Stay sick; don't get well

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : Sau hai tuần chiến đấu liên tục, Stephen bị đánh đến bầm tím, mệt mỏi cô đơn bước vào một quán ăn lúc nửa đêm, nơi mà chỉ có một mình gã, một phục vụ vô diện, và một Tony Stark lo lắng cảm thông.

Au : StrangerInAStrangeLand from archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/16333961

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

-------------------------------------------

Mũi giày Stephen ướt đẫm nước khi gã khập khiễng đi trong cơn mưa.

Đó mới chỉ là vài giờ sau trận chiến gần nhất, và gã không ở trong bất kì hình dạng nào. Gã đã chiến đấu với cơn đau đầu khoảng một tuần nay. Các triệu chứng đã xuất hiện, nhưng bất chấp những lo ngại của Wong, gã vẫn bước vào trận chiến như thường lệ. Ngay bây giờ, gã đa run rẩy trong chiếc áo khoác dài đồng thời bị sốt cao, nhưng gã chỉ muốn ăn gì đó.

Gã không đói lắm, nhưng chắc chắn rất mệt. Stephen vừa mới ra khỏi trận chiến, với thứ như là hàng ngàn sinh vật hợp lại. Có lẽ một chút súp sẽ giúp gã chữa lành tâm hồn.

Tuy nhiên, tâm hồn gã đe dọa sẽ rời khỏi cơ thể nhiều lần trong suốt cuộc hành trình nhỏ. Có thể đó là sự pha trộn giữa virus và lời nguyền, hoặc có thể là do gã đã thức quá lâu, ngoài việc gã thấy mình trong một trận chiến giằng xé giữa bản thân và ý thức. Nó đe dọa sẽ thoát ra khỏi cơ thể, khiến gã rơi vào tình trạng méo mó và mất kết nối nơi công cộng.

Thành phố xung quanh dường như hòa lại thành một ảo ảnh duy nhất mỗi khi gã đi qua. Một phút gã ở dưới cơn mưa nhỏ. Tiếp đến, gã đã bước vào một quán ăn đêm (may thay) không có nhiều khách lắm.

"Chào ngài," người phụ vụ nói khi gã vừa tới. "Bàn cho một người phải không ạ?"

Strange uể oải ngẩng đầu lên và đột nhiên bắt gặp một người đàn ông không có mặt. Oh, mọi thứ khác đều bình thường, chỉ là một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi mặc một chiếc vest màu đỏ thẫm và cầm thực đơn trong tay. Chỉ là anh ta không có mặt mũi.

Gã không có thời gian để suy nghĩ chi tiết, tuy nhiên, khi vừa mới chớp mắt, gã đã ngồi trên một cái bàn trống với thực đơn trong bàn tay run rẩy của mình.

"C-cái gì...?" Gã lẩm bẩm khi cảnh vật thay đổi. Đó là một sự cố nhỏ, nhưng đáng chú ý. Cho dù linh hồn gã thực sự thoát ra trong vài giây, hoặc chỉ là do gã mệt mỏi, nó vẫn siêu thực.

Và nó chỉ có thể kì dị hơn. Tầm nhìn của gã nhảy xung quanh quán ăn thêm lần nữa, những bức tường xoáy tròn từ màu sắc tươi sáng thành một mớ hỗn độn màu đen. Chân ghế xung quanh gã bắt đầu nhin như những chiếc chân người, mỗi cái đều cầm một chiếc nhẫn nhỏ. Gã đưa bàn tay run rẩy lên lau mồ hôi trên trán, cố gắng giữ tỉnh táo.

Điều duy nhất khiến gã thoát khỏi tình trạng này là một giọng nói.

"Sheesh," Một giọng nói sắc bén thu hút sự chú ý của Strange, đưa gã ra khỏi ảo ảnh của mình. "Anh ổn chứ, Strange?" Anh nhìn như địa ngục ấy."

