Chapter 2: Second Christmas - Star

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Stephen ôm Peter trong vòng tay khi nhìn ra ngoài cửa sổ, mong ngóng Tony. Anh không muốn đi, không phải vào đêm Giáng Sinh, không phải khi cuối cùng Peter cũng 'vui vẻ', nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

Gã khịt mũi khi nhớ lại cảnh Tony quay người lại và bay ở ngoài hiên nhà khi anh hôn gã để chúc may mắn và nhìn chằm chằm vào cậu bé đang cố gắng tỉnh táo như mọi khi, đã gần một tuổi và chưa nhận thức được mọi thứ. Gã đã cố nhớ lại mọi thứ gã đã đọc về sự phát triển của trẻ em hồi còn ở trường y, nhưng gã đã không ngần ngại lướt qua nó, không làm bất cứ điều gì không liên quan đến ngành phẫu thuật thần kinh. Sự kiêu ngạo, nôn nóng của gã hồi đó.

"Pa!" Peter bất ngờ bật dậy và Stephen sững người. Từ đầu tiên của thằng bé và Tony đã bỏ lỡ nó.

"Không, pa chưa về nhà, Pete. Pa hứa sẽ quay về sớm nhất có thể."

"PA!" Stephen lắc đầu, nhưng nheo mắt nhìn về phía cửa sổ, tất cả những gì gã có thể thấy là hình ảnh phản chiếc của đèn trên cây thông Noel và ngôi sao sáng chói đầu tiên trên bầu trời. Không phải là Peter đang cố nói từ 'ngôi sao' đâu nhỉ? Chết tiệt. Lẽ ra gã nên chú ý hơn khi học về sự phát triển ngôn ngữ ở trẻ em, gã đã không nghĩ rằng nó quan trọng, Stephen chưa bao giờ có ý định có con, chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra-

"Con nên đi ngủ thôi, bé con." Stephen chuẩn bị khi Tony đứng ngay sau gã, như thể, pháp thuật. Stephen quay lại và kiểm tra Tony một lượt, lần này dường như không có vết thương nào cả, anh thở gấp, và chưa hết, anh mang theo cả mùi hương từ vũ trụ trở về, gã có thể nếm được mùi vị của gió trên môi anh khi họ nhẹ nhàng hôn nhau, nhưng sự tuyệt vọng vội vã nói rằng gã sẽ nghe thấy một tiếng gọi khác.

"Pao!" Peter kêu lên hạnh phúc khi lao vào người Tony. Tony ôm lấy thằng bé trong vòng tay và hít một hơi thật sâu, và từ từ thở ra, cố gắng kiểm soát hơi thở.

"Sao? Con đúng rồi nhóc, đợi một chút." Tony đưa Peter lại cho Stephen và cầm lên một ngôi sao từ trong hộp, sau đó đón lấy Peter vào vòng tay mình, để Jarvis kéo bộ giáp chân của anh xuống, và Stephen nín thở khi hai người cẩn thận giơ cao lên ngọn cây và Tony-

"ĐỢI ĐÃ!" Stephen hét lên, khiến cả ba người họ giật mình, khi gã tìm điện thoại trong túi. Thường thì Tony mới là người chụp ảnh, giờ họ đã có hàng ngàn bức ảnh của Peter chưa đầy một tuổi, nhưng gã muốn nó, cần phải có những hình ảnh đó, chứ không phải chỉ ở trong tâm trí, nhưng - "Được rồi, làm đi, tôi sẵn sàng rồi."

Tony đảo mắt và lẩm bẩm điều gì đó với con trai, nhưng đã cố gắng trao cho Stephen  một nụ cười 'Tony Stark' mệt mỏi nhưng rực rỡ khi quay lại vừa đủ để Peter cũng nằm trong ống kính, và thằng bé đặt ngôi sao lên đỉnh, rồi từ từ hạ xuống sàn.

"Thằng bé nghĩ anh là ngôi sao," Stephen thắc mắc thì thầm.

"Gì cơ?" Tony nhìn gã, sau đó nhìn Peter đang dựa vào vai anh, bằng cách nào đó cảm thấy bộ giáp thoải mái để dựa vào, và lại quay sang nhìn Stephen.

"Thằng bé nhìn thấy anh quay về. Tôi cứ nghĩ thằng bé gọi anh, muốn anh, nhưng thằng bé lại có thể thấy anh, tôi thì không - qua hình ảnh phản chiếu của ánh đèn, nhưng thằng bé đã đón anh, biết anh đang ở nhà trước cả tôi."

Tony lên đầu cậu bé và trao Peter lại cho Stephen. "Để tôi cởi cái hộp thiếc này ra và thay một bộ thoải mái đã, được chứ?" Anh lại hôn Stephen, lần này nó đã bớt đi sự lo lắng, và say đắm hơn, và nó khiến Stephen nín thở.

Gã quay lại nhìn Tony đi qua phòng khách và thì thầm, "Tôi yêu anh, Stark."

"Yeah, bác sĩ. Tôi cũng yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net