Secluded Spaces

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : amethyst-noir (Arbonne)

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/19887316

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup

------------------------------------------------

Stephen đã trải qua ba ngày dài cô đơn, đau khổ trước khi gã bỏ cuộc và buộc mình phải mở một cánh cổng đến xưởng của Tony và gã biết rằng hẳn anh sẽ không ở nhà. Nó dao động và nhấp nháy. Tất cả những ý định tốt đẹp của gã đều đáng nguyền rủa, gã chỉ muốn ở bên Tony. Ngay lúc này.

Gã thấy Tony ngước lên, rõ ràng là tức giận và sợ hãi vì bị phớt lờ nhiều ngày. Sự tức giận tan biến ngay lần thứ hai anh nhìn thấy Stephen qua cánh cổng. "Stephen?!"

"Tony," gã thì thầm, không thể bước được bước cuối cùng với nỗi đau trên người mình. "Tôi xin lỗi." Gã nhắm mắt và cố kìm nén những giọt nước mắt đau đớn và thất vọng. Gã cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo khi không có áo choàng bên cạnh để bảo vệ và sưởi ấm gã.

Gã giữ chặt bàn tay lên bên hông như thể điều đó có thể giảm bớt cơn đâu và cảm giác yếu đuối lúc này. "Làm ơn." Gã ghét giọng nói nghẹn ngào của bản thân ngoài việc cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, giúp gã đứng vững. "Tôi cần..." Anh. Tony bước qua cánh cổng không ổn định. Vì gã. Gã nhắm mắt lại với lòng biết ơn và lần đầu tiên cảm thấy thư giãn trong suốt từng ấy thời gian.

"Baby? Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với anh vậy? Mặt anh..." Tony đặt hai ngón tay nâng cằm gã. Anh chớp mắt và kêu lên. "Chết tiệt, cái gì...? Chết tiệt, anh đang chảy máu! Thôi nào. Wong! Anh đâu rồi? Có chuyện quái gì xảy ra với anh ấy thế này?"

Srephen không phản kháng khi Tony ôm gã vào lòng và tựa đầu vào vai anh với một tiếng thở dài lặng lẽ. Cuối cùng, đây mới là nơi gã thuộc về. "Xin lỗi vì đã bắt anh phải đợi," gã lẩm bẩm nhưng Tony nhẹ nhàng an ủi gã.

"Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Dọn dẹp cho anh trước đã." Anh hôn nhẹ lên má gã nhưng Stephen vẫn nao núng trước áp lực trên làn da mềm mại của mình. "Xin lỗi."

"Khống sao. Tôi muốn anh chạm vào tôi."

Sau đó, gã im lặng, cố gắng làm mình trở nên nhỏ bé nhất có thể trong vòng tay Tony và nhắm mắt lại. Gã có thể cảm nhận ánh mắt Tony nhìn xuống chiếc áo choàng vô hồn nhưng không trả lời sự nghi vấn của Tony, thay vào đó, gã đắm chìm trong hơi ấm và sức mạnh của anh. Tony quá ấm áp; lần đầu tiên trong từng ấy thời gian gã không còn cảm thấy lạnh nữa. Tony có lẽ sẽ đưa gã vào phòng ngủ cũ của mình ở thánh đường. Vậy cũng không sao. Gã hoàn toàn buông bỏ nhận thức và để mình rơi vào trạng thái mơ hồ giữa nhận thức và giấc ngủ.

Một lúc sau, Wong và Tony khe khẽ nói chuyện, đôi tay dịu dàng lướt trên cơ thể gã trong khi chiếc áo dài và những dải băng dính đầy máu được tháo ra. Những cái chạm lạnh như băng của một cây kim, khâu lại vết thương bên hông gã, và một vài pháp thuật chữa lành nhẹ nhàng thậm chí còn chẳng làm gã do dự. Gã từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào hoặc mở mắt ra nhìn người yêu hay bạn mình. Thay vào đó, gã nắm lấy tay Tony hết sức có thể trong khi Wong quấn băng xung quang. Nó thật thặt, gần như quá chặt, nhưng nó cũng khiến gã cảm thấy như có gì đó có thể giữ hai người lại với nhau. Gã cẩn thận hít một hơi sâu và mỉm cười khi cảm thấy áp lực của dải băng quấn quanh mình. Đúng, tốt hơn nhiều. Gần như tốt khi Tony nắm lấy tay gã và bàn tay nhẹ nhàng của Wong chăm sóc bên hông gã. 

