CHƯƠNG 5: TÔI CÓ THỂ ĐƯỢC BIẾT TÊN THẬT CỦA ANH KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn flash nháy đến chỗ hai người, bắt trọn khoảnh khắc được cho là tình tứ nhất. Bị chụp lén, Gin chỉ biết cười trừ, Bảo Ái cũng tự cười mình quá sơ suất. Cô buông tay khỏi người Gin, còn anh thì chủ động bước lùi. Ai cũng hiểu, trong thế giới giải trí đầy rẫy thị phi đằng sau ánh hào quang này, có những sự hiểu lầm không cần thiết phải thanh minh.

Trong lòng Bảo Ái bỗng dưng lại nghĩ, chẳng mấy khi có dịp đứng chung khung hình với một người như Gin: phong độ, điển trai và sự nghiệp đạt đỉnh vạn người khao khát. Chi bằng hôm nay cô đánh liều, một phen chơi lớn để được cùng anh xuất hiện trên trang nhất của mấy tờ báo lớn vào sáng mai, kèm theo một loạt các tiêu đề giật gân. Đánh bóng tên tuổi bằng một chút thị phi, với người nghệ sĩ mà nói, suy cho cùng cũng không phải một ý quá tồi.

Dám nghĩ và dám làm, Bảo Ái hất tay khiến ly rượu của Gin rơi xuống từ trên tầng cao, vỡ tan tành. Tiếng động phát ra thu hút ánh nhìn từ mọi phía hướng lên chỗ hai người. Dĩ nhiên hòa lẫn trong số đám đông hiếu kì ấy, có cả sự hiện diện của Sami Thanh Trà đang niềm nở cúi chào trả lời phỏng vấn. Bỗng chốc nàng ta liền thay đổi thái độ. Nàng ta gần như sắp phát điên khi thấy tận mắt chồng mình đang ở ngay bên cạnh người phụ nữ khác, hơn nữa còn là một minh tinh màn ảnh - người mà nàng còn lâu lắm mới bì kịp. Người trên kia có thừa quyền lực trong bàn tay, dư sức trong một đêm có thể sẽ nhấn chìm sự nổi tiếng chỉ như bông hoa vừa mới chớm nở của nàng, đưa sự nghiệp của nàng trở về con số 0 tròn trĩnh.

Bảo Ái khéo léo dùng động tác tay ngầm ra hiệu cho người thân cận bên dưới khán phòng nhanh chóng giúp cô bắt được những góc ảnh đẹp nhất cho scandal ngày mai. Gin biết mình đang bị đẩy vào thế rất khó, song chẳng hiểu vì sao anh vẫn không thể rời mắt khỏi cô gái này. Cuối cùng và rất nhanh, anh chọn ở lại, muốn cùng mỹ nhân trước mặt diễn một vở kịch thật hoàn hảo.

Thế nhưng chính Gin lại không thể ngờ, những lời Bảo Ái sắp nói ra với anh đều là lời thật lòng. Cô ấy dường như vẫn đang không ngừng tìm kiếm cho bản thân mình một câu trả lời thật sự thỏa đáng, với mong làm sáng tỏ những nghi hoặc được cất trong lòng bấy lâu.

"Nghe có vẻ buồn cười, nhưng kì thực, nhìn anh càng lâu, tôi càng có cảm giác anh hao hao giống với một người bạn cũ của tôi. Chúng tôi mất liên lạc với nhau sau một tai nạn kinh hoàng xảy ra với cậu ấy cách đây nhiều năm. Đến giờ tôi vẫn không rõ người bạn của mình còn sống hay đã chết. Có điều, tôi vẫn hoài ghi nhớ, chàng trai năm ấy cũng từng có cho mình một ước mơ. Đó là được trở thành một đạo diễn lừng danh thế giới, giống hệt như anh lúc này."

Khi Bảo Ái kết câu bằng cách gượng cười trong cơn xúc động chưa kịp nguôi xuống, cũng là lúc tâm can Gin va phải chấn động mạnh khiến nội tâm anh muốn bùng nổ sau một chuỗi những đè nén vô hình từ đáy lòng mà không thể thốt thành lời. Giọt nước mắt Bảo Ái rơi xuống mu bàn tay anh, tê rần và lạnh ngắt. Gin ngộ ra, anh không tin đây chỉ là diễn kịch nữa. Anh không tự chủ được hành động của bản thân, giơ ngón tay ân cần lau đi mấy giọt nước còn đọng trên khóe mắt người trước mặt. Vô tình chạm lên vành tai cô ấy, dù chỉ trong tít tắc, nhưng đổi lại cho anh là cảm giác của sự thân thuộc kéo dài.

"Tôi có thể được biết tên thật của anh không? Và vì sao anh luôn phải đeo mặt nạ mỗi khi xuất hiện trước công chúng?"

"Chuyện này, tôi..."

Gin ngập ngừng lưỡng lữ, chưa kịp nói thêm tiếng nào đã bị người ta nhào tới ôm chầm lấy từ sau lưng. Sami ở đâu xuất hiện, choàng tay vào cổ Gin, kéo anh quay sang với mình. Nàng vô tư khóa môi chồng bằng một chiếc hôn sâu, như một lời tuyên bố hùng hồn trước người mà nàng cho là sắp trở thành tình địch.

"Chào Anne xinh đẹp, chị khỏe không?"

Bảo Ái cũng chẳng nể nang khi đáp lại lời chào khiếm nhã của Sami bằng nửa con mắt. Cô xoay người, hất chiếc váy quay quắt đi, nhấn giọng đầy nghiêm khắc:

"Rất khỏe! Làm ơn tinh tế hơn, hãy gọi tôi là Bảo Ái. Đối với người mới vào nghề, thân là đàn chị, tôi không thích mình bị gọi thẳng bằng nghệ danh. Thật vô phép!"

Sami nghe xong không hề cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại nàng còn thích thú cười phá lên. Giọng nàng đanh thép, mang đầy hàm ý mỉa mai:

"Thôi mà quý cô Laferriere, chấp nhận đi, chị sắp hết thời rồi. Đã đến lúc chị nên nhường lại cái ngai này cho người mới, trẻ trung, xinh đẹp và tài năng hơn." Sami quay lưng với Bảo Ái. Nàng nép vào ngực chồng mà ngọt giọng: "Phải thế không Gin? Em mới là nữ chính được anh chọn, là người quan trọng nhất đêm nay, đúng không? Anh mau nói cho chị ấy nghe đi."

Mặc kệ Sami bày trò, Gin vẫn không mở miệng nói một lời nào. Anh không muốn mình trở thành nguyên nhân châm ngòi cho "cuộc chiến" này, càng không muốn đẩy sự việc đi quá xa. Cách tốt nhất là nên nhanh chóng dừng chuyện này lại.

(còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net