Strange ngước lên, và bắt gặp khuôn mặt Tony. Gã xua tay, tự hỏi liệu anh có phải là một ảo ảnh. Khi khuôn mặt Tony chuyển sang bối rối, gã giật tay lại. Chà, nếu phải có bất kì ai xuất hiện trong ảo ảnh của gã, đó cũng có thể là anh ấy.

Gã định đứng dậy để nói chuyện, nhưng sự mệt mỏi đã đánh gục suy nghĩ đó ngay lập tức.

"Mỗi...mỗi khi tôi gặp anh đều là địa ngục," gã nói đùa với đôi môi run rẩy. Gã ra hiệu cho Tony ngồi xuống, nhưng khi mở mắt, gã cảm thấy thoải mái hơn. "T-Tại sao anh lại ở đây? Đã gần nửa đêm rồi..."

"Tôi cũng phải hỏi anh câu tương tự đấy nhỉ?" Với một nụ cười, Tony đưa tay để lấy thực đơn từ tay gã. Strange còn không để ý đến nó. Gã đã bị cuốn quá sâu vào trạng thái thôi miên.

Vài phút sau đó bao gồm gã cố gắng tỉnh táo trong khi cố gắng nghe Tony phàn nàn về những rắc rối ở trụ sở Avengers hoặc cái gì đó. Gã thấy môi anh di chuyển, nhưng chẳng nghe được nhiều, những tiếng lầm bầm có thể là tiếng Anh. Gã tiếp thu được một vài lần nhắc đến "Thor," "đôi tất", và"chiếc đệm rách," ngoài việc Tony đã học được một số tiếng Latin kỳ quặc trong thời gian họ xa nhau, hoặc là tâm trí gã lại giở trò.

Thỉnh thoảng mắt gã lại dán lên môi Tony. Gã không phủ nhận rằng mình đã đỏ mặt trong một khoảng thời gian ngắn khi bị cuốn vào một đám mây đáng yêu. Gã không thể nói đó là do cơn sốt, nhưng nó đã tốt hơn với số máu đã mất trong dòng thời gian song song.

"Bất cứ thứ gì cho đêm nay, thưa ngài?" là điều duy nhất Stephen có thể rút ra từ "cuộc trò chuyện" giữa gã và Tony. Phải mất một vài giây gã mới nhận ra người phục vụ (vẫn vô diện) đã đến nhận gọi món.

Tiếng Tony gọi món vẫn bị bóp méo qua tai Stephen, nhưng gã có thể nghe thấy từ "salad".

"Một món súp bạo lực cho tôi," Gã nói.

Một sự im lặng thoáng qua. Tony ngây người nhìn gã. Người phục vụ, mặc dù không có mắt, nhìn cũng có vẻ không hài lòng với câu trả lời. Đó có phải là những gì gã đã nói không?

"Ý...ý anh ấy là súp rau," Tony nói với phục vụ. "Và nước cho cả hai."

Người phục vụ gật đầu, cứ như vừa dịch chuyển tức thời từ bàn của họ. Strange lườm Tony, chuẩn bị nói với anh rằng gã không yêu cầu anh làm vậy, khi gã chớp mắt.

Trong cảnh thứ hai khi gã nhắm mắt lại, Tony đang ăn....thứ gì đó. Nó nhìn như salad, nhưng thay vì rau diếp và cà chua, nó lại bao gồm những bông hoa héo và hoa bắt ruồi bị cắt cụt.

Súp cũng không khá hơn. Khi gã nhìn xuống, cả bát như chứa đựng cả dải ngân hà. Các chòm sao được trộn trong cà rốt sắt nhỏ, trong khi bầu trời tím xoay tròn bên dưới chiếc thìa của gã (hoặc là dĩa, hoặc là con quay, gã không thể nói được).

"Vậy," Tony bắt đầu, cắm dĩa vào bông cẩm chướng màu xanh. "Anh bị bệnh. Nói với tôi đi."