"Tôi không biết hai người họ đã trải qua chuyện gì." Giọng nói của Wong mờ ảo. "Đây là lần đầu tiên trong ba ngày nay anh ấy cho phép có người ở trong cùng một phòng với mình, chứ đừng nói tới việc chạm vào anh ấy. Tôi muốn gọi anh nhưng anh ấy đau khổ đến nỗi tôi không muốn làm trái lời." Wong dừng lại một lúc, chạm nhẹ vào cổ và mặt gã với một tiếng thở dài. "Tôi sẽ xem liệu có thể mang áo choàng vào đây không. Nó cũng không muốn bị chạm vào và từ chối bay lên nhưng cũng không muốn bị chia cắt với Stephen quá lâu." Wong lại nói. Nhiều hơn là những gì anh muốn nghe.

"Đồ ngốc. Luôn cố gắng chịu đựng trong im lặng và từ chối sự giúp đỡ." Anh thở dài. "Nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Đó là một lời đe dọa và một lời hứa trong cùng một câu.

Stephen không muốn ngủ nhưng gã vẫn nhắm mắt, hài lòng vì cuối xùng cũng được ở trong vòng tay an toàn của Tony. Thậm chí gã còn chẳng đủ sức để ghét bản thân vì sự bất cần của mình và chọn cách tận hưởng những cái chạm nhẹ của Tony lên thể đau nhức của mình.

"Shhh, thư giãn đi, Stephen. Cố gắng thư giãn và ngủ đi. Làm ơn."

Như mọi khi Tony sử dụng giọng nói nhẹ nhàng của mình, và Stephen đáp lại bằng cách đầu hàng. 

_____________

Stephen ho nhẹ trong khi ngủ và Tony nín thở, hy vọng rằng gã sẽ không tỉnh dậy. Sau vài giây anh ngồi xuống, áp một bên mặt gã lên vai Tony. Hành động đó làm tổn thương ngực anh, và gây áp lực không mong muốn lên lò phản ứng, nhưng không có gì trên thế giới có thể khiến Tony rời đi.

"Shh," anh thì thầm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Stephen và chắc chắn không chạm đến vết thương bên hông gã. Stephen cần ngủ, cần thời gian để chữa trị và hồi phục. Những dải băng lớn quấn xung quanh gần như cả người Stephen khiến anh như muốn khóc lần nữa và anh hôn nhẹ lên tóc Stephen để giấu đi cảm xúc của mình. Họ đã dành quá nhiều thời gian không mấy vui vẻ trong phòng ngủ của Stephen những tuần qua trong khi cơ thể của Stephen đang phải vật lộn để chữa trị và tâm trí gã chỉ dần dần hồi phục.

"Mất quá nhiều thời gian, bất kể anh nói gì đi nữa," Tony phàn nàn và Wong chỉ biết nhìn anh, không đồng ý cũng không phản đối hay cố gắng làm dịu tình hình. "Đã hai tuần rồi và anh ấy còn chẳng bắt đầu lành lại. Vết thương vẫn chảy máu nếu anh ấy di chuyển sai cách, chết cmn tiệt, và chúng ta đều biết rằng anh ấy còn chẳng làm gì với điều đó!"

"Chúng ta vẫn chưa biết anh ấy - họ - đã trải qua chuyện gì." Wong nhìn buồn và lạc lõng, nhìn về phía thư viện nơi Stephen một lần nữa nhìn chiếc áo choàng gần như không phản ứng.

Họ không biết. Họ chỉ biết nó hẳn phải kinh khủng đến n lần kể từ khi Stephen trở về với những vết bầm, gần như không thể nói, bị thương và nhìn như từ dưới địa ngủ lên trong khi áo choàng sợ mọi thứ thậm chí nó còn chẳng chịu được một cái chạm nhẹ của Stephen.

Wong đã phải bê cả cái ghế nếu họ muốn đưa áo choàng đi xung quanh và một hoặc hai lần Tony phải cảm nhận sự quái lạ xung quanh mình. Áo choàng rõ ràng đã bị tổn thương và chán nản đến nỗi chẳng quan tâm đến những lời bình luận. Anh vẫn không biết sao nó có thể truyền tải sự khốn khổ một cách rõ ràng như vậy nhưng nó thật ấn tượng và cũng thật đáng sợ.

