8. Kagewaki (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trải qua một đêm khúc chiết, thị vệ ai nấy trên mặt đều đỉnh hai quầng thâm rõ nét. Kagewaki có lẽ vì mệt mỏi, cũng có lẽ bị "dung nhan mỹ lệ" của quái vật hôm qua dọa đến, ngủ thực trầm. Chờ hắn mở mắt ra, thị vệ đoàn đã đem tất cả sửa soạn xong, chỉ chờ hắn dùng bữa xong có thể lập tức khởi hành.

Sắc trời còn chưa sáng hẳn, Kagewaki đã có thể nghe thấy tiếng người đi lại, không quá náo nhiệt, nhưng so với phủ thành chủ thì có nhân khí hơn rất nhiều. Đêm qua động tĩnh trong viện không kinh động đến chủ nhà, vì vậy lúc này bọn họ sửa soạn rời đi cũng không ai có biểu hiện bất thường gì. Trưởng làng đích thân tới tiễn bọn họ, đem trả ngựa đồng thời mang đến không ít sản vật của làng, một hai muốn bọn họ nhất định nhận lấy. Thịnh tình không thể chối từ, vì vậy đoàn người lại mang theo hai túi to khởi hành.

Kagewaki ngồi trong xe ngựa, thần sắc không rõ quan sát bùa hộ mệnh trên tay. Đêm qua hoàn cảnh tối đen hắn không tiện theo dõi, lúc này mới kịp để ý. Vì lớp vỏ bên ngoài bị xé rách một góc, bên trong hoàn toàn lộ ra. Kagewaki nhìn thấy một mảnh vỡ màu tím bên trong, dường như là một mảnh ngọc. Chỉ nhìn không thôi thì Kagewaki không thấy có gì đặc biệt ở nó, nhưng thứ này đột nhiên đem lại một chút dự cảm không quá tốt.

Hắn có cảm giác, mình có lẽ từng nhìn thấy thứ này. . . . Là trong hình dạng hoàn chỉnh hơn.

Đầu bất chợt đau nhói lên, mảnh ngọc trong tay rơi xuống đệm mỏng. Kagewaki trên trán toát ra mồ hôi lạnh, lập tức cưỡng ép bản thân ngừng suy nghĩ về mảnh ngọc kì lạ kia.

Kagewaki cười khổ, lại một manh mối nữa chứng minh đoạn ký ức mất đi kia là có thật.

Ngón tay tiêm gầy nhặt lên mảnh ngọc trên đệm bông mềm mại, đem nó nhét trở lại bùa hộ mệnh. Đôi mắt Kagewaki hiện lên sự đăm chiêu, nhưng lần này không dám tùy tiện nghĩ sâu, chỉ sợ lại có cơn đau như ngàn vạn mũi đao đâm vào đầu.

Một đường đi thực thuận lợi, cho đến khi xe ngựa đột nhiên xóc nảy khiến thành chủ đại nhân thiếu điều muốn va đầu lên thành xe. Không chờ hắn lên tiếng hỏi rõ, Natsu đã tự động trình báo lên.

Phía trước có một nhóm người quần áo tả tơi mặt mũi lấm lem, nhưng cũng không khó để nhìn ra bộ dạng ban đầu của bọn họ hẳn cũng là đại phú đại quý. Nói chuyện với Natsu trước đó là một nam nhân trung niên, khuôn mặt lẫn dáng người phúc hậu, thuộc loại người khéo đưa đẩy. Theo những gì bọn họ thuật lại, tiểu thư nhà bọn họ trên đường gặp mưa lớn, không may còn gặp đất đá lở, đã chết không ít tùy tùng, một đường chật vật đi ra khỏi khe núi tới được nơi này, gặp đoàn người bọn họ liền nghĩ nhờ vả quãng đường còn lại.

