7. Chuyến Du Lịch Tinh Tế (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết được Mikazuki tính toán xuất hành, phía đế quốc không mấy tán đồng, nhưng thành quả bước đầu đã có, bọn họ không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ an bài thân phận cho bọn họ đồng thời tận lực ngăn trở thế lực khác trong bóng tối nắm bắt thêm bất cứ thông tin nào về sự tồn tại này. Chính vì vậy, những gì Mikazuki cần làm chỉ là chọn phi thuyền, khởi hành, sau đó thuận tiện cắt đuôi vài thứ vẫn luôn bám theo phía sau. Bọn họ một đường thuận lợi lang thang trong tinh hà, dựa trên tinh đồ cổ phục chế của đế quốc tìm về vị trí của địa cầu. Có điều, quá trình này cũng không đơn giản chút nào, nguyên nhân lớn nhất là do không ít địa danh trên tinh đồ đã bị phá hủy hoặc biến mất sau những trận chiến khốc liệt giữa nhân loại cùng trùng tộc.

Khó khăn là vậy, những người vắt não tìm đường lại không phải Mikazuki. Gia chủ đại nhân vô cùng thiếu trách nhiệm nhắm mắt quăng việc cho Kagome vã mồ hôi tìm hiểu, chính mình an nhàn cùng Hàn Chước Ngạn hồ nháo. Bọn họ trong tinh hà trôi nổi gần nửa tháng, địa cầu vẫn không có nửa điểm tung tích.

Đã qua nửa tháng, hai đứa nhóc cũng dần không kiên nhẫn loanh quanh trên phi thuyền. Dù sao đều đang là lứa tuổi hiếu động, bị vây một chỗ thế này khó chịu là đương nhiên.

" Ngươi còn định lòng vòng đến lúc nào nữa ?" Hàn Chước Ngạn lật giở trang sách trên tay, bất đắc dĩ nhắc nhở bạn lữ vô tâm của mình : "Bọn họ đều mất kiên nhẫn rồi, không phải còn muốn đi gặp hai thằng nhóc nhà ngươi sao ?"

" Tchh..." Mikazuki chép miệng, không mấy hứng thú mím môi : " Ta cảm nhận địa cầu cách cũng không xa nữa, cứ để bọn họ tự mày mò đi. "

Hắn vừa dứt lời thì cửa tự động mở ra, Kagome mang theo hai quầng thâm hưng phấn chạy vào : " Sama, tìm thấy rồi !!"

Phi thuyền giằng co một hồi mới tìm được địa điểm thích hợp hạ cánh. Xuyên qua lớp thủy tinh siêu vi cường lực, thứ hấp dẫn tầm mắt mọi người không phải cảnh tượng hoang tàn đổ nát như tư liệu sót lại cho thấy, mà là một mảnh xanh biếc bao phủ phía trên bề mặt những công trình xưa cũ.


" Đây là . . . .địa cầu ?" Kagome mở to hai mắt : " Cho nên, nó sống lại ?"

Sau mấy ngàn năm, tưởng chừng địa cầu đã phủ đầy bụi dĩ vãng biến mất khỏi ngân hà thì trái lại, khắp nơi phủ kín lục sắc tươi mới, mặc cho đống đổ nát phía dưới chứng minh nơi này đã từng bị tàn hại như thế nào. Phi thuyền dừng chân trên một mảnh đất bằng phẳng, mang theo đoàn người đặt chân lên địa cầu.


Không một điểm nào không chứng minh nơi này đã đạt được tân sinh, quay trở lại thời kì nguyên thủy nhất, khi bàn tay con người còn chưa chạm đến thiên nhiên.