Strange múc một chút không gian lỏng vào muỗng và ngước nhìn anh. Gã nhíu mày, cố gắng phớt lờ cơn đau đầu đang tái phát của mình.

"Tôi không bệnh," gã nói thẳng. Gã thổi chiếc thìa, không biết rằng gã đã thổi hầu hết nó xuống bát. "Tôi...tôi chỉ làm việc thôi."

"Làm việc,huh? Hôm nay anh đã giết bao nhiêu con quỷ rồi?"

"Mười hai. Và một nửa." Gã trả lời.

Tony dừng lại và liếc nhìn gã. "Và một nửa?"

"Tôi đã-bị xiên hoặc gì đó....trước khi...kết liễu nó," những lời của gã bắt đầu mệt mỏi. "Để - lính gác xông ra - nó thoát được."

"Anh bị xiên?!"

"Tôi đã băng bó viết thương trước khi tôi có thể...có thể chảy máu. Christine có thể khâu nó sau." Gã nhún vau, cố gắng tỉnh táo. "Tôi ổn."

"...Tôi không nghĩ nó ổn lắm."

Gã đảo mắt vào chỉ vào Tony.

"Oh, vậy 20 gallon cà phê anh uống mỗi ngày là gì?"

"Đó không phải vấn đề." Tony nhận xét. "Vấn đề là tối nay anh suýt chút nữa trở thành một xiên thịt trong khi rõ ràng có thể hút máu một vài con quái vật, và bây giờ anh đang bị lạnh trong khi ăn một chút súp lạnh."

Strange không biết trả lời thế nào. Có thể đó là do chứng đau nửa đầu xuyên thẳng qua hoặc thế giới bắt đầu xoay tròn, nhưng gã không thể phản ứng. Tất cả những gì gã có thể làm là tấn công lại.

"....Chắc chắn rằng tôi không nhớ anh." Gã lẩm bẩm, cố tỏ vẻ xa cách.

Tony nhếch môi, nhìn qua mặt gã. "Lại nói dối. Anh yêu tôi."

"...Yeah, được rồi. Tôi thừa nhận nó, tôi hôn anh - ý tôi là tôi nhớ anh. Chỉ một chút thôi. Nhưng không có nghĩa là anh đúng."

"Chúng ta sẽ thấy ai đúng khi anh gục giữa đường."

Strange im lặng, tiếp tục ăn cho tới khi toàn bộ tâm trí gã trở nên trống rỗng.

Gã chớp mắt. Đó chính xác là những gì gã có thể làm, gã chớp mắt. Nhưng thật bất ngờ, trong vài giây khi gã nhắm mắt lại, bằng cách nào đó gã đã đứng phía trước quán ăn. Tony bước ra khỏi cửa, nắm chặt tay gã khi bước vào màn đêm.

"Chúng ta nên làm điều này thường xuyên hơn." Tony nói.  "Anh biết đấy, khi anh không bị ốm."

"Tôi không bị ốm," Strange khẳng định lần nữa, mặc dù lần này tiếng lẩm bẩm càng nhiều hơn. "Nhưng....yeah. Anh nghĩ tuần trước có ổn không?"

Tony chớp mắt, bối rối một lúc. "K-không...Khá chắc rằng tuần trước chúng ta đều bận mà."

"Vậy khi nào đó vào tháng 7?" Gã đề nghị, tâm trí gã là một mớ hỗn độn.

"C- Đó là tháng 9...."

Với khuôn mặt nhăn nhó, Tony nhận thấy rằng chuyện gì đang xảy ra. Anh lập tức áp tay lên trán Stephen.

"Anh làm gì vậy?" Strange thở dài khi bị Tony kéo đi.

"Yep, anh bị sốt." Anh tuyên bố, biết rằng những khẳng định của mình là đúng. "Anh nên nằm xuống sớm."

