14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia"

Nhìn thấy Sesshoumaru, Raven vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

"Thiếu gia? Đó là ai thế?"

Shuuya cảm nhận được địch ý dữ dội của đối phương hướng về phía mình, không nhịn được tò mò hỏi một câu.

"Đó là thiếu gia Sesshoumaru"

"Còn không lại đây? Chờ ta mời ngươi à?"

Sesshoumaru lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào bàn tay đang bị Shuuya nắm lấy của Raven.

"Ta phải đi rồi, tạm biệt"

Raven rút tay mình ra, cúi đầu chào Shuuya và Hikaru rồi chạy về phía Sesshoumaru.

Shuuya đưa tay muốn giữ nàng lại nhưng Hikaru không cho, người được gọi là thiếu gia này không đơn giản, tốt nhất nên để anh đi đã.

"Thiếu gia, sao ngài lại ở đây?"

Raven cúi người chào Sesshoumaru.

"Đi thôi"

Anh không trả lời câu hỏi của nàng, hàn khí trên người toả ra càng ngày càng đậm.

Nhận ra tâm trạng của Sesshoumaru không tốt, Raven ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi trường học. Không hiểu Sesshoumaru đã làm gì mà bảo vệ có thể bình thản mở cổng cho anh ra vào như thế được.

"Chúng ta đi đâu thế?"

Đi được một đoạn, Raven ngước đầu nhìn sườn mặt góc cạnh của Sesshoumaru, hỏi nhỏ.

"Đi về"

"Nhưng mà Kagome còn chưa quay lại, ta..."

Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Sesshoumaru, Raven sợ hãi vội vã ngậm miệng lại. Áp lực phát ra quá kinh người, nàng ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Nhìn thấy dáng người phập phồng trong bộ quần áo mỏng manh, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp của Raven, Sesshoumaru càng giận.

"Ai cho phép ngươi ăn mặc thế này?"

"Vì không mang theo đồ nên ta đành phải mượn của Kagome"

Sesshoumaru suýt thì không nhịn được bạo phát ở chỗ này, cũng may mà tính tự chủ của anh thuộc loại thượng đẳng, chỉ vài giây sau đã dằn được cơn giận xuống.

"Theo ta trở về"

"Vâng"

Raven cúi đầu thấp hết sức có thể, hoàn toàn không dám phản bác, khí thế cao ngạo cũng không cánh mà bay.

Đứng trước cái giếng trong đền nhà Kagome, Raven lui lại đằng sau tỏ vẻ chủ nhân đi trước nhưng Sesshoumaru thì không nghĩ như thế. Anh tưởng rằng nàng lùi lại để lát nữa khi anh xuống dưới thì nàng sẽ chạy đi.

Vung tay một cái, kéo Raven vào trong ngực mình, cánh tay chắc như sắt thép ghìm chặt eo nàng lại. Thế này thì không chạy được nữa, Sesshoumaru mới yên tâm nhảy xuống.

Sau khi đã trở lại, Raven thấy Inuyasha, Miroku và Shippou đang ngồi gần cái giếng. Bọn họ thấy nàng mặc đồ giống Kagome thì sốc đến nỗi suýt ngất, nhưng cũng phải công nhận rằng Raven mặc thế này trông rất đẹp.

Sesshoumaru trừng mắt nhìn ba người một cái, họ lập tức dời mắt ra chỗ khác, giả bộ không thấy gì hết.

Cảm thấy Raven quá mức thu hút sự chú ý, Sesshoumaru cởi áo ngoài trùm lên người nàng, chiều dài vừa vặn che khuất từ đầu đến chân.

"Thiếu gia, ta không mặc nó được đâu, như thế là thất kính"

Raven hoảng hốt đưa tay lên muốn kéo áo ra trả lại cho Sesshoumaru nhưng lại bị anh trừng mắt cảnh cáo, đành phải bỏ tay xuống.

Sesshoumaru bắt đầu di chuyển, Raven cũng vội vã đi theo nhưng áo của anh quá dài nên bị quết xuống đất, nàng phải vừa đi vừa túm nó lên cao nên có chút chậm chạp.

Sesshoumaru dừng lại, quay người đi về phía Raven, tưởng là anh khó chịu vì mình đi chậm, nàng mở miệng giải thích.

"Thiếu gia, ta sợ áo của ngài bị bẩn, làm thế này thì lại hạn chế di chuyển quá, xin ngài hãy lấy lại áo đi"

"Ngươi ra lệnh cho ta?"

