Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những gì mọi người biết là Tony đã ra ngoài cả đêm đó, trở về nhà vào sáng hôm sau, im lặng một cách khó hiểu và hầu như không thấy xuất hiện nữa, Peter thì trông có vẻ lúng túng và tội lỗi. Tuy nhiên, Strange đã xuất hiện vì gã phải đối phó với vài tình huống pháp thuật. Hôm nay là ngày đầu tiên gã xuất hiện ở trụ sở kể từ đêm với Tony, có nghĩa là gã hoàn toàn không biết gì về sự căng thẳng tại trụ sở trong khi không nói một câu nào khi xử lý các vấn đề pháp thuật.

Tony kéo gã xang một bên ngay khi Stephen bước vào, mọi đôi mắt nhìn theo họ khi hai người đi tới một phòng khác.

"Chúng ta...chúng ta không thể bên nhau." Tony lẩm bẩm lảng tránh ánh mắt của gã.

"Gì cơ?"

"Tôi...tôi umm...tôi không thể bên anh...tôi xin lỗi."

"Vì thằng bé phải không?"

"Đúng vậy..." Anh thì thầm.

"Anh thực sự là một người thú vị đấy." Strange nói khẽ và nhìn thẳng vào Tony, "Anh đặt con trai lên trên cả hạnh phúc của mình."

"Thằng bé là con tôi." Giọng nói của Tony trầm lặng gần như không thể nghe thấy, anh nhún vai như thể không thể làm gì để giải thích được điều đó, "Tôi không thể....tôi không thể phớt lờ thằng bé. Tôi phải làm những điều tốt nhất cho nó." Anh thì thầm và trái tim Stephen cảm thấy đau nhói khi nghe giọng nói ấy nhỏ dần, rõ ràng là Tony đang cố trở thành một người cha tốt hơn cha mình.

"Tony..." gã đưa tay ôm lấy má Tony, đôi mắt anh khẽ nhắm lại và dựa vào bàn tay trước khi mở mắt ra,

"Tôi rất tiếc, Stephen...tôi thực sự lấy làm tiếc." Anh thì thầm và rời khỏi bàn tay ấy. Dr Strange vẫn cố tiếp cận anh ngay khi Tony rời khỏi phòng với dòng nước mắt.

Khi Stephen rời khỏi phòng, Tony đã đi khỏi đó và cả đội nhìn họ với đôi mắt bối rối. Peter bắt gặp ánh mắt của pháp sư và nhanh chóng cúi đầu, gã chỉ thở dài mở một cánh cổng và bỏ đi.

_______________

"Được rồi Peter." Rhodey bắt đầu nói khi Thor dặt cậu xuống. Vị thần đang đợi Peter về và khi cậu xuất hiện, anh đã túm lấy cậu, nhấc bổng lên vai và mang vào phòng nơi Rhodey và Pepper đang đợi. Đã đến lúc can thiệp.

"Chuyện quái gì vậy?" Cậu kêu lên khi Thor ném cậu lên ghế.

"Peter. Chuyện gì đang xảy ra giữa cháu, Dr Strange và ba cháu vậy?" Pepper nghiêm nghị hỏi.

"Cháu không biết cô đang nói gì ạ." Cậu lẩm bẩm giả vờ không hiểu chuyện gì.

"Chú nghĩ cháu biết chính xác chúng ta đang nói về chuyện gì đấy. Vài ngày trước, Tony ra ngoài, trở về nhà vào sáng hôm sau, im lặng một cách khó hiểu và khi anh ấy im lặng, tức là có chuyện gì không ổn. Sau đó là cháu, với biểu cảm cún con tội lỗi đó. Cũng đừng quên Dr Strange đến lúc trước và anh ấy với Tony có cuộc trò chuyện trong phòng riêng, ít phút sau, ba cháu cúi đầu bước ra và nhanh chóng chạy đến nơi làm việc. Ba cháu đang khóc Peter ạ." Đôi mắt Peter mở to trước những lời nói của Rhodey.