"Nó không phải một cơn sốt. Chỉ là ấm lên chút thôi, đơn giản thôi." Gã nhún vai.

"Trời mưa cách đây không lâu."

"Thì? Tôi nghe nói rằng mấy hôm nay độ ẩm đều tăng cao."

Tony hậm hực, lắc đầu trước sự tự tôn bất ngờ của gã. "Nghe này, chỉ cần để tôi đưa anh về nhà tôi-"

"Tôi có thể tự bay về thánh đường, Tony." Gã cố gắng trấn an anh. Gã chỉ cần ngủ và sẽ ổn thôi. Gã không cần phải gục ở chỗ của anh hoặc bất cứ điều gì khác.

Trước khi gã có thể bay đi, gã lại cảm thấy có gì đó chạm vào tay mình.

"Tôi khá chắc rằng Wong không muốn nghe tiếng ho của anh vang khắp thư viện đâu."

Strange quay lại, nhanh chóng rút tay ra. Gã đã quá mệt để phải đối phó với chuyện này.

"Cảm ơn sự quan tâm của anh, Tony, nhưng tôi đảm bảo với anh rằng tôi ổn."

Và với điều đó, Strange quay góp để đi về hướng khác. Gã từ chối nhìn lại và lê bước qua đường. Gã chỉ cần về lại thánh đường và nạp  năng lượng - sáng hôm sau gã sẽ khá hơn.

"Strange...Strange -- Strange!"

Thế giới dường như câm lặng khi gã cố gắng di chuyển. Mọi vật trở nên lạnh lẽo và trong suốt khi tầm nhìn gã ngày càng tối hơn. Cơ thể gã đã quá mệt mỏi, chúng cầu xin sự nghỉ ngơi, nhưng gã vẫn kiên trì. Gã không thể nghe thấy được bất cứ tiếng động nào, những gì gã có thể thấy được không nhiều, và tất cả những gì gã cảm nhận được là tiếng tim đập thình thịch trong đầu mình.

Một nửa gã cố gắng đứng vững. Thực sự, gã muốn ngủ, và gã muốn nghỉ ngơi. Nhưng nửa kia của gã tiếp tục kéo gã ra khỏi nơi thoải mái gần nhất của mình. Nửa còn lại của gã tiếp tục bước đi, tiếp tục phớt lờ những cảnh vật xung quanh, và tiếp tục cố gắng tiếng về phía thánh đường.

Gã là pháp sư tối thượng, chết tiệt! Gã cần tiếp tục chiến đấu, gã cần phải kiên trì, gã cần phải--

"STEPHEN!"

Bàn tay Tony nhanh chóng nắm lấy vai gã, kéo gã về thế giới thực. Một tiếng còi chói tai khiến tai gã như nổ tung khi được chào đón bằng một chiếc xe thể thao màu đỏ ruby của ai đó. Gã lùi lại, gần như ngã gục vào Tony khi ôm lấy ngực mình. Nhịp tim của gã chuyển từ chậm rãi sang nhanh chóng bơm máu trong một phần nghìn giây.

Gã run rẩy. Tay gã, đầu gã, ngực gã....thậm chí gã còn là một mớ hỗn độn hơn lúc nãy. Gã hướng mắt về phía Tony, biểu cảm của anh trộn giữa sốc, nhẹ nhõm và hài lòng. Strange cố gắng bào chữa, nhưng không thể thốt ra lời nào. Gã lấy tay che mặt trước khi có thể thấy Tony lắc đầu.

"Tôi nói rồi," anh nói thẳng. "Giờ thì hãy để tôi đưa anh về nhà tôi trước khi anh lại gục giữa đường. Gần hai giờ sáng rồi."

