Chương 4: "Khu vườn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Nhóm dũng giả nhìn bảng thông số của mình, nhìn luôn những chỉ số cơ bản giống như trò chơi điện tử. Có người thì cảm thấy thỏa mãn, người khác lại không quá quan tâm nhưng vẫn vui vẻ, cũng có người lại không quá thích thú và xem đây như một phần cần thiết.

  Francius chờ cho họ xem xong mới tiếp tục nói: "Hiện tại, những thông số này của các vị đều do thế giới ấn định, không thể thay đổi. Vậy nên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện và trang bị cho các vị theo thông số này."

     "Vậy thì có thể bổ sung thêm không?" Marry lên tiếng hỏi, cô nàng có vẻ rất háo hức.

     "Tất nhiên là có thể, cô German." Ông nhìn cô và đáp lời, sau đó quay sang những người khác. "Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là hỗ trợ trong phạm vi có thể, phần còn lại xin trông cậy các vị rồi. Còn bây giờ, kẻ thù đang đến gần, nên các vị không phiền nếu lập tức xem qua huấn luyện chứ?"

  Vẫn là Rotos đại diện cả sáu người trả lời: "Vậy phiền ông rồi."

  Nói xong, Francius ra hiệu cho Kỵ Sĩ Giáp Bạc, Albert Jame, dẫn đường các dũng giả đi xem một vòng khu huấn luyện.

  Con đường rời khỏi phòng là một hành lang dài với sàn được làm từ những khối tinh thể màu xanh sáng bóng, những chiếc cột trụ được chạm khắc hoa văn ẩn tinh tế, những viền bằng vàng nổi bậc trong cái ánh sáng lung linh. Toàn bộ một tòa cung điện toát lên vẻ đẹp uy nga và tráng lệ, nếu có thể tận mắt chứng kiến, sẽ không có một từ ngữ nào đủ để miêu tả khung cảnh tuyệt đẹp ấy.

  Đối với nhóm dũng giả cũng thế, nếu nhìn thấy thành phố dưới đại dương Atlantic hay là tìm ra thành phố vàng El Dorado đi chăng nữa, có lẽ cũng không thể đẹp được nhường này.

  Hành lang dài dẫn đến một cầu thang lớn cũng làm từ tinh thể xanh để dễ dàng bước xuống nền đất bên dưới, nơi được lát bằng những tảng đá trắng như vôi. Albert Jame tận tình chỉ cho họ đường đi khi xuống đến trung tâm của khu huấn luyện:

     "Khu phía tây gồm có thư viện, trường học của những binh sĩ và nhà ở của các binh lính trong kỳ huấn luyện, khu phía đông là trường tập bắn và những sân cưỡi ngựa. Phía nam là khu vườn hoa chính và cũng là nơi tổ chức những bữa yến tiệc, khiêu vũ của Hoàng gia, các vị cũng có thể đến tham quan. Riêng phía bắc là khu vực của các phù thủy."

  Kusai tỏ vẻ trầm trồ: "Thật sự lớn quá!"

     "Vậy còn những nơi khác thì sao?" Rotos hỏi, ánh mắt ông dò xét nhìn.

  Có vẻ như dù đã hiểu rõ nhưng các dũng giả vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào người ở dị thế giới. Albert không trách họ, nghiêm chỉnh đáp:

     "Tôi sẽ cho người phụ trách đưa các vị một vòng vào chiều nay, còn giờ mời các vị theo tôi đến khu nhà ở đã được chuẩn bị."

     "Kể cả quần áo và đồ cá nhân sao?" Dương Khả hỏi.

     "Phải." Jame gật đầu, tiếp lời: "Sau hôm nay thì lịch huấn luyện sẽ được gửi đến, cho tới khi các vị đã quen với trang bị và những ma pháp thuật của thế giới này, chúng tôi sẽ hộ tống các vị đến biên giới."

  John: "Vậy chúng tôi được đến khu thủ đô dưới kia chứ?"

     "Tất nhiên, chỉ đừng lơ là luyện tập là được." Vị Kỵ sĩ hơi cười nhìn cả nhóm.

  Dương Khả thì thào với cô bạn của mình: "Lúc cười lên nhìn chú ấy dễ thương ha mày."

     "Rớt cái liêm sỉ kìa em gái." Yên Đan khinh bỉ ra mặt nhìn.

     "Ơ, tao nói thiệt mà, mày phủ định lại xem?"