"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Tony hỏi to. Lần đầu tiên câu hỏi không đến với Sthephen mà là đến với áo choàng. "Cậu không chỉ buồn vì để anh ấy bị thương, điều đó đã xảy ra rồi." Đây không phải là buồn bực thông thường mà anh đã thấy trước đây. Đây là sự trống rỗng. Tony đưa tay ra và chạm vào mép ghế trong khi vẫn ôm lấy Stephen bằng cánh tay còn lại. Anh đảm bảo rằng mình không chạm vào áo choàng. "Làm thế nào để ta có thể giúp đây?" Tuyệt, giờ thì anh đang đóng vai bác sĩ trị liệu cho một tấm vải chết tiệt. Tony Stark vĩ đại, đã giảm xuống thành chờ đợi vô ích trong khi tình yêu của cuộc đời anh đang run rẩy và đau đớn trong vòng tay mình và quấn áo của gã nhìn như một con chó sắp chết.

Anh mỉm cười khích lệ khi một góc của áo choàng ngóc lên và chạm vào ngón tay anh. Nó gần ngư rụt lại ngay lập tức và cuộn tròn hơn nhưng đó là lần đầu tiên họ chạm vào nhau kể từ khi Stephen rơi vào chuyện đáng nguyền rủa nào đó đã khiến gã và áo choàng tổn thương. Anh vẫy tay với áo choàng trước khi thu tay lại để ôm lấy Stephen lần nữa.

"Bọn tôi đã bị tách ra trong một thời gian dài."

Giọng nói trầm lặng của Stephen, khàn khàn, phá tan sự im lặng ngột ngạt của căn phòng. Gã đã phải rất cố gắng nhưng Tony không giật mình sợ hãi mà theo phản xạ xiết chặt lấy người gã. Stephen kêu lên đau đớn và rụt lại.

"Chết tiệt! Tôi xin lỗi!" Tony thả lỏng và cẩn thật đặt tay lên vết thương bên hông. "Anh làm tôi giật mình đấy."

Stephen không đáp lại bằng lời nói nhưng thư giãn trong vòng tay Tony.

"Sẵn sàng nói về nó chưa?" Tony cố gắng sau vài giây im lặng.

Để trả lời, Stephen giơ tay phải lên. Tony nắm lấy nó, với tất cả sự ân cần trên thế giới, đan ngón tay vào nhau. Đó là hành động Stephen thích nhưng không thế chủ động vì khả năng di chuyển hạn chế của bàn tay mình. Gã phải mất nhiều tuần trước khi đủ thoải mái để chỉ Tony cách làm điều đó bằng cách ít đau đớn hơn.

"Bọn tôi bị giam giữ và bị tách ra lập tức ngay khi xuất hiện," cuối cùng Stephen cũng lên tiếng. "Tôi không biết chúng đã làm gì với áo choàng, lúc tôi cố gắng thoát ra thì nó đã không phản ứng lại. Tôi hầu như không thể mang nó trở về mà không khiến nó hoảng loạn. Tôi bị thương trong khi cố gắng đưa nó ra khỏi.... sự giam cầm."

Cả hai người nhìn áo choàng, bằng cách nào đó nó vẫn thể hiện sự hối hận ảm đạm.

"Không phải lỗi của cậu," Stephen thì thầm. "Chúng khiến cậu tổn thương nhiều hơn cả ta." Đôi mắt gã nhắm lại. Tony nhận ra rằng gã đã trở nên rất nhạy cảm với ánh sáng kể từ khi trở về và kể cả với ánh sáng mờ ảo gián tiếp dường như cũng khiến gã tổn thương. "Chúng tra tấn áo choàng của tôi." Từng câu chữ đáng ra phải hài hước nhưng nỗi đau đằng sau chúng rõ ràng đã khiến sự hài hước chết đi. Tony nuốt nước bọt. Anh thích áo choàng, tuy đôi khi nó thật khó chịu, và thật đau lòng khi thấy nó bị xé toạc trên Titan, nghĩ về việc nó bị tra tấn thật kinh khủng.

Anh nghĩ đến một câu hỏi khác. "Bao lâu?" Không có câu trả lời nào ngoại trừ sự căng thẳng đột ngột xuất hiện trên cơ thể Stephen. Trúng số rồi. "Bao lâu, với cả hai người? Khi cả hai bị giam ở đó?"

"Anh nghĩ tôi đã đi bao lâu?"

Chết tiệt. Không phải là một lời từ chối vì vậy có thể hi vọng sẽ có được câu trả lời thực sự. "Khoảng bốn ngày." Anh vẫn nhìn áo choàng và nói. Nó đang nhích về phía trước một chút như thể không muốn bỏ lỡ một từ nào. "Wong nói rằng anh đã quay về nhưng cần chút thời gian để sắp xếp trước khi về nhà."

