King, ải này vượt qua thuận buồm xuôi gió.

Nhưng tôi không biết lá King khác những lá còn lại ở chỗ nào.

Trong lúc rút thăm, tôi phát hiện một lá có vết lạ, vì thế tôi liền đánh cược nhân phẩm rút nó ra.

Lá King.

Xinh đẹp tuyệt vời!

Vòng đầu tiên là hai số ngẫu nhiên, chứ không chọn số 1, yêu cầu bọn họ tỏ tình với nhau trong vòng một phút, không được cười.

Không ngờ lại là Santa và Riki.

Thôi thì ông trời sắp đặt, dù sao bọn họ cũng là nhân vật của cái thế giới này.

Những người khác công khai lá thăm, Lưu Vũ quả nhiên là số 1.

Santa vừa cười vừa nắm lấy bả vai Mika chôn mặt sau lưng đối phương, hai chân run như cầy sấy. Riki trông vẫn tỉnh bơ, tôi ngờ rằng có lẽ cậu ấy nghe không hiểu rồi.

Sau đó, dưới tiếng hú hét của cả đám, bọn họ chầm chậm đi tới phía trước.

Santa như thể thiếu nữ mới lớn dùng tiếng Nhật nói gì đó, bởi vì tôi học chữ được chữ mất, chỉ nghe được đại loại là "Ngay từ đầu đã thích anh" "Anh thật đáng yêu" "Em thích anh" vân vân mây mây.

Mới đầu Riki còn điềm tĩnh gật gật, dần dần lại lộ ra nụ cười ngượng nghịu xấu hổ, sau đó giơ tay lên ôm mặt xoay người, như là muốn chạy trốn.

Bất ngờ là cả hai người đều không cười, Santa thậm chí càng nói càng nghiêm túc, còn tạm dừng một lát, như thể đang suy nghĩ tiếp đoạn sau, tai nó đỏ ửng, nhưng còn đỡ hơn gương mặt trắng bệch hồng hồng của Riki, cạy miệng cậu ấy nửa ngày cũng không nói nổi một chữ.

Tôi đảo mắt nhìn một vòng cả đám, trên mặt ai cũng viết chữ "cắn đường thôi".

Trừ Châu Kha Vũ.

Ánh mắt nó nhìn Riki chẳng khác nào ánh mắt nhìn đám phe vé hôm trước, có thể là do tôi đọc nhiều fic quá, không hiểu sao lại thấy trong mắt nó còn có chút ghen tị lẫn xót xa.

Úi —— tình tay ba.

Tôi chợt nhìn qua phía Trương Gia Nguyên.

Úi —— tay tư. . .

Không không không phải, quên đi, đêm qua Gia Nguyên còn gọi điện cho Phó Tư Siêu hỏi Nhậm Dận Bồng dạo này như nào rồi, có đi tìm guitarist nào mới không.

Phá cp đà mê.

Tôi đọc được điều gì đó trong mắt của Riki và Santa, cái mà người ta gọi là "không thuần khiết".

Bọn họ đã bị cuốn sâu vào cốt truyện BL của thế giới đồng nhân.

Mà tôi, Bá Viễn, một lần nữa đóng vai trò hỗ trợ, ẩn mình cống hiến sức lực.

Tôi vô cùng vui vẻ thưởng thức hương vị tình yêu trước mặt —— nhấn mạnh một chút, điều này không có nghĩa là tôi bị bẻ cong, trai thẳng không thể ship cp à? Do đó tôi đã quên luôn trò chơi còn tiếp diễn, cho đến khi câu "xào lại thăm đi" vang lên, tôi mới hoàn hồn.

Trò chơi chưa chấm dứt, tôi chưa có được thắng lợi trọn vẹn.

Hiện tại tình hình rất là tình hình, bởi vì King không thể cố định một người, cho nên vòng tiếp theo tôi phải tránh rút lá King.

Tôi tùy tiện rút một lá, số 3.

Tôi liếc sang Lưu Vũ một cái, không thấy rõ số trong tay nó, chỉ có thể đánh cược.

Tôi cá nó vẫn là số 1.

Vòng này King là Trương Gia Nguyên, tôi nghĩ công ty hẳn đã từng nói qua với nó, nó quét mắt nhìn đống thăm một lượt, sau đó không chút do dự rút lá King.

Tôi công nhận tôi đánh cược hơi lắm, nhưng nếu tôi không đoán sai, Gia Nguyên sẽ chỉ điểm Lưu Vũ.

Nine ở bên cạnh tôi, tôi len lén liếc trộm số của nó.

Số 8.