      "Không, đúng là chú ấy nhìn dễ thương thiệt nhưng mày bớt đi chớ, tụi mình phải đi giải cứu thế giới đó!"

     "Rồi giờ ra gió là chết thì làm ăn gì? Phải tận hưởng cái đẹp quanh ta chứ!" Ai đó cực kì tự hào khẳng định, lại tiếp tục: "Nhìn anh lính đang cưỡi ngựa bên kia đẹp trai biết bao kìa."

  Yên Đan xấu hổ che mặt: "Tao không có quen mày đâu nha, đi xa xa tao chút."

  Marry cười như trút được gánh nặng, ít nhất thì hai đứa trẻ này cực kì lạc quan, nhìn có chút ngu ngốc nhưng cũng làm người ta bớt phần nào căng thẳng. Cô nhân cơ hội này làm quen với chúng nó.

     "Lúc nãy chưa kịp giới thiệu, chị là Marry German, còn tụi em?"

  Dương Khả lúc này như có hơi hướng mắc chứng bài xích người lạ cấp độ nhẹ, lách người hơi tránh đi, Yên Đan thay chỗ chào hỏi:

     "Em là Yên Đan, con này là bạn của em, Dương Khả."

     "Chào chị." Nó nhỏ giọng chào.

  Marry có chút ngạc nhiên khi thái độ gần như quay ngoắt một trăm tám mươi độ của nó. Trông hệt như con gái nhà lành ngoan ngoãn e thẹn, nhưng tất nhiên cô không hỏi thẳng, mỉm cười hòa ái dễ gần chào lại. 

  Rotos có cảm giác nữ giới trong nhóm của mình thả lỏng quá nhanh, hoặc do ông  quá đa nghi và cảnh giác. Thậm chí là chưa thể chấp nhận hoàn toàn việc bản thân đột nhiên bị đưa tới một vùng đất lạ lùng, phải làm một việc điên rồ như giải cứu thế giới. Mà hẳn là một người bình thường nào cũng sẽ không chấp nhận ngay được, trừ mấy người đi cùng với ông. 

  Kusai liến thoắng với vị Kỵ Sĩ Giáp Bạc phía trước, trông rất vui vẻ và hồn nhiên, cậu ta ngay từ đầu hẳn đã chấp nhận bản thân đi vào dị giới rồi. Khỏi phải bàn cãi xem cậu ta có điên hay không đâu.

  Rotos dám cá là đầu óc có điểm chập mạch rồi. John đồng ý với ông ở vấn đề này. 

  Hai người sóng vai nhau đi ở cuối hàng nên nhìn rõ hết bốn người còn lại, ba nữ giới rôm rả bàn chuyện gì đó liên quan đến đồ ăn, nam giới thiếu niên lại đề nghị tập luyện kiếm với Kỵ sĩ Jame. 

     "Vẫn không tin được tôi lại có thể trải nghiệm xuyên không thế này." John bộc bạch với ông.

     "Và chúng ta có thể mất mạng như chơi." Rotos không quên hiện thực trước mắt, trầm ngâm nói: "Vậy mà mấy đứa trẻ kia lại vui vẻ như thế đấy."

     "Nhưng lo lắng mình sẽ chết cũng không phải điều tốt mà." Anh tỏ rõ quan điểm: "Tinh thần suy sụp và buồn bã chỉ khiến nhiệm vụ của chúng ta trì trệ thôi, dù không muốn cũng đâu làm gì được phải không?" 

     "Cậu nói đúng." Ông thở dài: "Ít ra thì lũ nhóc không mau nước mắt hay gào thét đòi về." 

  John cười cười: "Có thể vì lí do đó mà chúng cũng là các dũng giả chăng, như ông vậy." 

  Rotos hơi nhìn sang, ý muốn hỏi tại sao anh lại bảo thế. John nhún vai:

     "Chúng cũng can đảm này, có tố chất này, và có lẽ là còn có những tài năng mà nếu ở xã hội bình thường lại hoàn toàn không thể phát huy chẳng hạn. Tôi thấy ông mấy lần trên truyền hình, một nhà thám hiểm lão luyện."

  Anh chàng có vẻ giỏi trong việc ghi nhớ thông tin và tạo dựng các mối quan hệ, Rotos không hỏi nhiều về anh mà chuyển trọng tâm câu truyện sang cậu nhóc người Nhật:

     "Sao cũng được. Nhưng Anh hùng là một cậu bé 14 tuổi thế kia liệu có ổn không?"