Stephen thở dài. "Đừng giận anh ấy. Gần như tôi đã ra lệnh anh ấy nói vậy."

"Tôi không giận. Đây hoàn toàn là lỗi của anh. Anh ấy chỉ là một người bạn tốt làm bạn với một tên ngốc chết tiệt. Nhưng anh ấy nghe lời anh từ khi nào vậy?" Anh có thể cảm thấy Stephen cười vì điều đó.

"Có lẽ là đã có la hét và đe dọa," Gã thừa nhận.

"Bao lâu, Stephen?"

Im lặng. Stephen xoay người một chút và chiếc áo choàng tiến lại gần hơn, gần như chạm vào mép giường của họ.

"Tôi không biết," là câu trả lời cuối cùng. "Tôi đã dừng đếm sau ba tháng. Không thể tỉnh táo được nữa."

Không thể nói gì được nữa. Tony hôn nhẹ Stephen và lại chạm vào áo choàng. Lần này nó đặt một góc của nó vào lòng bàn tay anh. Nó run rẩy, rõ ràng là vẫn còn sợ và ít nhất là cảm thấy nhạy cảm như chủ nhân của mình.

"Chúng đã làm gì anh?" Tony thậm chí còn chẳng biết mình đang nói với ai.

"Anh không muốn biết đâu."

Anh không. Thực sự là không. Nhưng vẫn muốn... "Stephen?"

"Nghiêm túc đấy. Sẽ mất nhiều thời gian để giải thích và dù sao tôi cũng không muốn nói về nó. Không sao đâu. Không có gì quá tệ cả, tôi hứa đấy." Gã dừng lại. "Tất cả những vết thương của tôi đều xuất hiện trong khi cố gắng trốn thoát. Chúng đối xử với tôi rất tốt, chúng muốn áo choàng."

Tony vuốt ve tấm vải với sự quan tâm vô hạn. Một mình trong nhiều tháng, điều này giải thích việc Stephen nhạy cảm thế nào và có lẽ là trong nỗi kinh hoàng, song hành với sự nhạy cảm của gã. Đó là tra tấn, dù Stephen có thừa nhận hay không. Tất cả đều cô đơn, không có sự thoải mái của áo choàng... khi nó cũng bị tổn thương. "Tôi rất tiếc."

"Chúng sẽ thả tôi sớm hơn nếu tôi bỏ lại nó," Stephen thì thầm, vẫn che mặt. "Nhưng tôi không thể. Tôi không thể."

"Đương nhiên là không rồi," Tony trấn an gã. Như thể tất cả ai biết áo choàng đều sẽ làm như vậy. "Chúng ta không bỏ lại gia đình, bất kể cái giá là bao nhiêu. Chúng ta đã học được điều đó một cách khó khăn."

Anh có thể cảm nhận được niềm vui của chiếc áo choàng với câu nói của mình và mỉm cười khi nó tiếp tục chạm vào tay anh.

"Thấy chưa? Nó đang đến."

"Nó bị tổn thương và sợ hãi."

"Hmm." Tony cẩn thận kéo chiếc áo choàng lại gần hơn cho đến khi nó có thể chạm vào bàn tay Stephen. "Cậu chỉ cần một chút thời gian để bình phục, giống Stephen, phải không?" Anh hỏi. "Khi nào cậu sẵn sàng. Bọn ta đều ở đây."

Anh có thể cảm thấy những giọt nước mắt biết ơn của Stephen trên cổ mình và điều đó làm giảm đi sự bối rối khi đang nói chuyện bới một tấm vải.

"Tôi có một cách có thể có ích," anh nói sau vài phút, vẫn vô thức vuốt ve cả áo choàng và Stephen. "Tôi đã nghĩ về nó một lúc và nó có thể là một ý tưởng ngu ngốc..."

"Tony," Stephen cắt ngang. "Cứ nói đi." Gã nhăn mặt ngồi dậy. Tony chỉ buồn bã nhìn gã khi Stephen đưa tay sang bên phải. 'Anh đang hồi phục quá chậm, tình yêu của tôi', anh nghĩ về nó hàng triệu lần. Ánh nhìn của anh hẳn đã nói lên suy nghĩ đó vì Stephen chỉ mỉm cười buồn bã trước khi lắc đầu.