Vậy để anh đây tác hợp cho chú mày.

Tôi ngó Trương Gia Nguyên, tha thiết hi vọng nó sẽ nhìn sang đây.

Có một khái niệm tâm lý học, đã quên cụ thể gọi là gì, nhưng đại khái là có thể ảnh hưởng đến quyết định của người khác thông qua trao đổi thị giác và thính giác.

Số 8.

Tôi giơ ngón trỏ và ngón cái làm kí hiệu "8", để không quá lộ liễu, tôi đặt cằm lên*, như vậy trông có vẻ như tôi chỉ đang chống cằm mà thôi.

*số 8: , Viễn ca đặt cằm lên khoảng giữa hai ngón đó.

Trương Gia Nguyên nhìn tôi, hơi do dự.

"Mau lên, Gia Nguyên, sắp 8 giờ 18 rồi."

Ừm, tôi thừa nhận tôi cố ý, nhưng này cũng là do cùng đường. . .

"Được được được, vậy số 8 đi, ôm đùi số 1 hát tình ca."

Lưu Vũ trợn trò mắt há hốc mồm.

Nai xừ!

Những gì đã xảy ra sau đó tôi sẽ không miêu tả đâu, cảnh tượng quá đỗi xinh đẹp, không có từ nào thích hợp.

Cho đến khi kết thúc trò chơi tôi vẫn không dính chưởng lần nào, chứng tỏ tôi hoàn toàn dựa vào thực lực né tránh tất cả những cốt truyện hướng BL.

Giỏi quá đi mất.

Chương 4. Tập luyện

Mặc dù nhiều thương vụ, nhưng INTO1 chúng tôi vẫn đi tập.

Đi tập nhàn hơn so với chạy show thương vụ nhiều, lúc rảnh rỗi tôi sẽ hát vu vơ với Riki, hoặc là nhảy nhót linh tinh với Mika.

Giữa trưa hôm nay, mấy đứa bảo muốn thử nhảy đôi, hỏi tôi có tham gia không.

Muốn đủ tư cách trở thành người qua đường, chuyện quan trọng trong kịch bản BL thế này tuyệt đối không được xớ rớ vào, cho nên tôi khéo léo từ chối.

Sau đó, Pai Pai nhảy cùng Lưu Vũ, bài Trouble Maker.

Lưu Vũ nhảy vai nữ, Pai Pai nhảy vai nam.

Tôi nhìn Nine, sắc mặt nó u ám kinh hồn.

Có thể là do hai đứa không chuyên mảng nhảy, động tác còn rất cứng.

Chân thậm chí còn bị vấp.

Bùm!

Tôi trơ mắt nhìn hai đứa tụi nó ngã xuống đất đè lên nhau.

Điều thứ tư trong định luật của thế giới đồng nhân:

Nếu hai người va chạm, nhất định sẽ ngã vào nhau.

Sửng sốt một giây, tôi nhanh chóng đi tới đỡ người dậy, nhưng không đợi tôi kịp chạm vào Lưu Vũ, Nine đã chạy vọt qua, lo lắng kiểm tra xem Lưu Vũ có bị thương hay không.

Thế nên tôi đành quay sang Patrick còn đang sõng soài trên sàn, hình như em ấy ngã đau hơn —— lưng tiếp đất, thân thể đỡ lấy Lưu Vũ, bản thân bị đặt ở phía dưới.

"Pai Pai, Pai Pai, em không sao chứ?"  Tôi đỡ lưng giúp em ấy, hỏi.

Em ấy lắc lắc đầu, nhíu mày cố gượng cười, nói em không sao.

Tôi đang định nói gì đó, lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói sắc bén đầy trách móc.

"Patrick, sao em lại bất cẩn đụng trúng Tiểu Vũ thế ~"

Hơ.

Đây là một trong những phân đoạn kinh điển trong đồng nhân —— xuất hiện công cụ thúc đẩy phát triển tình cảm.

Là rõ, Pai Pai đã trở thành người hỗ trợ, giống như tôi trong hầu hết các fanfic.

"Em. . .Em xin lỗi. . . . . ." Patrick còn chưa hết đau, xoa xoa cái chân bị ngã, trông rất đáng thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn xin lỗi.

"Ầy, chuyện bé như lỗ mũi mà, Pai Pai không phải cố ý, tai nạn thôi." Tôi đứng dậy, xoay người, cố gắng duy trì nụ cười bình tĩnh giảng hòa.

Tôi có chút khó chịu, chắc là cảm thấy bất công thay người đồng cảnh ngộ Pai Pai.

Nhưng vì giữ gìn nội bộ hòa hợp, tôi không thể nghiêng về phía ai cả.