Kikyo hít một hơi thật sâu, không khí nơi này thanh tân trở lại, không còn bộ dáng khi nhân loại rời bỏ hành tinh này, đầy những chất độc và bụi bẩn : " Quả thật có sự tái sinh, địa cầu cũng thật kiên cường. Phải biết thời gian để hình thành trái đất và tồn tại sự sống cũng cần thiết hàng tỷ năm. "

Yuri thì không nghĩ nhiều như vậy. Cô nhóc đã một thời gian dài "bị nhốt" trên phi thuyền, thấy được cảnh sắc bên ngoài thì hoan hô muốn nhảy xuống, không ngờ nửa đường đột nhiên bị xách cổ áo. Mikazuki híp mắt, nửa buồn rầu nửa khinh bỉ nói : " Một thời gian không đối mắt nguy hiểm đã khiến mấy người mất cảnh giác như vậy ?"

Hắn nhấc chân đá một hộp giấy bên chân xuống, đem Yuri thả về bên chân. Chuyện kế tiếp diễn ra quả thật đem Kagome dọa nửa mạng. Chỉ thấy mặt cỏ " hiền lành " khi nãy bỗng chốc "giương nanh múa vuốt" toát ra từng phiến gai nhọn, tựa như máy cắt soàn soạt phân tách hộp giấy, trong nháy mắt biến nó thành bột mịn.

Chước Ngọc Khanh nheo mắt : " Có điểm giống linh thực của Tu Chân Giới, hẳn là có thể nghiên cứu một chút. "

Hoàn cảnh địa cầu hiện tại tồn tại một tầng mỏng linh khí, nó khôi phục được như thế này chắc chắn phải có đóng góp của lượng linh khí ít ỏi kia. Không những thế, nơi này còn tồn tại thiên tiên Tụ Linh Trận, chín phần mười phải là sau khi nhân loại rời đi mà hình thành. 

Kikyo không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, vội vã kiểm tra cho Yuri, không phát hiện vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm : " Thì ra bọn chúng còn tiến hóa theo hướng nguy hiểm. "

Ngay lập tức, khung cảnh hiền hòa trước mặt mọi người bỗng biết thành đầm rồng hang hổ. Naraku khẽ nhíu mày, đột nhiên vươn tay đánh về một phía. Có tiếng rên khẽ vang lên, lập tức một vật thể ẩn nấp trong bụi cỏ cao quá đầu người bị kéo ra. Kagome híp mắt nhìn, không khỏi giật mình : " Nhân loại? "

Bị kéo ra đúng là một " người ", tuy gọi là người nhưng trên đầu lại có hai cái tai thỏ, lúc này đang bị xúc tu của Naraku túm tai treo lủng lẳng, còn không ngừng giãy dúm muốn chạy. Mikazuki nhướng mày, vẻ mặt bí hiểm hất cằm : " Có thể xuống được rồi. "

Lần này quả nhiên không có vấn đề phát sinh, mọi người cũng thuận lợi ở nơi này hạ trại, thuận tiện quan sát "tù binh " vừa tóm được.

Hai đứa nhóc vô cùng tò mò xoay quanh tù binh chuyển động, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm hai lỗ tai thỏ và cái đuôi cụt lủn của đối phương. " Tù binh" có vẻ không ngờ đến mình bị tóm dễ dàng như vậy, lúc này đang co rúc sợ hãi nhìn quanh. Naraku cuối cùng cũng nhân từ đem tai đối phương buông ra, nhàn nhạt cùng Kagewaki câu được câu không nói chuyện. Kagome hoang mang nhìn sinh vật lạ trước mặt, lại hoang mang quan sát mặt cỏ ngoài phi thuyền : " Vậy làm cách nào mới thăm dò nơi này được? Chẳng lẽ chúng ta cứ ở mãi trong phi thuyền ?"


Hàn Chước Ngạn đá mắt với Mikazuki. Người sau nghi hoặc nhìn, một lần nữa chỉ vào bản thân, nhận được cái gật đầu từ bạn lữ thì mới không tình nguyện tiến lên. Kagome nghi hoặc nhìn theo Mikazuki, kéo Yuri né xa cửa khoang phi thuyền một chút. Mikazuki tiến đến trước mặt "tù binh" lạ, đột nhiên khom người ngồi xuống. Đối phương hiển nhiên bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ, hơi hướng về phía sau rụt rụt, một đôi mắt đen lúng liếng vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn hắn chằm chằm.