Strange cảm thấy đôi tay chắc chắn đặt trên vai để kéo gã ra khỏi quảng trường đông đúc. Gã không thể đôi co vào thời điểm này: gã thực sự tê liệt với sự kết hợp giữa mệt mỏi và sốc, và cơn sốt. Vì vậy, gã chấp nhận số phận của mình. Một phần gã biết rằng tranh cãi là vô ích, gã nên từ bỏ và dành cả đêm trên chiếc ghế dài của Tony. Nhưng một phần khác, phần đang tan dần, muốn tiếp tục kiên trì.

Một nửa não gã bướng bỉnh như thường ngày. Nó khẩn khoản được giải thoát, để được phép bay khỏi mặt đất tù túng để hòa vào màn đêm. Nó hạn chế tầm nhìn của gã, giở trò với tâm trí gã, cho đến khi chủ nhân của nó xin chịu thua.

Nhưng lần này, Strange quyết định chống cự. Lần này, gã sẽ không nhượng bộ bất cứ điều mơ mộng quái đản nào mà nó đòi hỏi.

Gã không thể tập trung vào Tony thời điểm này - Trời đất bắt đầu nghiêng ngả khi mắt gã bắt đầu tối sầm lại. Đã đến lúc, gã nghĩ vậy. Cơ thể gã cuối cùng cũng thả lỏng.

"Tony, tôi ổn..." Một nửa gã cố gắng lúng túng khẳng định lần cuối trước khi khuỵu xuống. Nửa còn lại của gã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Ah, chết tiệt," Tony lẩm bẩm, sự bực tức xen vào lời nói. Anh đỡ lấy Strange, nhưng đôi mắt gã đã nhắm nghiền.

"Geez, Stephen," gã nghe thấy tiếng Tony lầm bầm. "Khi nào anh mới học được cách nghỉ ngơi đây?"

Khi bất tỉnh, Strange được thấy sự bùng nổ đột ngột của những suy nghĩ va vào nhau, lộn xộn. Đó là thảm họa, chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng khi Strange rời khỏi thế giới thực và hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thức, gã bị bỏ lại với một suy nghĩ kỳ dị, thoáng qua trong tâm trí trống rỗng của mình.

Gã yêu Tony. Gã thực sự yêu anh.

___

Khi Strange tỉnh dậy  vào sáng hôm sau, phải mất vài phút để gã nhìn xung quanh. Tâm trí gã không lộn xộn nữa, nhưng trí nhớ thì mơ hồ. Tất cả những gì gã có thể nhớ là một loạt những hình ảnh không liên quan cứ liên tục trôi nổi trong đầu gã.

Điều đầu tiên gã nhận ra là mình đang nằm trên một chiếc ghế dài. Đó là một chiếc ghế đơn giản, với một cái bàn cà phê phía trước, nhưng đó là một thiết kế dễ nhận ra. Điều đó khiến gã nhận ra khá dễ rằng : gã đã gục ở nhà Stark. Chà, "gục" có nghĩa là gã đã bị chính anh kéo đi và nói rằng gã bị bệnh. Quần áo của gã vẫn giống tôi qua, vì vậy không có gì xảy ra khi gã bất tỉnh. Gã không thấy buồn nôn, vì vậy đó không phải là do virus hoặc gì đó tương tự, nhưng cảm giác như tất cả tay chân của gã đều có miệng, và chúng sẽ hét lên ngay lập tức.

"Vậy," Một giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng, kèm theo hình ảnh Tony xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng khách, tay cầm một ly nước. Nếu gã không biết rõ hơn, Strange sẽ hình dung ra việc anh vật chất hóa từ không khí. "Anh bị ốm. Nói với tôi đi."

Không để bạn trai phản ứng, Tony đi đến bên ghế. Anh đặt cốc xuống bàn và quỳ xuống nói chuyện với gã. Strange nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh và không nói lời nào, và đơn giản là không thể tập hợp được từ nào để tiếp tục cuộc trò chuyện. Gã lắp bắp, và nhận ra...mọi thứ của gã đều mệt mỏi.

