Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi không chịu được mà mắng một câu, người dưới kia chẳng những không im lặng mà còn tăng tầm suất thì thầm.

"Tôi xin lỗi..tôi xin lỗi...không được rồi...mình vô dụng quá đi..sẽ chẳng ai giúp mình.."

Cậu chỉ đành thở dài bất lực rồi mím môi dồn lực vào tay mà kéo cậu ta lên.

Theo như Isagi phán đoán thì cậu trai dưới này không chịu ảnh hưởng trực tiếp của vụ nổ mà là bị những mảnh gạch vỡ nát đè lên vì thế nên không thể cử động được. Dù thế thì cậu vẫn nên hỏi thử một lần cho chắc.

"Nè, cậu gì ơi? Cậu còn cử động được không?"

"A..ừm....không..đống này nặng quá..tôi không nhấc tay lên được.." Một giọng nói ngập ngừng vang lên từ dưới.

Isagi nhìn xung quanh thì phát hiện Yukimiya đang khập khiễng chạy lại chỗ này, nhận ra đôi mắt anh ta đang lờ mờ nhìn vào khoảng hư không nào đó cậu hét lên.

"Ở đằng này..!" 

Mắt thấy Yukimiya dần tỉnh táo, cậu liền cúi đầu nói với tên bên dưới.

"Cậu còn thở được không, cố lên nhé, hãy đợi một chút chúng tôi sẽ cứu cậu lên ngay."

Isagi cắn răng rồi kéo cậu ta lên, bỗng bàn tay của cậu được bao phủ bởi một bàn tay khác.

"Tôi đã gọi người giúp đỡ...chúng ta chỉ cần trụ vững cho đến khi đám người kia tới thôi." Yukimiya thở từng hơi nặng nhọc mà nói với Isagi.

Cậu khẽ gật đầu rồi bắt đầu trấn tĩnh tên bên dưới.

"Chúng tôi chắc chắn sẽ kéo cậu lên một cách an toàn..vì thế cậu hãy cố gắng bình tĩnh và giữ vững hơi thở của mình."

Isagi nhìn về phía xa xa, cậu nhận ra có khoảng 5 người của đội cứu hộ đang trên đường chạy đến. Isagi mừng rỡ mà siết chặt cánh tay bên dưới, rất nhanh bọn họ đã đến đây rồi cùng Yukimiya hợp sức mà kéo cậu trai bên dưới lên rồi nhanh chóng mang cậu ta đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.

Anh nhìn cậu ta nằm trên cáng rồi được vào xe cứu thương thì liền thở phào mà nằm xuống đất.

Buổi học hôm nay coi như bỏ rồi.

Yukimiya cảm nhận được bên cạnh mình cũng có người nằm xuống. Anh ta hi hí mắt thì nhận ra kế bên mình là cậu trai mặc đồng phục trung học.

"Cảm ơn cậu nhé..cậu tên là gì?" Cậu mỉm cười hỏi tên anh ta.

"Yukimiya Kenyu." Yukimiya khẽ trả lời.

"Được rồi, làm bạn nhé?" Isagi đưa tay ra với ý muốn bắt tay.

Anh ta cũng khẽ cười rồi đáp lại.

"Được thôi..nhưng tôi không nhấc tay nổi đâu.."

Cậu chớp chớp mắt rồi lo lắng nhìn xuống bàn tay của Yukimiya, Isagi nhận ra bàn tay anh ta đầy vết xướt và bầm tím. Cậu liền bỏ lại một câu rồi rời đi.

"Cậu ở đây đợi tôi một chút."

Yukimiya nhíu mày khó hiểu rồi cũng chẳng cử động.

Dù sao anh ta cũng chẳng muốn ngồi dậy.

Nghĩ rồi Yukimiya thở một hơi thật mạnh rồi nhắm mắt nằm giữa khu vực dựng rào đông người qua lại.

"Cháu bé..chú xin lỗi nhé." 

Bỗng một tiếng nói đánh thức anh ta, Yukimiya nhíu mày một cái rồi mở mắt, khi thấy trước mặt mình là vô số người quay quanh thì anh ta hốt hoảng gượng người ngồi dậy.

"Vâng?" Yukimiya ngơ ngác hỏi lại.

Trong đám người đó anh ta nhận ra một người, đó là ông chú trong đội lính cứu hỏa khi nãy. Ông ta ngập ngừng lặp lại.

"Chú xin lỗi nhé, thân là đội trưởng lính cứu hỏa mà lại không kiểm tra kỹ càng xém nữa đã sót một mạng người."

Yukimiya khá vui vì mình đã được công nhận nhưng cũng không kém phần bối rối, anh ta gãi đầu rồi nói.

"Vâng, cháu cũng có lỗi khi tự ý xông vào."

"Tất cả, nghiêm!!" Ông chú lính cứu hỏa nghe vậy thì nở nụ cười rồi hô to khẩu lệnh, mọi người xung quanh bao gồm cả những người dưới trướng ông ta cho tới đội cứu hộ và một số công dân đều làm theo.