"Peter." Thor ngồi xuống ghế và bắt đầu nói, "Cháu có biết rằng cái đêm mà ba cháu ra ngoài, ta thấy anh ấy gặp Dr Strange không? Họ đang hẹn hò." Đôi mắt cậu càng mở to hơn và bắt đầu ngấn nước, "Ba cháu quay về đúng lúc ta chuẩn bị rời đi - Ta đã ngồi với Bruce - và ta chưa từng thấy Anthony hạnh phúc và tự do khi vắng cháu như vậy. Nụ cười anh ấy chân thật và...ngây thơ đến nỗi ta không thể không cười theo. Và với những gì ta vừa thấy hôm nay, anh ấy hoàn toàn ngược lại."

Peter bắt đầu khóc, cậu vùi mặt vào tay khi cố gắng kìm nén tiếng nức nở. Pepper khẽ thở dài và đưa tay vuốt tóc cậu trước khi ôm lấy cậu thật chặt khi ngồi xuống.

"Ssh, cháu yêu, hãy nói cho chúng ta chuyện gì đang xảy ra được không?" Cô thì thầm, nhưng Peter chỉ lặp lại những từ xin lỗi.

_________________

"Cháu...khi ba trở về vào tối hôm đó...trước đó ba đã tới và hỏi cháu có chuyện gì nhưng cháu không trả lời. Và sau đó khi ba về cháu...cháu bảo với ba rằng cháu không thích Dr Strange..."

"Tại sao? Lần cuối cùng chú biết thì cháu thích chú ấy mà." Rhodey lẩm bẩm nhìn cậu từ bàn cà phê.

"Cháu đã thích - cháu thích chú ấy...đó ngày trước đêm gia đình...cháu vào bếp và thấy ba và chú Strange đã ở đó nói chuyện cả đêm...và cháu nghĩ là...cháu không biết...cháu bắt đầu ghét chú ấy."

"Cháu lo rằng họ sẽ bắt đầu hẹn hò, ba sẽ không có thời gian dành cho cháu sao? Bởi vì để  chú nói điều này, anh ấy sẽ làm mọi thứ để khiến cháu hạnh phúc-"

"Cháu biết!" Peter hét lên, "Cháu không lo lắng gì ngoài việc cháu biết ba sẽ làm tất cả cho cháu. Cháu biết điều đó khi nói với ba rằng cháu không thích chú Strange vì cháu biết ba sẽ dừng lại với chú ấy! Cháu khiến ba làm vậy!" Cậu bắt đầu khóc khi la hét.

"Peter." Pepper âu yếm khuôn mặt cậu và ân cần nhìn cậu, "Cô sẽ hỏi cháu điều này và cô muốn cháu thực sự thành thật với cô. Cháu nói với bố cháu như vậy vì cháu không muốn Dr Strange làm tổn thương Tony như Rogers đã làm...hay là bởi vì cháu không muốn ba mình gắn bó với một người quan trọng khác và bị tổn thương như với Rogers?" Peter đứng hình.

"Cháu...cháu..." Cậu thở dài và rời khỏi bàn tay cô, dụi mắt và má để loại bỏ những vệt nước mắt, "Ba đã rất đau khổ với mọi chuyện xảy ra với chú Rogers và ...cháu không muốn chuyện đó xảy ra nữa. Cháu không muốn bạn đời của ba là một người sẽ đánh ba một nửa đến chết và sau đó để mặc ba đến chết một lần nữa."

Cậu hít một hơi sâu và nhìn vào bàn tay mình, "Cháu thừa nhận rằng cháu đã bị tổng thương với chú Rogers vì những lý do riêng, nhưng cháu cảm thấy buồn với những gì chú ta làm với ba cháu hơn bất cứ điều gì khác." Cậu nhìn Pepper với đôi mắt màu sồi đen chân thật ấy, "Cháu không muốn ba bị tổn thương lần nữa. Cháu không biết ba...bị tan vỡ và lạc lõng nữa. Cháu không..." Cậu nấc lên với dòng nước mắt lăn dài trên má, "Cháu không nghĩ ba...ba có thể chịu đựng được điều như vậy...một lần nữa."

Những người lớn trong phòng đang nhìn cậu với đôi mắt dịu dàng, Thor và Pepper vòng tay ôm lấy cậu trong khi Rhodey nắm tay cậu.