Nine quẳng cho tôi cái liếc xéo, không nói gì nữa, quay đầu tiếp tục quan tâm Lưu Vũ.

Quên đi. Người khác tức giận tôi không tức giận, giận dữ tổn hại sức khoẻ rồi coi ai thiệt hơn ai.

"Khá hơn chút nào chưa." Tôi lại nhìn về phía Patrick, nhiệt tình hỏi han.

Em ấy gật đầu, có chút ngại ngùng cười cười, nói cảm ơn Viễn ca.

Ôi, một đứa trẻ ngoan, ngàn vạn lần đừng dính líu đến cốt truyện BL em nhé. . . .

Chương cuối. ? ? ?

Chiều hôm đó chúng tôi rời khỏi phòng tập, định tạt qua phố ăn vặt mua sắm chơi bời một lát.

Vì để tránh lộ thân phận, chúng tôi đều bận kính râm mũ nón khẩu trang đầy đủ, bịt kín hệt khủng bố.

Càng nhìn càng trông như. . .băng đảng xã hội đen.

Tôi ghé vào một tiệm bán mứt hoa quả, mua cho mọi người vài hộp, sau đó thì cả đám đi dạo. Trương Gia Nguyên vừa ăn vừa nghênh ngang đi tuốt đằng trước, Santa đi sau, nắm tay Riki, như thể sợ sểnh ra một tí là vuột mất. Mika với Châu Kha Vũ đang dùng tiếng Anh huyên thuyên gì đó, có lẽ là về mứt hoa quả. AK vừa đi vừa liên mồm nói chuyện với Lâm Mặc, mắt mũi treo ngược cành cây tí nữa thì đá trúng cục đá tảng ven đường. Nine hưng phấn kéo kéo Lưu Vũ, muốn lượn một vòng tiệm bánh ngọt trước mặt.

Tôi với Pai Pai thụt lùi hẳn phía sau.

Người hỗ trợ mà, chuyện thường ở huyện.

"Viễn ca." Sau hồi lâu im lặng, tôi cảm giác tay áo mình bị túm lại.

"Ơi?" Tôi quay đầu nhìn sang.

"Hôm nay. . .Cảm ơn anh." Em ấy tháo kính râm ghim vào cổ áo, nhìn tôi cười toe toét, răng nanh nho nhỏ lộ ra, nói chuyện còn hơi ngắc ngứ, khẩu âm là lạ, nhưng rất đáng yêu.

Ánh chiều tà chạng vạng màu cam nhạt chiếu lên khuôn mặt cậu bé, mặt trời lặn phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách, như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.

Bịch bịch.

Có gì đó không ổn.

"À. . .Không có gì, nên làm mà." Tôi lúng túng quay mặt đi chỗ khác, làm bộ vô tình đút tay vào túi, chẳng hiểu kiểu gì lại lấy ra một viên kẹo, tiện tay đưa cho em ấy.

Bá Viễn, bình tĩnh, Bá Viễn, mày chỉ bị giật mình bởi khuôn mặt đẹp trai của Pai Pai mà thôi, không phải rung động, không phải rung động, tỉnh tỉnh, thằng bé vẫn là đứa nhóc kém mày mười tuổi đấy!

"Cái này cho em. Mấy nay trong túi anh toàn đồ ăn vặt, chẳng biết nhét nó vào túi áo từ hồi nào, haha." Tôi cười gượng hai tiếng, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ của mình.

Em ấy nhìn chằm chằm tay tôi một chốc, không trả lời, ngược lại bật cười thành tiếng.

Trong đầu tôi đầy dấu hỏi chấm.

Em ấy vẫn cười, hàng mi dài khẽ run nhè nhẹ.

"Bởi vì là em đưa cho anh."

Cuối cùng em ấy cũng ngừng cười, nhưng đuôi mắt vẫn cong lên một vòng cung xinh đẹp, nhìn thẳng tôi nói.

Hả. . .?

Tôi thừ người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Đây là ý gì. . .Tôi là ai, tôi đang ở đâu. . .Chuyện quái gì đang xảy ra. . .

Ánh mắt em ấy quá trực tiếp, tôi muốn trốn, nhưng lại không có chỗ để trốn.

Bịch bịch bịch.

Tốc độ nhịp tim tôi có vẻ hơi bất thường.

Không không không Bá Viễn mày chính là trai thẳng độc thân liền tù tì sáu năm duy nhất của INTO1 mày không thể lâm vào loại kịch bản BL của thế giới đồng nhân lại càng không thể cùng với Pai Pai ! !

Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net