"Không có gì bình luận hả?" Tony nói sau một giây im lặng. Không gật đầu nhiều, Strange run rẩy ngồi dậy, khiến Tony nhanh chóng ngồi xuống cạnh gã trước khi gã lại gục xuống đệm. Vẫn còn mệt mỏi, cơ thể gã ngã vào người Tony, một bên đầu gã chạm vào mái tóc nhọn hoắt của anh. 

Họ cứ vậy trng một khoảnh khắc, trên chiếc ghế dài của Tony ở phòng khách, cố gắng nhớ lại những gì diễn ra đêm qua. Strange cảm thấy ngón tay Tony đan vào bàn tay mình, trước khi rút ra và đặt lên trán gã.

"Tốt lắm, ít nhất anh đã hạ sốt một chút," anh lẩm bẩm, vẫn cố gắng đỡ Strange. "Vẫn mệt sao? Không có gì ngạc nhiên cả; hóa ra khi anh dành cả hai tuần để chiến đấu với những con quỷ ở không gian đa chiều, anh sẽ khá mệt."

Strange cau có. Gã vẫn không nói gì, và không di chuyển, nhưng Tony rõ ràng cảm thấy rằng gã đã nhìn anh như thế nào và chỉ chớp mắt.

"Tôi biết rồi, biết rồi, anh không cần tôi chăm sóc. Nhưng anh không được chê tôi dùng caffeine khi anh bị thế này," anh nhận xét. "Bây giờ hãy để tôi chuẩn đoán tình trạng của anh."

Một lời chuẩn đoán là không cần thiết, Strange nghĩ vậy, vì gã có thể rời khỏi đây khoảng 10 phút nữa. Nhưng tuy nhiên, có thể để giải trí hoặc gì đi nữa, gã dựa đầu vào vai Tony khi anh bắt đầu lan man.

"Chà, tôi sẽ bắt đầu với tin tốt: anh chưa chết. Phần lớn là vậy. Tôi đã xét nghiệm vài thứ khi anh đang ngủ trên ghế. Nó thậm chí không phải là mọt căn bệnh không gian gây chết người hay gì đó, nó chỉ là đau đầu thôi."

"Tuyệt," Strange nói, đảo mắt.

Không để ý đến gã, Tony tiếp tục nói. "Tuy nhiên, tin xấu là anh có vết đâm khá nặng...." Anh chỉ về bụng của Strange, vẫn còn băng bó từ tối qua. "...ở đây."

"Đó có phải là lý do anh đưa tôi đến căn nhà công nghệ cao của anh? Để chữa vết thương ngớ ngẩn đó?"

"Không đặt câu hỏi ngoài lề, đồ ngốc. Về cơ bản, tôi thấy vài mẫu máu ngoài hành tinh kỳ lạ truyền vào tĩnh mặc anh, tôi đã thử nghiệm nó...anh sẽ ổn thôi. Nó chỉ gây ra vài tác dụng phụ, anh biết đấy?"

Strange không bao giờ nghĩ rằng máu người ngoài hành tinh sẽ khiến gã gặp ảo giác. Huh. Học được một điều mới mỗi ngày.

Một khoảng lặng. Tinh tế, một sự im lặng vụng về. Ahh. sao anh có thể bỏ qua nó.

"Này." Tony ngồi xuống và dựa đầu vào vai Stephen. "Tôi nhớ anh. Thực sự đấy. Tôi chỉ không thích khi anh xuất hiện tại một quán ăn vô danh nào đó vào giữa một đêm ốm yếu và buồn bã."

"Đó là vấn đề công việc-"

"Đúng, tôi biết chứ!" Anh bật dậy trong sự thất vọng. "Đừng nói với tôi lần nào nữa. Tôi cũng có vấn đề công việc của mình, và anh thì không thấy tôi gần như tự sát vào mỗi tuần."

"Anh làm điều đó mỗi ngày."