"Chào!!" Họ cúi ngập người chào khiến Yukimiya ngỡ ngàng.

Anh ta đỏ bừng mặt rồi lập tức ngăn lại, bối rối nói.

"K-không cần phải trịnh trọng như vậy đâu ạ..cháu cùng một người bạn chỉ là vô tình phát hiện thôi, mọi người vất vả rồi." Dứt lời, Yukimiya cũng cúi người mà chào bọn họ.

"Một người bạn? Chú chỉ nhìn thấy cháu thôi mà?"

"Vâng?" Anh ta trợn tròn mắt rồi lại chìm vào trong suy nghĩ.

Rõ ràng Isagi đã ở đó.

Tại sao vậy nhỉ?

Khi nãy cũng vậy, mọi người cũng không thấy được cậu.

Isagi đã tự do đi vào khu vực bị ngăn cấm, đã thản nhiên đào bới lớp đống đá mà chẳng ai nhận ra và khi đội cứu hộ đến cũng chẳng ai để ý đến cậu.

Nếu nhớ kỹ lại thì hình như

Khi đó đã có một người..vô tình xuyên qua bàn tay Isagi.

Mắt thấy Yukimiya đang tập trung suy ngẫm thì ông chú trong đội cứu hỏa cũng chẳng làm phiền mà điều động mọi người quay về nghỉ ngơi.

Anh ta ngước mắt lên nhìn thấy đám đông đang dần tản ra, lấp ló trong đó một cậu học sinh trung học đang nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến.

Có lẽ cậu đã ở đó từ nãy đến giờ.

"Cậu rốt cuộc là thứ gì thế, Isagi Yoichi?" Yukimiya thì thầm trong cuốn họng, dè chừng mà tiến lại gần Isagi.

Mắt thấy anh ta đang đi tới, cậu vui vẻ mà chìa bông băng thuốc đỏ vừa chôm được ở nhà Shidou ra.

"Tay cậu đang bị thương, để tôi băng bó cho cậu nhé?"

Yukimiya do dự đôi chút rồi đưa tay ra cho Isagi.

Cậu bắt đầu tiến hành những bước quen thuộc như khử trùng cho tới băng bó.

Mắt thấy chẳng có gì đáng ngờ, anh ta dần buông lơi cảnh giác.

Phải rồi, nếu Isagi có ý định xấu với anh ta thì đã tiến hành ngay từ lúc đầu.

Yukimiya thả lỏng các cơ rồi chăm chăm nhìn người đang cúi đầu sát khuẩn cho anh ta.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Yukimiya chắc chắn sẽ tìm hiểu về cậu.

Nhưng có lẽ không phải bây giờ.

"Đồng phục trên người cậu lạ quá, hình như chúng ta không học cùng trường đúng chứ?" Anh ta ngập ngừng lên tiếng.

"Ồ, có thể nói là như vậy đó." Isagi đáp lại, mắt vẫn không rời vết thương của Yukimiya.

Không khí lại chìm vào im lặng, mọi người cũng đã tản ra khỏi khu vực này từ lâu giờ chỉ còn lác đác vài ba người đi bộ qua lại. Cậu vẫn tập trung xử lý vết thương cho anh ta vì thế bầu không khí càng thêm ngượng ngạo.

Hoặc chỉ có mình Yukimiya nghĩ vậy.

"Ừm...cảm ơn cậu..à không..chúng tôi cảm ơn cậu."

"Vì chuyện gì?" Isagi ngưng mọi động tác, khó hiểu nhìn anh ta.

Yukimiya mỉm cười, anh ta nói.

"Vì đã giúp tôi cứu được chàng trai kia..tôi nghĩ cậu cũng cần nhận được lời cảm ơn."

Rồi không để cậu kịp trả lời, Yukimiya đứng bật dậy rồi cúi gập người trong sự ngơ ngác của Isagi, mặc kệ người đi đường đang nhìn, anh ta hét lớn khiến cậu giật bắn mình.

"Cảm ơn cậu, Isagi!!"

Tâm trí Yukimiya cuộn trào từng đợt cảm xúc hỗn loạn, anh ta nhắm tịt mắt đỏ bừng cả mặt.

Yukimiya Kenyu, mày đang làm cái quái gì vậy hả!!??

______________________________________________

"Hình như trông có vẻ như anh đã có một giấc ngủ ngon, Ego?" Anri uống một ngụm cà phê rồi khó hiểu hỏi người ngồi đối diện mình.

Tên bốn mắt được điểm tên liền đẩy nhẹ cặp kính dày cộm trên mắt mình, anh ta đè nén thứ cảm xúc hỗn loạn trong rồi nói.

"Tinh mắt đấy, tôi vừa trải qua một giấc mơ thật dài trước khi thức giấc."

Không để cho cô kịp trả lời, Ego nói tiếp.

"Quay lại chuyện chính của chúng ta nào. Dù bằng bất cứ giá nào, tôi muốn một tòa nhà chuyên dụng dành cho dự án bóng đá vào năm sau, với cái tên Blue Lock."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net