"Pete...thật tốt khi cháu nói vậy nhưng....có một điều chú biết chắc về ba cháu rằng, anh ấy luôn luôn, luôn luôn đứng dậy. Cháu có thể hạ gục anh ấy, rồi anh ấy sẽ lại đứng dậy. Ném anh ấy vào giữa hư không, anh ấy sẽ về nhà trong vòng ba giờ."

"Peter, cháu không thể quyết định thay ba." Pepper thì thầm.

"Cháu biết...cháu biết...cháu xin lỗi. Cháu vô cùng xin lỗi, cháu là một người tệ hại..." Cậu tiếp tục khóc.

"Anh ấy không cần cháu bảo vệ đâu Peter. Việc của anh ấy là bảo vệ cháu, không phải theo cách vòng vo." Thor bắt đầu, "Cháu không phải là một người tệ, cháu là một người tuyệt vời. Cháu đang hối hận về những gì mình đã làm và điều đó có ý nghĩa."

"Cháu cần nói chuyện với ba đấy cháu yêu, và xin lỗi. Được chứ? Nói với ba và với Dr Strange nữa." Pepper hôn lên trán cậu khi Peter gật đầu.

"Cảm ơn cô ạ, cháy xin lỗi."

"Bọn chú biết nhóc ạ. Bọn chú biết." Rhodey nói nhẹ, đứng dậy và ôm chầm lấy cậu trước khi Thor nhấc bổng và ôm cậu bé.

__________________

Điều mà họ không biết là Tony đang lắng nghe đằng sau cánh cửa đó.

Điều mà Tony không biết là Steve cũng đang đứng nghe đằng sau lưng anh.

Tony khẽ mỉm cười, ít nhất là giờ anh đã biết. Nhưng nó có nghĩa là anh và Peter cần có một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Anh quay đi và vào nhà bếp để lấy một tách cà phê ngay khi có một bàn tay nắm lấy và kéo anh vào căn phòng gần nhất, tình cờ nó lại là một cái tủ (một cái tủ lớn). Tony kêu lên nhưng một bàn tay siết chặt miệng anh để ngăn nó khi anh ta ấn Tony vào tường không có chút nhẹ nhàng nào.

"Cái đ*o gì thế Steve?" Anh rít lên khi anh ta bỏ tay ra.

"Anh hẹn hò với Strange?" Anh ta cáu kỉnh đáp lại.

"Thì liên quan gì tới anh?"

"Anh không thể hẹn hò với người khác."

"Anh là ai mà có quyền quyết định điều đó?" Steve tức giận đập tay vào tường ngay cạnh đầu Tony, thiên tài nao núng nhưng vẫn tiếp tục lườm anh ta, "Steve. Không có gì nói lên rằng anh có thể quyết định cuộc sống của tôi. Kể cả hồi chúng ta còn bên nhau, anh không kiểm soát được tôi. Điều gì khiến anh nghĩ giờ thì có thể? Chúng ta kết thúc rồi Steve. Ngay giây phút anh nói rằng anh biết về bố mẹ tôi. Ngay giây phút anh đập khiên vào ngực tôi...tôi biết anh chưa từng xứng đáng bên tôi."

Steve thực sự gầm gừ trước khi ấn môi lên môi Tony, khi anh cố đẩy anh ta ra. Người đàn ông tóc vàng dừng lại để họ thở.

"Đừng có nói rằng anh không muốn tôi một lần nữa." Anh ta rít vào tai Tony khi đang giữ chặt lấy anh.

"Tôi không muốn anh Steve. Tôi không muốn bất cứ điều gì ngoài việc thả tôi ra đi."

"Chúng ta đã rất hợp nhau Tony."

"Không, chưa từng." Tony nói với giọng trầm xuống vì sự phẫn nộ và đau đớn, "Anh chưa bao giờ tin tôi Steve. Anh chưa bao giờ quan tâm. Tôi chỉ là công cụ của anh. Giờ thì biến khỏi người tôi nếu không tôi sẽ báo cáo đấy. Anh có năm giây." Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, "Một...hai...ba." Steve giận giữ buông tay và ra ngoài.

Tony gục xuống sàn, hai chân anh mất sức và cơ thể anh run lên. Anh chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh sợ Steve, không ai có thể trách anh, người đàn ông anh từng yêu gần như chém đứt đầu anh và thay vào đó, đánh vào ngực anh và bỏ mặc anh nằm đó.