"Ta không dám, xin lỗi thiếu gia. Ta sẽ cố gắng bắt kịp ngài"

Raven ôm trên tay một đống áo, cả người đều chôn ở trong đó, khuôn mặt uỷ khuất, trông rất là đáng yêu.

Sesshoumaru cúi người xuống, ôm nàng lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Bàng hoàng vì hành động của anh, Raven giỹ dụa muốn xuống dưới nhưng Sesshoumaru đang trong đà di chuyển nên nàng đành phải nằm im.

Dừng lại trên một cành cây khá lớn, Sesshoumaru ngồi lên đó, dựa vào thân cây, đặt Raven lên đùi mình để nàng dựa vào ngực anh.

"Thiếu gia, sao đột nhiên lại dừng ở đây? Ta ngồi ở đằng kia cũng được"

Raven ngo ngoe rục rịch muốn di chuyển nhưng lại bị Sesshoumaru vòng tay qua eo giữ lại.

"Thiếu gia? Ngài làm sao thế?"

Nhận ra sự khác thường của anh, nàng lo lắng hỏi.

Ngay tại lúc Raven vừa bỏ áo trên đầu xuống, muốn quay lại nhìn Sesshoumaru thì anh đã vùi mặt vào gáy nàng, hít sâu một hơi khiến cơ thể nàng cứng đờ ra.

Do không nhúc nhích được thân mình nên Raven chỉ có thể nhấc tay, vỗ vỗ lên cánh tay rắn chắc của Sesshoumaru đang vòng lấy eo mình, gọi.

"Thiếu gia Sesshoumaru"

Raven gần như không gọi tên Sesshoumaru trước mặt anh bao giờ, nàng chỉ gọi anh là thiếu gia. Khi nào giới thiệu anh với người ngoài thì nàng mới thêm tên anh vào sau hai chữ đó.

Lần đầu tiên được Raven gọi cả tên, Sesshoumaru có cảm giác rất lạ, chiều chuộng, hài lòng và có một chút gì đó gọi là vui vẻ.

"Ngài làm sao vậy?"

Sesshoumaru lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi khi nói một điều gì đó.

Thấy anh vẫn im lặng chôn mặt vào gáy mình, Raven dùng sức xoay đầu lại, nhưng Sesshoumaru không chịu ngẩng đầu lên, thành ra nàng chỉ có thể chuyển vị trí rúc của anh từ gáy sang hõm vai của mình.

"Thiếu gia Sesshoumaru, ngài nói gì đi được không? Hành động này của ngài sẽ khiến ta hiểu lầm là ngài thích ta đó"

Lần này Sesshoumaru đột nhiên có phản ứng, cánh tay đang ôm Raven hơi co chặt lại một chút. Một lúc sau, nàng mới thấy tiếng rầm rì của anh vang lên, rất nhỏ.

"Thiếu gia, xin thứ lỗi nhưng ta không thể nghe rõ ngài vừa mới nói gì"

Raven là thật sự không nghe được chứ không hề cố tình để trêu Sesshoumaru, giờ mà chọc ghẹo anh chắc nàng bị anh giết chết luôn mất.

Sesshoumaru có vẻ cáu giận khi Raven không nghe rõ điều anh vừa nói. Anh há miệng cắn lên vai nàng, răng nanh còn tàn nhẫn cắm sâu vào một chút.

Bị đánh úp bất ngờ, Raven kêu ra tiếng vì đau. Tới khi máu của nàng tràn vào miệng Sesshoumaru mới nhả ra. Liếm tới ngừng chảy, anh dừng lại, buông cánh tay ở eo Raven ra.

Nàng còn chưa kịp vui mừng vì cuối cùng cũng có thể trực tiếp nói chuyện với Sesshoumaru thì động tác của anh lại nhanh hơn.

Bàn tay Sesshoumaru ôm vào bên hông Raven, xoay người nàng lại, tách hai chân của nàng ra hai bên để nàng có thể ngồi lên đùi mình. Sesshoumaru tay vẫn ôm chặt eo Raven, nhưng đầu anh lần này rúc thẳng vào cổ nàng.

"Thiếu gia, rốt cuộc là ngài muốn làm sao?"

"Raven"

Sesshoumaru cuối cùng cũng chịu nói ra một tiếng tử tế, lần này anh gọi tên nàng bằng giọng trầm thấp, không mang theo lạnh nhạt như trước đây nữa.

"Ta vẫn đang nghe đây, thiếu gia"

Vui mừng tột độ vì Sesshoumaru chịu nói chuyện, Raven trả lời ngay. Nếu anh cứ hành động như thế tiếp chắc nàng phát điên vì suy nghĩ lung tung mất.

"Ta nhớ em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net