     "Ổn hay không lại phụ thuộc vào nhóm người lớn chúng ta thôi, đó là lí do chúng ta ở đây mà." John khẳng định: "Hỗ trợ cho Anh hùng."

  Gã đàn ông trung niên lại thở dài ngán ngẩm xem như đồng ý với anh ta.

  Lúc này Kỵ Sĩ Giáp Bạc Albert Jame cũng đã đưa cả sáu người đến khu nhà ở, hoặc gọi là ký túc xá cũng chẳng sai. Theo góc nhìn của họ thì nơi này trông giống một căn nhà ghép nhiều người hơn. Có hai tầng, gồm sáu phòng ngủ và hai nhà vệ sinh ở tầng trên, bên dưới là bếp, có một  nhà vệ sinh và một phòng sinh hoạt lớn, có vài cây cảnh nhỏ được trang trí bên trong nên nhìn cũng khá thân thiện và thoải mái. 

  Đặc biệt là đệm của ghế ngồi lẫn giường đều cực kì mềm mại và dễ chịu.

     "Các vị hãy nghỉ ngơi lấy sức, quần áo và vật tư đều đã được đưa đến phòng rồi, đến chiều sẽ có người dẫn các vị đi tham quan nơi này." Jame cẩn thận nói lại lần nữa như sợ họ sẽ quên mất chuyện này, song, cuối người đi.

  Kusai thả người lên ghế, lười biếng nằm dài như con mèo đang muốn vào giấc ngủ: "Mà chúng ta làm quen nhau chưa nhỉ?" 

     "Chưa nhưng biết tên nhóc rồi." John không mặn không nhạt nói.

  Dương Khả mỉa mai cười: "Giới thiệu rất hùng hồn như người quan trọng nhất ấy mà, khó quên lắm."

     "Đừng kiếm chuyện giùm tao Khả ơi." Yên Đan mệt mỏi kéo con bạn mình ngồi lại ghế: "Tao sợ mày đánh chết Anh hùng lắm."

  Marry bước ra xoay chuyển bầu không khí đang dần khó chịu: "Thôi nào, chúng ta ít nhất cũng phải biết tên nhau đã chứ." 

     "Phải, và đừng gây gổ nhau nữa, ta già rồi nên dễ cáu lắm." Rotos đưa đến một lời cảnh cáo nho nhỏ, nếu còn gây chuyện thì ăn đập như chơi.

  Cuối cùng John phối hợp làm người tiên phong: "John Walter. Gọi anh là John được rồi."

     "Chị là Marry German, cô bé tóc đen tên Yên Đan, người bên cạnh là Dương Khả." Cô sinh viên người Anh thay mặt nhóm ba người nữ giới đáp lời.

     "Tôi là Kusai Kodaki." Nhóc ta khẳng khái giới thiệu lần nữa, cho đến khi nhìn thấy tư thế như sắp nhảy tới đánh mình mấy cái của Dương Khả mới vội vàng sửa lại: "Em tên Kusai Kodaki, mong được giúp đỡ ạ."

  Thiếu nữ có vẻ hài lòng hẳn ra, cả nhóm lại đồng loạt nhìn sang gã trung niên làm ông hơi giật mình: "Cứ gọi Rotos là được rồi." 

     "Mà lạ thiệt ha, nghe rõ ràng là bác ấy nói tiếng nước ngoài mà mình hiểu nghĩa được mày ạ." Sau khi đã xong xuôi màn làm quen nhạt nhất lịch sử, Dương Khả quay sang trò chuyện tiếp với nhỏ bạn.

  Yên Đan nhún vai: "Chắc do phép thuật gì đó của ông Phù thủy cũng nên, mình có biết ngôn ngữ ở đây đâu mà vẫn hiểu như thường đó thôi." 

     "Đúng là em nói chị mới thấy thế thật." Marry đồng tình.

     "Dù sao cũng tốt hơn là phải bắt đầu học từ con số không." Kusai bình luận vào.

  John một bên ngồi tựa ra ghế như nghỉ ngơi, nhắm mắt định thần một lúc rồi hỏi đám trẻ: "Có ai thấy đói không, bụng anh đánh trống rồi này." 

     "Để tôi vào nấu chút gì đó." Rotos quen thân quen việc bảo rồi bước xuống bếp.