"Không, Iron Man làm điều đó mỗi ngày. Còn tôi là Tony Stark - nhà từ thiện, tỷ phú-"

"-dân chơi, thiên tài." Strange kết thúc câu nói  với những khía cạnh khác của anh. "...tôi có quên gì không?"

Một khoảng lặng cho đến khi Tony nhếch môi.

"Bạn trai anh."

Và điều đó khiến Strange im miệng. Không nói nên lời, gã chỉ thở dài và mệt mỏi dựa xuống ghế. Gã ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng gã thực sự, thực sự cảm thấy khủng khiếp. Tony nhìn gã, như thương hại tình trạng hiện giờ, rồi ngồi xuống và nắm chặt lấy tay gã.

"Ở đây đi. Tôi đã không được gặp anh suốt hai tuần, chúng ta nên bên nhau. Nghe này, tôi sẽ chăm sóc anh, tôi sẽ nấu súp cho anh, hoặc lấy sách, hoặc bất cứ điều gì khiến anh hài lòng nghỉ ngơi. Anh có đủ khản năng để nghỉ một ngày không?"

"Tôi--"

"Và trước khi anh hỏi, tôi đã gọi cho Wong và bảo rằng anh ở đây rồi. Anh ấy chỉ thở dài - lớn tiếng - nhưng vẫn để tôi giữ anh ở đây. Đoán rằng anh ấy sẽ muốn để anh nôn trên chiếc ghế dài của tôi hơn là ở thư viện."

Strange hậm hực, bực mình vì anh đã thực hiện các biện pháp cần thiết để giữ gã ở lại. Đó có một chút kiểm soát...nhưng gã không cảm thấy khó chịu. Gã đặt tay lên da anh, cố gắng lấy chút hơi ấm có thể.

"Được thôi. Tôi sẽ ở lại," gã nhượng bộ, ôm lấy sự thoải mái từ người yêu mình. "Nhưng chỉ vài phút thôi. Giờ thì, buông tay ra để tôi chuẩn bị."

Tony không ép buộc.

"Mmm, tôi chỉ muốn ngồi đây đan tay vào anh thêm vài phút nữa. Hoặc vài giờ." Anh trả lời, tiếp tục nắm lấy tay gã. Có vẻ như anh muốn gã ở lại theo cách khác. "Thôi nào. Tôi có thể mặc bộ đồ Enchanted và Billy Joel. Anh có thể ngồi trên ghế cả ngày và làm điều gì mình muốn. Tôi sẽ để anh chọn thực đơn bữa tối. Thậm chí tôi sẽ uống trà nếu anh thích."

"Anh có biết rằng chúng trong những ưu đãi khác chứ?"

"Yeah, nhưng hôm nay là ngày của anh. Tôi muốn làm bất cứ điều gì anh muốn, thưa ngài 'làm việc 24/7 và ngã gục trong vòng tay bạn trai khi mới gặp lại sau hai tuần' "

"....Là Bác sĩ 'làm việc 24/7 và ngã gục--"

"Trật tự đi, Merlin."

Strange khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại. Gã nhớ điều này. Gã nhớ những biệt danh, nhớ những lời nói đùa, nhớ mọi thứ.

"Vậy hãy cứ ở đây. Như lúc này." Gã nói khẽ, cuối cùng cũng chịu thua. Tony im lặng gật đầu.

Anh chỉ ôm lấy gã. Ôm gã lâu nhất có thể. Và nó như thể hàng năm trời. Chỉ để bù đắp tất cả thời gian họ bỏ lỡ trong hai tuần gian khổ đó.

Sự im lặng bị phá vỡ khi Tony lên tiếng.

"Tôi đã định hỏi anh...Súp bạo lực là gì? Có phải, như kiểu, loại súp đó muốn đấm vào mặt anh?"

Strange mở mắt, đặt một ngón tay lên môi anh để khiến anh im lặng.

"Anh đang động chạm đấy, Tony."

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net