Về tư tâm mà nói Natsu hoàn toàn không muốn thành chủ đại nhân đồng ý giúp đỡ. Xe ngựa của bọn họ hầu hết đều dùng chở lễ vật, nếu tiểu thư kia muốn quá giang, vậy nhất định phải dùng xe ngựa của thành chủ. Chưa nói đến cô nam quả nữ, nếu nàng kia thật sự nhào lên đây, thanh danh của thành chủ cũng khó làm, hừ !

Sau khi nghe thị vệ nhà mình thêm mắm dặm muối, Kagewaki không khỏi thở dài : " Hôm nay trước khi trời tối chúng ta có lẽ đã đến nơi, cũng không ngại giúp nhân gia một tay. Ngươi đến hỏi bọn họ có tất cả bao nhiêu người rồi thu xếp. Vị tiểu thư kia thì an bài lên xe ngựa, ta ra ngoài cưỡi ngựa là được, ủy khuất các ngươi dành ra một con ngựa. "

Mắt thấy Natsu còn định khuyên, Kagewaki nhất thời nhướng mi : " Còn không nghe lệnh? Muốn phản a ?"

Thị vệ trưởng ỉu xìu cúi đầu : " Tuân lệnh. "

Vì có thêm nhóm người này, hành trình bị kéo dài thêm một chút, sẩm tối đoàn người mới đến được thành Tokuda. Nhìn thấy cổng thành đã thấp thoáng đằng xa, cả thị vệ lẫn nhóm người lưu lạc đều thở phào. Thời điểm gần tối này có rất ít người qua lại, cổng thành cũng đã khép vào một nửa. Một thị vệ giục ngựa lên trước đưa công văn và thư mời, lính gác lúc này mới vội vã mở rộng cửa thành, một người khác nhanh chóng chạy đi báo tin.

Thuận lợi vào thành, hai nhóm người thuận lý thành chương tách ra. Nam nhân trung niên hoãn một hơi, chân thành nói lời cảm ơn : " Một đường này đa tạ chư vị chiếu cố, xin ân nhân để lại danh tính để ta trình báo với chủ nhân. "

Kagewaki nửa bước vào xe ngựa, nghe lời này cũng chỉ cười nhạt : " Bình thủy tương phùng, cái gọi là giúp đỡ cũng chỉ là công nhấc tay, không có chúng ta chư vị cũng có thể thuận lợi trở về, nói gì đến ân nghĩa. "

Nam nhân còn muốn nói gì nữa, Kagewaki đã vén mành ngồi vào. Đoàn người nhanh chóng rời đi, để lại bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Nam nhân trung niên hổ thẹn nói : " Công chúa thứ tội, thuộc hạ không thể hỏi ra tính danh quý nhân. "

Được gọi công chúa đúng là vị tiểu thư lấm lem kia, lúc này bụi bẩn đã khô trên mặt đều được lâu đi, lộ ra dung mạo thùy mị động lòng người. Nghe nam nhân nói, công chúa chỉ cúi đầu, ôn nhu mở miệng : " Không vội. Bọn họ phi phú tức quý, vị thiếu gia kia khí độ phi phàm, nghĩ đến hẳn không phải hạng người vô danh. Bọn họ dẫn theo nhiều thứ như vậy chắc chắn phải ở lại qua đêm. Việc trước mắt là liên lạc cha ta, tính danh vị kia sớm muộn gì cũng sẽ tra ra. "

-----------------

Naruko là con gái của thành chủ Tokuda, là viên trân châu trong lòng bàn tay của thành chủ, từ khi sinh ra đã được nâng niu chiều chuộng. Hoàn cảnh ưu việt này không khiến vị công chúa này điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng tạo ra một thái độ nhìn từ trên cao của thượng vị giả ăn sâu vào cốt tủy.

Không hề giống một người bị chiều hư, tính cách của Naruko thiên hướng đoan trang dịu dàng, như một công chúa được dạy dỗ tỉ mỉ theo khuôn phép. Thế nhưng có một thứ không thay đổi được, thì phải là thái độ bắt buộc có được đối với thứ yêu thích. Chưa có thứ gì Naruko muốn mà thành chủ chưa cho, ngay cả hôn lễ của nàng, phụ thân nàng cũng chỉ ôm thái độ gợi ý cho nàng lựa chọn. Ở một thời kỳ mà địa vị của nữ nhân còn thấp kém như thế này, có được một người cha đem mình nâng lên trời như vậy, không thể không nói là may mắn của Naruko.