  Dương Khả xung phong theo sau: "Để cháu giúp bác cho nhanh."

  Kusai nhìn nó đi một đoạn mới dám hỏi: "Bộ bả biết nấu hả?"

     "Tưởng gì, Khả nó nấu ngon cực chứ đùa!" Yên Đan tự hào khoe khoang.

     "Ngạc nhiên đó, em tưởng bả chỉ biết đánh nhau thôi chứ." Nhóc người Nhật trầm trồ trước khi bị dọa bởi ánh nhìn sắt lẹm của Yên Đan mà chả hiểu lí do vì sao.

  Marry cười tươi nói, kéo sự chú ý của hai đứa: "Chị đi pha cà phê hay trà gì đó, hai đứa muốn giúp không?"

     "Vậy em cũng đi." Yên Đan hăng hái đứng dậy.

  Trong bếp, thiếu nữ loay hoay với món xào của mình trong khi gã trung niên lại đang nấu nồi súp thơm nức mũi. May mà có chuẩn bị nguyên liệu sẵn trong nhà bằng không giờ này lại chạy đi kiếm cơm mệt xỉu bên ngoài, cộng mười điểm cho người dị giới tâm lý.

     "Bác sống với gia đình ạ?" Nó bắt chuyện với ông vì nếu cứ im lặng thì không khí sẽ rơi vào trầm mặc, gượng gạo.

  Rotos không biểu cảm gì, đáp: "Bác đi làm xa nhà." 

     "Ra vậy." 

  Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

     "Thế bác làm nghề gì?" 

     "Nhà thám hiểm." 

  Dương Khả im lặng, giờ nó nên hỏi gì nữa không nhỉ? Hỏi tiếp thì có kì không mà độ nhiên nói về mình thì nó nói gì bây giờ? Thiếu nữ bế tắc im lặng tiếp tục đảo rau củ trong chảo.

  May sao Rotos nhận ra tâm trạng của nó, mở lời hỏi lại: "Còn nhóc thì sao?"

     "Cháu học nội trú." Nó đáp, trong lòng mừng như nhặt được vàng: "Đan với cháu ở chung phòng, đang học cấp ba đấy ạ."

     "Cấp ba? Nhìn nhóc như mới lên cấp hai vậy." Ông cảm khái.

  Dương Khả đần mặt nhìn lại ông: "Cháu biết mình lùn nhưng mà bác nói thẳng là tồi lắm đó!"

     "Thế à?" Ông cười nhạt: "Sống xa nhà không dễ, phải chứ?"

  Nó im lặng một hồi mới gật đầu đáp: "Cháu nghĩ vậy."

  Lần này là Rotos nhìn người bên cạnh, không nói gì. 

     "Cháu xong rồi, đem ra ngoài trước đây." Thiếu nữ như cũ mỉm cười cho món xào ra đĩa riêng.

  Ông cũng chỉ gật đầu cho có lệ rồi quay lại với món súp của mình.

  Sau khi lắp đầy cái bụng, John được giao phần rửa chén nĩa, Kusai dọn dẹp và lau chùi bàn ăn dưới nắm đấm đe dọa của Dương Khả, Yên Đan giúp Marry xử lí bình cà phê trong bếp. Rotos đã đi nghỉ vì là người lớn tuổi nhất cả nhóm, dù chả ai dám bảo ông là lão già trung niên có vấn đề xương khớp gì đó nhưng họ cùng nhau thống nhất rồi, kính lão đắc thọ mà.

  Dọn dẹp hoàn thành là lúc ba nữ giới của chúng ta mỗi người một cái nhà tắm, để John và Kusai ở lại phòng sinh hoạt cùng nhau chơi cờ vua để giết thời gian. Nhưng cũng không quá lâu như mấy bộ phim thường hay diễn tả. Đến giờ trưa thì cả nhóm đã mỗi người một phòng, tự mình tiêu bớt mệt mỏi bằng nhiều cách khác nhau. 

  Chung quy lại vẫn là chuẩn bị cho buổi chiều dạo một vòng xung quanh, sẵn sàng cho huấn luyện những ngày hôm sau.

  "Khu vườn" đã có đủ những loài hoa thảo, và rồi sẽ có một ngày vương ra thật xa.

꧁༺༒༻꧂

END CHAPTER

Upload: 10/08/2022

Edit: 6/1/2023

Mutori


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net