Chỉ thấy Mikazuki đột nhiên giơ tay ra điểm trán đối phương, giữa lúc bọn họ còn đang hiếu kỳ nhìn ngắm, đột nhiên mở miệng : " 13$%^&(&%^&"


Mọi người  :". . . ."  Excuse me ?


Ngôn ngữ quỷ gì vậy ?


Chước Ngọc Khanh đón nhận ánh mắt tò mò từ hai gia đình còn lại, giật giật mí mắt : " Chính là ngôn ngữ bản địa không sai ."


Với thần thức của Mikazuki, chọn đọc kí ức thực quá đơn giản, vì vậy việc học một ngôn ngữ mới cũng chẳng là vấn đề. Ngay cả hắn và A Ngạn còn làm được, đương nhiên không có gì đáng bất ngờ.


Kagome sờ cằm, thật sâu nhận thức có lẽ bản thân nên chăm chỉ tu luyện thêm chút nữa.


Không nói sang chuyện khác, ngay khi Mikazuki mở miệng, thần sắc của "tù binh" cũng  từ hoang mang e sợ chuyển thành kinh nghi mừng rỡ, sau đó liền cũng Mikazuki bắt đầu giao lưu. Một đống thanh âm kỳ lạ liến thoắng một hồi, thành công khiến Arikawa đầu váng mắt hoa kéo y phục cha mình : " Sama đang nói gì vậy cha ? "


Kagewaki cười gượng : " Cha cũng không biết nữa." Nhưng mà đối phương có điểm dễ lừa thì phải.

Cuộc trò chuyện bên kia vẫn còn đang tiếp diễn.Mikazuki giơ tay làm kí hiệu, đối phương gật đầu lia lịa, xì xèo vài âm tiết. Không biết có phải Kagome hoa mắt hay không, nhưng hình như mí mắt Mikazuki có nhảy vài cái thì phải.


" Sao rồi ?" Chước Ngọc Khanh không kiên nhẫn ngáp một cái : " Hẳn là lừa dối tiểu hài tử xong rồi đi ?"

Mikazuki một mắt đao bắn sang, Ngạn Nhược U cười gượng đem bạn lữ túm ra sau lưng.


" Có một chút vấn đề, nhân loại của thế giới mới này tiến hóa có chút giống thú nhân. " Mikazuki vuốt cằm trầm tư. Sau cơn hạo kiếp, thân thể nhân loại bình thường bị tự nhiên loại bỏ, thay vào đó là nhân loại mang gen của một loại động vật bất kì để thích ứng với môi trường khắc nghiệt đang trong trạng thái khôi phục, cuối cùng thì tiến hóa thành như ngày nay, trên cơ thể mang theo một bộ phận của động vật. Hơn nữa, thông qua trò chuyện, Mikazuki phát hiện ra hướng tiến hóa này không hề ổn định, thậm chí khiến cho đời sau mang gen không giống đời trước. Cụ thể của khác biệt này là việc đời con biểu hiện ra bộ phận động vật hoàn toàn không giống hoặc liên quan gì đến đời trước. Nói đơn giản hơn, cha có gen hổ, mẹ có gen báo nhưng sinh ra đời sau hoàn toàn có thể mang gen đại bàng hoặc thỏ. Không có bất cứ định hướng nào cho sự kết hợp sihh sản này, mà nó càng giống như một gen gốc ban đầu tổ hợp mọi thứ rồi được biểu hiện tùy thuộc thông qua từng thế hệ, đồng thời mỗi thế hệ cũng chỉ có thể biểu hiện một phần của bộ gen cỡ lớn này.


Thú vị.


Quả nhiên nghe Mikazuki nói xong thì hai mắt của Chước Ngọc Khanh sáng lên, hưng phấn nói : ' Có thể nghiên cứu một chút, dù sao cũng phải ở nơi này dừng chân lại. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net