Thi thoảng mới có một chuyến du ngoạn xa, không nghĩ đến sẽ gặp đất đá lở, từ lúc sinh ra Naruko còn chưa chịu khổ nhiều như vậy. Thế nhưng ngẫm lại vị công tử gặp được hôm nay, thiếu nữ lại không khỏi cảm thán duyên phận bất ngờ. Nói thật, nếu không phải gặp đất đá lở trì hoãn thời gian trở lại, có lẽ nàng chưa chắc đã gặp được người kia.

Ôn nhuận như ngọc, anh tuấn vô song, thiếu vài phần cao ngạo, nhiều mấy phần ấm áp, . . . . người kia đem lại cho nàng cảm giác khác hẳn những thành chủ hay người thừa kế đã từng gặp trước đây, cũng khiến trái tim thiếu nữ thình thịch rung động.

Naruko thả chậm bàn tay đang cầm lược của mình, đăm chiêu ngắm nhìn bản thân trong gương. Lược gỗ nhẹ nhàng chải qua lọn tóc đen mềm mại, mặt gương phản chiếu gò má thiếu nữ đà hồng, nụ cười ngọt ngào như anh đào vừa chín tới.

" Công chúa ! Công chúa !" Nghe được thị nữ của mình ở bên ngoài ồn ào, Naruko có chút không hài lòng, buông lược đứng dậy ra ngoài : " Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa ?"

Sắc trời lúc này đã tối đen, phủ thành chủ lại chìm trong một mảnh đèn đuốc sáng bừng. Thị nữ thấy công chúa đã sửa soạn không sai biệt lắm, nhanh tay nhanh chân tìm lấy một kiện áo ngoài hoa lệ phủ lên cho nàng : " Lần này người không thể trách nô tỳ a công chúa, nô tỳ nhưng là mang đến tin vui cho công chúa. Thành chủ đại nhân lệnh nô tỳ đưa công chúa ra dự yến tiệc. "

Ra dự tiệc thì có thể có gì vui ? Những lần trước nàng cũng bị gọi ra như vậy, kết quả chính là để ngồi đó cười cương mặt với khách nhân, mục đích lớn nhất là để nàng tự mình xem xét nhân tuyển kết hôn mà cha nàng tự mình lựa chọn. Một vài lần có người còn dùng ánh mắt trắng trợn nhìn nàng, khiến Naruko khó chịu không thôi.

Mắt thấy công chúa lại có ý lui, thị nữ hảo ngôn hảo ngữ khuyên một hồi mới khiến Naruko khởi hứng thú. Dò hỏi như thế nào thị nữ cũng không chịu nói rõ nguyên nhân, Naruko trong lòng phiền không thắng phiền, cuối cùng vẫn miễn miễn cưỡng cưỡng mà đi ra dự tiệc.

Dù sao phụ thân cũng chưa từng bắt buộc nàng cái gì, cùng lắm đến lúc không hài lòng thì lại mượn cớ trở về phòng cũng không muộn.

Thiếu nữ đánh vững phương án, mang theo thị nữ cùng đi đến yến tiệc bằng cửa hông, lại đoan trang cùng cha mình nhận lỗi đến muộn. Thành chủ Tokuda sang sảng cười, vuốt chòm râu dê của mình, thâm thúy cười : " Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Con gái ngoan mau lại đây chào hỏi khách quý, Hitomi thành chủ nhưng đã chờ thật lâu a. "

Naruko lúc này mới phân thần liếc nhìn vị trí khách quý, mà nàng không hề nghĩ đến một cái liếc nhìn này sẽ khiến nàng nhớ mãi không quên, nhiều năm về sau vẫn không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net