"Sếp..." FRIDAY xuất hiện.

"Gì vậy cô bé?"

"Sếp có muốn tôi báo cáo không?"

"Không bé yêu. Nếu anh ta làm điều đó lần nữa, chúng ta sẽ báo cáo, nhưng tôi không thể...kiềm chế sự căng thẳng không cần thiết lúc này."

"Sếp...anh ổn chứ? Nghiên cứu chỉ ra rằng Mr Rogers chỉ kiểm soát và quấy rối anh, đây là một vụ tấn công nghiêm trọng và cần được báo cáo."

"Cô bé, tôi ổn - tôi ổn. Thật đấy."

"Tôi không tin anh, sếp ạ, nhưng tôi sẽ bỏ qua."

"Ngoan lắm."

"Sếp nhỏ đang tìm anh."

"Được. Cảm ơn cô."

______________________

"Ba ổn không ạ?"

"Ta ổn mà nhóc. Con muốn nói chuyện gì?" Tony hỏi và ngồi cạnh Peter, nở một nụ cười giả tạo.

"Con..con chỉ muốn xin lỗi. Con đã làm một chuyện vô cùng  tồi tệ. Con...con bảo với ba rằng con không thích Dr Strange...nhưng thực ra con chỉ cố bảo vệ ba khỏi bị tổn thương một lần nữa..." Tony hít một hơi sâu và gật đầu trước những hành động của Roger, "Nhưng...đó là điều tồi tệ. Con cố tình điều khiển ba và khiến ba buồn và con vô cùng vô cùng xin lỗi ba. Con không nên làm điều đó."

"Không, con không cần phải như vậy. Ý nghĩa đằng sau nó thật ngọt ngào nhưng đó là sai lầm khi con làm vậy." Tony ôm lấy mặt Peter, "Petey, con không cần phải bảo vệ ta. Đó là việc của ta mà nhóc. Cảm ơn vì đã nói điều này và xin lỗi ta, ta tha thứ cho con." Tony hôn lên trán con trai mình với một nụ cười, "Mặc dù các cô chú phải nói với con để con nói với ta."

"Ba đã nghe được ạ?" Peter đỏ mặt nói.

"Đúng vậy. Và Rogers đã-" Tony nhận ra sai lầm của mình khi đôi mắt ngọt ngào của Peter chuyển sang giận giữ.

"Chú ta đã làm gì cơ? Con biết có gì đó không ổn với ba khi vào đây mà!"

"Peter. Không có gì đâu. Bỏ qua đi."

"Được thôi." Cậu nói với sự giận giữ.

"Peter, con có ổn không nếu ta hẹn hò với Dr Strange?" Cậu thiếu niên im lặng một chút trước khi thở ra một hơi và mỉm cười dịu dàng.

"Vâng. Con ổn ạ, nếu chú ấy khiến ba hạnh phúc thì sao con lại ngăn cản chứ?"

"Cậu bé ngoan." Tony thì thầm ôm Peter vào lòng, "Ta không biết lòng  tốt đó của con từ đâu ra, nhưng đừng bao giờ thay đổi Petey." Cậu không nói gì và tiếp tục ôm chặt lấy ba mình.

Họ tách ra sau vài phút, không dám nhìn nhau và nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt.

"Được rồi. Ta nghĩ rằng con nên đến nói chuyện với Dr Strange, xem chú ấy có quay lại với ta không." Tony nói đùa nhưng Peter có thể thấy ba cậu đang lo rằng mọi thứ đã đổ vỡ.

"Con xin lỗi vì làm hỏng chuyện hai người." Cậu thì thầm, "Nhưng nếu chú ấy không quay lại thì có nghĩa là chú ấy không xứng với ba." Tony cười và hôn lên trán cậu.

"Cảm ơn nhóc. Ta yêu con."

"Con cũng yêu ba."

-----------------------------------------------------------

(Xin lỗi vì ngôn từ hơi mạnh do kích động)

Ôi ĐCM nhà anh đấy Steve. Anh bị não à? Anh làm cái đéo gì với Tony nhà tôi đấy? 

ĐCM thề tức chứ. Sao muốn Steve bị đập cho ra bã vậy nhỉ. ĐCM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net