Stephen khăng khăng lặp đi lặp lại rằng gã không hồi phục quá chậm, rằng đó chỉ là sự trì hoãn thời gian giữa các chiều không gian. Wong, sau một cuộc kiểm tra pháp thuật dài, khó chịu và khá sâu buộc phải đồng ý nhưng anh nhìn không vui chút nào và không chắc chắn khi lặp lại lời của Stephen.

"Tôi nghĩ FRIDAY có thể giúp?"

Stephen nhướn mày. "Không có gì cô ấy không thể nhưng... bằng cách nào?"

Tony nhún vai và đùa nghịch với áo choàng. Stephen nhìn chằm chằm vào họ. "Cứ để cô ấy nói chuyện với áo choàng. Cô ấy biết nhiều hơn chúng ta, tôi hứa đấy."

"Không có bất kì thông tin nào liên quan đến áo choàng trên internet hoặc ở bất kì cơ sở dữ liệu nào khác." Giọng nói của Stephen đáng lẽ phải lạnh lùng nhưng nó lại ân cần. Nếu Tony chưa yêu gã, anh sẽ yêu gã ngay giây phút này.

"Cô ấy không phải một công cụ tìm kiếm, Stephen," anh nhẹ nhàng nói. "Có ấy còn nhiều hơn những gì anh biết. Cô ấy cũng là một trong những tạo vật đồng cảm nhất mà tôi biết. Đương nhiên là áo choàng cũng vậy. Họ có một kết nối. Anh biết mà."

Đúng vậy. Không một ai, kể cả Tony hay Stephen, hay Wong đều không biết bằng cách nào nhưng thực tế rằng tạo vật hàng trăm năm tuổi này với một AI vừa mới được tạo ra đã chia sẻ một mối quan hệ tình bạn. Họ thậm không biết chúng giao tiếp với nhau bằng cách nào nhưng chúng đã làm vậy.

Stephen thả lỏng một chút và anh đưa tay về phía áo choàng. "Ý cậu thế nào?" Gã cười khi áo choàng chạm vào tay gã và quấn quanh cổ tay.

"Để chúng trong cùng một căn phòng và để chúng nói chuyện."

"Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ," FRIDAY nói qua điện thoại của Tony, đặt bên cạnh giường ngủ. Cả những người còn lại trong căn phòng đều không nhận thấy chiếc áo choàng nhận ra giongjnois và nhìn về phía nó phát ra. "Nhưng bọn tôi muốn ở một mình, nếu mọi người không phiền."

Áo choàng gật đầu. 

Stephen cười thầm. "Bị đuổi khỏi phòng ngủ của chính mình bởi một AI và áo choàng của mình. Oh, sự hùng mạnh đã sụp đổ như vậy đấy."

Tony hít một hơi thật sâu, mệt mỏi vì lảng tránh chủ đề mình đã cố tránh như bệnh dịch trong vài ngày qua. "Phòng ngủ của anh," cuối cùng anh lên tiếng. "Còn phòng của chúng ta vẫn đang chờ đợi trong cô đơn."

Stephen nhìn anh, không nói nên lời.

"Tôi muốn anh về nhà, Stephen. tôi muốn chăm sóc anh trong sự thoải mái của ngôi nhà chúng ta cùng xây nên." Câu nói nghe như thể họ đang sống trong một căn penthouse cách xa thánh đường hoặc gì đó, không phải ở một nơi kì lạ giữa tòa tháp và thánh đường, có thể mở cánh cổng ở cả hai nơi. "Hãy để những người bạn đồng hành của chúng ta tự giải quyết và để tôi đưa anh về nhà chăm sóc."

Trong tất cả những điều tốt nhất Stephen chọn ra một câu rõ ràng. "Anh đã chăm sóc tôi kể từ khi tôi quay về."

Tony nhẹ nhàng nắm tay Stephen rời khỏi bên hông và thay tay mình vào đó. "Hãy để tôi đưa anh về nhà chăm sóc," anh chậm rãi nói lại. "Chúng có thể không cần chúng ta trong một thời gian mà."

"Chúng tôi có thể," FRIDAY xác nhận và áo choàng gật đầu, rung nhẹ.

"Thấy chưa? Chúng cũng muốn chúng ta rời khỏi đây."

Stephen ngước lên với ánh mắt dễ bị tổn thương đến mức đáng kinh ngạc. "Tôi muốn về nhà," gã thú nhận, như thể điều đó đã lâu không xảy ra.

