Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi mang theo vô số nghi vấn và hoang mang mà đứng nhìn ngôi trường sau lưng mình.

Là do cậu nghe nhầm? Hay thật sự có bí mật nào đang được che dấu?

Isagi nhíu mày, càng thêm siết chặt bàn tay đang đỡ dưới thân Nanase

"Anh Yoichi, anh tuyệt quá!!! Khi nãy, trái tim em đã đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài vậy!!!!" Nanase mắt sáng rực, cười rạng rỡ mà khua tay múa chân khi đang được cậu bế trên tay.

Isagi nhìn cậu ta hứng khởi khen ngợi mình như vậy thì cũng có chút ngại ngùng, cảm giác thoải mái đó làm cậu nhẹ nhàng hơn hẳn.

Isagi xấu hổ cười cười rồi chuyển chủ đề.

"Cậu có bị thương ở đâu không?"

Nanase nhìn quanh cơ thể mình rồi nói.

"Anh, anh đặt em xuống thử đi"

"Đợi một chút, tôi tìm chỗ trú"

"Không cần đâu, người em đã ướt đến độ không còn chỗ nào để ướt nữa rồi. Anh cứ đặt em xuống đi!!"

"Nhưng-"

Cậu còn chẳng nói được hết câu, Nanase đã trưng ra vẻ mặt động vật ăn cỏ bé nhỏ tội nghiệp.

Isagi cứng lưỡi, cậu chỉ đành từ từ hạ người xuống để hai chân cậu ta có thể chạm đất.

Mưa vẫn rơi nặng hạt, mây đen kéo đến mù mịt trời, gió to thổi cây xanh ven đường xào xạc xào xạc càng khiến không khí xung quanh thêm ồn ào. Giữa trận bão bùng giông tố đó, có một người một ma đứng bên đường.

Lòng bàn chân Nanase vừa tiếp đất, một cơn đau nhức nhối truyền đến cổ chân khiến cậu ta không giữ được thăng bằng mà ngã về phía trước.

Isagi liền hốt hoảng vươn tay ra. Thắt lưng Nanase an toàn đáp xuống cánh tay cậu, Isagi thở phào rồi nhanh chóng đặt tay cậu ta lên vai mình sau đó cúi người kiểm tra cổ chân.

Theo như cậu quan sát thì chân phải đặt xuống vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi đến chân trái thì xảy ra vấn đề. Tức là cổ chân trái-nơi chịu lực tương đối khá nhiều xảy ra chấn thương.

Đúng y là vậy, nơi đó bầm tím sưng phù cả một mảng, xem ra là bị trật khớp.

Isagi thở dài

Cậu đã cố tình lấy người mình chắn cho cậu ta khi nhảy xuống từ trên tầng, thế mà Nanase vẫn bị thương khá nặng

Trời thì đang mưa to, bỏ Nanase đi cà nhắc dưới tiết trời này thì có lẽ đúng giờ vào lớp sáng mai cậu ta sẽ về được tới nhà. Thêm nữa, Nanase vẫn là học sinh trung học, 90% là cậu ta đã trốn ba mẹ mình ra ngoài vào đêm khuya.

Thế thì chỉ còn một cách duy nhất để chuộc tội và về nhà trước khi bố mẹ cậu ta phát hiện ra.

Sau một hồi quan sát vết thương và suy nghĩ thấu đáo kỹ càng, Isagi dứt khoát cúi người bế Nanase.

Nếu tỏ ý muốn bế Nanase, cậu ta nhất định sẽ từ chối. Đây là cách tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra hiện giờ.

"Em có thể tự đi đượ-"

"Nanase à, đừng cử động...cậu sẽ rơi xuống đất mất!!" Cậu bất lực vừa cười cười vừa nói.

Nanase nhận ra nếu mình cứ cự quậy lung tung như vậy sẽ gây khó khăn cho anh Yoichi thì liền ngoan ngoãn nằm im một chỗ, cậu càng nhìn lại càng thấy cậu ta vô cùng giống một bé cún con cực dễ thương. Mang theo tâm trạng vui vẻ, Isagi nhẹ nhàng hỏi.

"Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về, ở bên ngoài cả đêm nguy hiểm lắm"

Nanase nghe vậy thì không nhịn được mà mừng rỡ ra mặt, mắt sáng rực như thể muốn thành bóng đèn chiếu rọi đường xá trong đêm tối.

"Anh sẽ về nhà cùng em ạ? Ấy chết, lúc chiều em đi vội vàng quá nên chưa dọn phòng sạch sẽ..sàn nhà cũng chưa lau quét. Nhưng nếu để anh Yoichi đứng ngoài mưa đợi thì thất lễ quá.."

Giọng nói của cậu ta nhỏ dần khi đến cuối, Nanase đang vừa lầm bầm vừa suy nghĩ thì bị tiếng phì cười của Isagi cắt ngang.

