CHƯƠNG 1: ( Đã sửa )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Đưa tác phẩm của tớ mà cậu thích vào thư viện ngay nào, không bỏ lỡ chương mới!





" Kikyo tỷ, ngươi---sẽ vì một bán yêu mà trầm mê? " Sakura ngập ngừng, hai tay nắm chặt vai Kikyo. Đôi mắt vàng kim của cô nhìn thẳng vào cặp mắt đen hắc bạch phân minh của nàng.

" Sakura, ta...không biết. Ta chỉ biết, ta muốn ở bên hắn. " Cho đến khi sinh mệnh này héo mòn, đến khi, hắn còn muốn ở cạnh ta.

" Thật là, ta đã nói. Con người và yêu quái không có gì tốt đẹp đâu. Ngươi thật đáng ghét, để bổn cô nương lo lắng nhiều như vậy. " Sakura lẩm bẩm, chân đá hòn sỏi văng xuống suối, bọt nước văng tung tóe.

" SA!KU!RA! Ngươi cái đồ trứng thối. Lại đi bẻ gãy uyên ương. Ngươi nhất định sẽ bị lừa đá! " Inuyasha nhảy ra từ một bụi cây nào đó, tay chỉ chỉ về phía Sakura, trên người hắn dính lá cây trông thực buồn cười.

Sakura thực muốn nói, con lừa nào dám đá bổn cô nương???

" Sakura, Inu, cả hai yên lặng đi. Sakura, tỷ đảm bảo với ngươi cố gắng không để mọi chuyện vỡ nát. " Kikyo cười nhẹ, nhấc lên giỏ đựng đầy thảo dược bước về phía làng.

Sakura nhìn bóng lưng Kikyo, trong lòng là một chuỗi rối rắm.

Inuyasha không biết từ lúc nào đã nhảy lên cành cây, đôi mắt vàng chăm chú nhìn cô. " Ngươi như thế nào lại ăn nói hàm hồ, ta, sẽ khiến nàng thành người hạnh phúc nhất. "

" Ăn nói hàm hồ? Ha hả, bán yêu ngu xuẩn. Tin ta đi, sẽ có ngày ngươi bắt buộc phải gật đầu thừa nhận. " Sakura không khách khí cười to, tay vén lọn tóc lộn xộn, cười mị hoặc. " Yêu, ái tình, hả hả. "

" Ngươi cười cái gì? Ta--- "

" Ta đã nói chưa nhỉ, lời nói của nam nhân, không đáng tin. " Nhất là ở trên giường, mà cô sẽ không nói ra đâu, tên này dễ đỏ mặt lắm.

"..." Inuyasha không nói gì, yên lặng ngồi trên cây.

" Này. " Inuyasha nhỏ giọng.

" Ngọc tứ hồn, khiến ta thành đại yêu quái đúng không? " Inuyasha không chắc lắm.

" Ta không quan tâm về nó, thứ tròn tròn đó thực vô dụng. Nó không khiến nguyện vọng của ta thành hiện thực được. " Đưa bàn tay về phía trước, mặt trời sắp lặn như lọt thỏm trong bàn tay của nàng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua từng kẽ tay. " Nhìn đi, thứ ngươi tưởng chừng nắm chắc, lại là thứ không thể nắm bắt. "

" Sakura, ngươi nói nhiều câu quá uyên thâm. "

" Ta mong sao--- " Mắt cô ánh lên ý cười. " Trong quãng thời gian tu luyện của ngươi, ngươi sẽ dành ra một ít để đầu tư cho thứ đằng sau khuôn mặt điển trai này. " Sakura đứng dậy, phủi bụi dính trên y phục liền vẫy tay đi mất.

" Thiết! Ngươi dám bảo bổn đại gia ngu ngốc??? Nữ nhân xấu xí! " Inuyasha bất mãn nghiến răng, móng tay cào cào lên thân cây hiện rõ đường hằn dài.

Hoàng hôn buông xuống

Duyên phận, là một cái cớ hoàn hảo để ngụy biện cho sự thay lòng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net