Nó khiến trái tim Tony tan vỡ. Chúng đã làm gì với anh thế này, baby? Khiến anh tồi tệ thế này?

"Vậy thì về nhà thôi." Anh đứng dậy và đưa tay ra đỡ Stephen. Sau một lúc do dự, Stephen đặt tay mình lên bàn tay đang chờ của Tony và để anh giúp gã đứng dậy. Gã nhăn mặt nhưng không kêu lên. Tony nắm chặt tay Stephen và cố gắng thể hiện tình yêu thể hiện tình yêu của mình bằng cái vuốt ve nhẹ nhàng. "Hai người sẽ ổn chứ?" Anh hỏi áo choàng và điện thoại. Chiếc áo choàng vẫy lên và FRIDAY ping lên như một lời khẳng định. "Tốt. Sau khi xong thì biết tìm bọn ta ở đâu rồi đấy."

"Chúc may mắn," Stephen nhẹ nhàng nói khi Tony đỡ gã ra khỏi phòng ngủ và tiến về phía cánh cổng nằm trong một căn phòng khác trên cùng một tầng của thánh đường.

"Anh thấy đấy, cô ấy sẽ sắp xếp," Tony hứa với sự lạc quan.

Stephen mỉm cười một chút. "Như anh sắp xếp cho tôi hả?"

"Anh không cần phải sắp xếp gì cả," Tony nhẹ nhàng trả lời. "Anh cần thời gian để hồi phục."

Stephen không trả lời và để Tony đỡ mình qua cánh cổng bước vào nơi họ gọi là nhà.

______________

Khi Stephen tỉnh dậy trên giường của họ sau vài giờ, gã ở một mình, nhưng không phải bị bỏ rơi. Gã vẫn có thể cảm nhận được ánh hào quang của Tony, chỉ là không ở trong cùng một phòng. Gã nhăn mặt chuẩn bị cho cơn đau nhưng ngạc nhiên rằng cơn đau nhẹ hơn so với trước đây. Gã đặt tay lên vết thương và cẩn thận ấn xuống - chắc chắn là bớt đau hơn. Ý tưởng của Tony về việc đưa gã về nhà thật tốt, gã buộc phải thừa nhận điều đó.

"Tôi không biết khi nào tôi sẽ đến nữa." Giọng nói của Tony vang lên từ phòng khách và Stephen từ từ tiến đến, cố gắng không bỏ lỡ một từ nào. "Stephen vẫn còn phải quấn rất nhiều băng và tôi không muốn để anh ấy một mình." Có chút khó chịu. Stephen quay lại góc và đứng ở ngưỡng cửa, nhìn Tony ngồi trên chiếc ghế dài và cầm máy tính bảng; và đang nghe điện thoại.

"Họ có thể vui vì nói điều đó với anh và không vui khi đối mặt với tôi!" Giờ thì thành tức giận. "Rhodey, nói với Bộ trưởng Ross rằng đừng có mơ tôi sẽ gặp ông ta bất kì một giây nào cả! Thật đấy, ông ta nên biết rằng gia đình tôi là ưu tiên hơn bất cứ điều gì ông ta muốn lúc này!" Giọng anh lại nhẹ nhàng hơn. "Yeah, kẹo ngọt, cảm ơn vì đã cập nhật. Ừm, anh ấy đã khỏe hơn. Vẫng đang hồi phục." Anh dừng lại một chút. "Yeah. Anh ấy cũng vậy. Tôi sẽ nói. Cảm ơn, yêu anh, bye."

Tony chỉ ngồi đó sau khi tắt máy và nhìn ra ngoài cửa sổ với khung cảnh tuyệt vời của thiên nhà Andromeda. "Rhodey gửi tình yêu của anh ấy tới anh." anh nói với Stephen mà không quay đầu lại. "Ross vẫn như một thằng khốn và bạn đồng hành không phải con người của chúng ta vẫn đang nói chuyện hoặc gì đó." Anh quay lại và mỉm cười khi nhìn rõ khuôn mặt của Stephen. Như mọi khi, nụ cười rạng rỡ của anh khiến anh nhìn trẻ hơn nhiều tuổi. "Anh nhìn ổn hơn rồi đấy, baby."

Như mọi khi, Stephen bất lực trước nụ cười đó và mỉm cười đáp lại. "Tôi khỏe hơn nhiều rồi," gã thừa nhận. "Anh đã đúng."

Tony mỉm cười dịu dàng. "Tốt lắm, anh đã nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net