"Đâu cần phải rườm rà thế, cậu làm tôi cứ liên tưởng đến cảnh tượng cô bạn gái tất bật chuẩn bị dẫn người yêu về nhà." Cậu cười cười trêu chọc.

Isagi vừa dứt lời, tai Nanase liền trở nên đỏ dần. Chẳng để ý đến phản ứng đó, cậu nghĩ nghĩ suy suy rồi nói tiếp.

"Không cần lo, Nanase. Cậu bảnh trai thế này là đủ, phòng cậu như thế nào tôi cũng sẽ không để tâm đâu"

Đuôi mắt cong cong, môi mỏng nhếch lên thành vầng trăng khuyết, lời nói bằng chất giọng nhẹ tênh như lông vũ quẹt nhẹ qua tim, tai Nanase được rót đầy mật ngọt ngào đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng. Tâm trí thét gào mau chặn cái miệng thốt ra đầy câu chữ quyến rũ chết người này thế mà cơ thể thì lại không nghe lời cậu ta chút nào. Từng cái chạm từ cậu đều khiến Nanase xao xuyến như muốn điên lên, mặc dù nước mưa thấm đẫm khắp người nhưng cậu ta lại cảm thấy vô cùng nóng bức.

A-anh Yoichi, như này là phạm luật rồi!!!!

_____________________________________________

5:39

Mưa rơi từng hạt từng hạt nhỏ xuống mái hiên ngoài khung cửa sổ, bình minh dần ló dạng sau từng tảng mây đen.

Trong căn gác nhỏ, tiếng nước chảy tích tách tích tách phát ra từ phòng tắm mãi một lúc lâu mới ngưng lại.

Thật tốt quá, vừa đúng lúc Isagi đang cảm thấy nhàm chán.

Cánh cửa mở ra, lấp ló trong làn hơi nước trắng xóa là một bóng người cao cao khoác trên mình trang phục happi. Người kia vừa nhìn thấy cậu liền cười vui vẻ mà cẩn trọng đi từng bước đến.

Isagi với lấy hộp đựng đá đã đập nhuyễn trên bàn rồi đổ nó vào một tấm vải nho nhỏ. Nanase chẳng mấy chốc đã đi đến trước mặt cậu mà ngồi xuống, Isagi thành thục gói nó lại sao cho nhiệt độ tỏa ra một cách vừa phải, không đủ để khiến cậu ta bị bỏng lạnh. Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cậu chầm chậm tiến lại Nanase rồi chườm nó vào vết sưng trên cổ chân cậu ta.

Hơi lạnh tiếp xúc với vết thương làm giảm cảm giác đau nhói ở chân khiến Nanase thở một hơi nhẹ nhõm, thoải mái lan tỏa khắp người cậu ta. 

Nanase dán mắt chăm chăm vào gương mặt nghiêm túc của Isagi, cậu ta càng nhìn càng thấy cậu vô cùng dễ thương. Khuôn mặt hoàn mỹ, môi hồng hồng, mũi cao, lông mi dài tô đậm thêm nét đẹp tuyệt sắc của đôi mắt xanh lam mà cậu có.

Đang mải mê ngắm nhìn người trước mặt thì bỗng môi cậu mấp máy nói ra vài chữ.

"Nè Nanase, sao mấy cậu lại chơi cầu cơ?"

Nanase đè nén thứ cảm xúc xấu hổ của mình xuống rồi đáp lại.

"Hai người kia thua cá cược với tụi bạn cùng lớp nên phải làm theo yêu cầu của chúng"

"Là phải chơi cầu cơ?"

"Vâng, đầy đủ là cùng lớp trưởng chơi cầu cơ vào 3:00 sáng."

Cô bạn lãnh đạo mà Isagi đã thấy, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng, trông không giống một người ngu muội đến mức có thể bị người khác dễ dàng sai khiến. Vậy tại sao cô bé đó lại phải cùng tham gia.

Dường nhưu hiểu được tiếng lòng của cậu, Nanase nói tiếp.

"Em nghĩ rằng có lẽ anh thấy được khí chất lạnh lùng của cậu ấy. Lớp trưởng lúc đầu rất quyết liệt từ chối tham gia nghi thức tâm linh này nhưng sau đó lại chấp nhận một cách dễ dàng, chính em cũng không hiểu rõ"

Là bị uy hiếp bởi một lí do nào đó chăng?

"Thế tại sao cậu lại tham gia, Nanase?"

Khi được nhắc đến, Nanase có chút chột dạ không dám nhìn thẳng mắt cậu. Trên gương mặt ẩn hiện vài ba vệt hồng hồng.

"Nghe hơi trẻ con nhưng em..em..muốn tìm ra bí quyết để trở thành cầu thủ bóng đá số một thế giới và cả gặp được ông kẹ trong lời người xưa nữa!!!"














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net