Damaged Goods

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : Sorelion (Miakiii)

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/19832071

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

-------------------------------------

"Vậy, bác sĩ, anh định khi nào nói với tôi đây?" Tony Stark nhếch môi, khoanh tay dựa vào cửa vòm, đợi bác sĩ hoàn thành pháp thuật. Stephen đứng thẳng dậy, lưng gã cứng nhắc khi cố gắng thể hiện sự thờ ơ nhất có thể.

Nhưng có vẻ không được thuyết phục lắm.

"Anh đang nói gì vậy?"

"Anh biết mà? Anh phải lòng tôi."

"Tôi-tôi không hiểu anh đang nói gì-"

"Nghe này, Strange, chúng ta đã vờn nhau cả tuần nay rồi. Tôi không thể không thấy rằng cả hai chúng ta đều muốn tiến triển hơn thế nào."

"Tony..."

"Bác sĩ, đừng cư xử như thiếu niên nữa và vượt qua điều này hay bất cứ  thứ gì đi." Stephen nhìn anh, đôi mắt xanh thẳm của gã nhìn Tony như thể đang tìm điều gì đó. Nó khiến Tony hơi khó chịu một chút dưới ánh nhìn nặng nề đó nhưng anh không chịu đầu hàng và nhìn thẳng vào mắt gã.

"Như anh thấy đấy?"

"Tại sao lại là tôi?"

"Tại sao không phải là anh, bác sĩ? Anh đã thấy mình chưa? Tuyệt vời, hài hước, phù hợp với tôi, thông minh, và hấp dẫn-"

"Tôi là đồ bỏ đi, Tony. Anh xứng đáng với người tốt hơn."

Tony không mong đợi một câu trả lời chán nản như vậy từ một pháp sư thường rất tự tin. Ánh mắt anh cứng lại, khi đôi mắt xanh thẳm của gã nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đầy sẹo.

"Anh vừa nói gì cơ?"

"Tôi thương tật, cay đắng, và kèm theo nhiều vấn đề nặng nề khác. Tôi biết anh đã tự giải quyết vấn đề của mình, tôi có quyền gì phải để anh giải quyết thêm vấn đề của tôi nữa chứ?"

"Anh có nghĩ rằng anh quá độc đoán khi tự quyết định cho tôi không?"

"Tony," Ánh mắt Stephen dịu dàng nhìn Tony và thở dài. "Anh xứng đáng hơn thế, muột người xứng đáng và toàn diện bên cạnh anh. Không như tôi, đồ bỏ-"

"Stephen Vincent Strange, tốt hơn là đừng có tự gọi mình như thế nữa." Tony tiến lên và nhẹ nhàng nắm lấy tay gã. "Anh không phải là đồ bỏ đi. Anh là pháp sư hùng mạnh có thể bẻ cong thực tại với đôi bàn tay này." Anh cầm chúng lên và hôn lên đôi bàn tay ấy.

"Anh đã cứu giúp rất nhiều người với chúng. Anh đã làm rất tốt, rất nhiều lòng trắc ẩn và vị tha với đôi bàn tay kì diệu này." Mỗi từ anh nói ra đều mang đầy tình yêu.

"Stephen, tôi đã thấy những điều đôi tay này có thể làm. Bị thương sẽ là từ cuối cùng tôi nói đến."

"Tôi... Chúng-"

"Và nếu bị vậy thì sao chứ? Anh tổn thương chút thì sao chứ?" Tony vẫn nắm lấy tay gã, ngẩng đầu để thể hiện tình cảm của mình. Anh thấy đôi mắt xanh sáng ngời với những giọt nước mắt và Tony biết, rằng bất cứ điều gì anh nghĩ về Stephen, vẫn luôn như vậy.

"Tôi là thợ máy. Tôi sẽ chữa cho anh theo cách anh muốn."

Cuối cùng, Stephen mủi lòng khi gần như tan chảy trong vòng tay Tony. Anh mỉm cười hài lòng, Tony thề rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để từ từ ghép những mảnh vỡ của Stephen. 

Hai người họ ấn định lời hứa đó bằng một nụ hôn trong sự im lặng bao trùm lên thánh đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net