Tựa đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nghe nhạc để feel theo nhé

*7*

Naib cầm lấy điện thoại di động của Eli, mở nguồn rồi tìm đến phần nhật kí cuộc gọi. Hắn mở đi mở lại đoạn ghi âm lần nói chuyện gần đây nhất của Eli Clark và người yêu của anh ta, Aesop Carl.

Thứ ba, 16/4/2xxx

2am

'Tít... Tít...'
"Xin chào...? Aesop Carl đang nghe máy."

Giọng một chàng trai vang lên, non nớt. Hẳn là cậu ta chỉ tầm mười chín đổ lại, có khi nhỏ hơn thế nữa.

"Aesop... Anh đây." Eli nói chậm rãi, cổ họng đặc nghẹn.

Đầu dây bên kia ngừng vài giây, rồi Aesop bật lên tiếng cười khùng khục:

"À, anh Clark."
"Gọi anh là Eli đi."
"Không, cảm ơn."

Eli như dùng tất cả sức lực của mình, và bất kì ai cũng có thể nghe ra nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của Eli.

"Làm ơn."
"Anh bị sao vậy? Giờ này còn điện cho tôi? Còn nói chuyện nhảm nhí nữa."
"Bây giờ.... Á?"
"BÂY GIỜ LÀ HAI GIỜ SÁNG, ĐỒ NGỐC." Aesop như rồ lên, không tỏ ra tôn trọng người đàn anh cho lắm.

"Và chúng ta chia tay rồi. Đừng làm ph-- gọi tôi nữa."
"Anh xin lỗi."

Eli phì cười, khiến Aesop cảm thấy anh như đang cười cợt lên sự khó chịu của cậu.

"Nếu không có việc gì thì tôi đi đây, phiền cả giờ ngủ--"
Eli cắt ngang: "Em nói dối. Em vừa làm việc xong, và bây giờ em chỉ vừa vào nhà vệ sinh mà thôi."
Aesop cười khinh một tiếng, "Đoán giỏi đó. Hiểu tôi quá nhỉ?"
"Anh cũng đang trong nhà vệ sinh này."

"Nói với tôi điều đó có ích gì không?" Aesop ôm mặt. Cậu phát ốm với việc Eli cứ làm phiền cậu rồi. Hôm nay Aesop không nhịn được nữa.

"Tôi tắt máy đây."
"Khoan đã, cho anh một giờ đi."
"Không."
"Nửa tiếng?"
"Cút."
"Vậy thì mười lăm phút thôi và anh sẽ không gọi em nữa."

Ờ, rồi anh sẽ đến nhà tôi để làm phiền trực tiếp luôn chứ gì?

Chả hiểu sao, Aesop lại chấp nhận cái giá mười lăm phút đó. Cậu chỉ cần mười phút tắm và ngay lập tức ngã lên giường say giấc, nhưng hiện tại Aesop đang hi sinh mười lăm phút của mình cho một tên sở khanh.

"Anh muốn gì?"
"Không muốn gì cả."
"Còn tôi muốn ngủ."
"Ai ai ai đùa thôi... Anh muốn gặp em."

Aesop nhếch mép. Dối trá.

"Bây giờ đã khuya--"
"Biết luôn à?"
"Anh muốn nghe giọng em--"

Aesop im lặng. Cậu có thể nghe tiếng Eli khịt mũi khoái chí.

Aesop ngán ngẩm, "Tôi hỏi thật, anh muốn quay lại à?"

Trong giọng của Aesop không đơn giản chỉ là khó chịu, mà có cả một tia hi vọng nhỏ bé.

Nhưng Eli chối ngay tắp lự: "Không."

Trong đầu Aesop như có gì đó đứt phựt một cái. Cậu không nhịn được, chửi người yêu cũ một tràng dài. Mười chín năm nghe phụ huynh, hàng xóm, bạn cùng lớp và điển hình là William và Naib chửi thề lúc này trở nên vô cùng có ích. Aesop dùng tất cả những lời tục tĩu nhất để tổng sỉ vả từ Eli Clark đến tổ tiên thời tiền sử của anh.

"#-+2;$-# nhà anh tôi đị+#;$-@+%+$+ anh."
"Ha ha."
"Còn cười nữa à tên đười ươi xấu xa lẻo mép nói dối thành thói ở bẩn thành quen $-+#;$."
"Ha ha... Ha... Ừm..."

Aesop dừng lại. Cậu nghe tiếng nước và tiếng thở rất nhẹ bên đầu dây của Eli. Cậu thử lắng nghe kĩ hơn rồi đen mặt, lớn giọng hơn nữa:

"Đệch mẹ anh thủ dâm bằng giọng của tôi đấy à?"

Eli bỗng cười, lần này là cười thật.

Aesop nóng mặt, vành tai đã đỏ ửng. Vì quá xấu hổ, cậu không nói nên lời được nữa. Chưa bao giờ Aesop thấy một kẻ biến thái trắng trợn đến như vậy.

Trước khi Aesop giận dữ cúp máy, Eli đã gào thét van xin đủ kiểu nên cậu mới từ từ bình tĩnh lại.

Hiện giờ đã là hai giờ sáng, vạn vật đã chìm trong giấc ngủ im lìm. Ngày trước đây là lúc cậu vừa làm việc xong và lao lên giường của hai người, trên gối hai người và rúc vào lòng người yêu đến sáng. Bây giờ, họ chỉ là người xa lạ. Cậu vẫn thức đến hai giờ nhưng giường thì trống trơn lạnh ngắt, thiếu hơi ấm con người. Thiếu hơi ấm một người nào đó.

Nói Aesop không còn yêu Eli là nói dối. Cậu chỉ đau lòng vì bị phản bội mà thôi, thực chất cậu vẫn còn yêu tên khốn đó rất nhiều. Thật sự cậu rất vui khi "bị" Eli làm phiền ba lượt năm lần như thế này. Đặc biệt hôm nay khi bỗng dưng cậu cảm thấy buồn lạ lùng, thì Eli gọi đến và khiến cho trời khuya của Aesop bớt lạnh lẽo và cô đơn.

"Eli, anh không còn yêu tôi, đúng không?"

Aesop lấy hết can đảm, mặc dù nghe như đang bình thản, thực chất lòng cậu như sắp nổ tung. Cậu suy nghĩ đơn giản thôi. Nếu anh ta bảo không, cậu sẽ chặn hắn và biến khỏi đời Eli vĩnh viễn. Nếu có, cậu sẽ chạy ngay đến nhà Eli.

Nhưng Eli không trả lời.

Aesop bối rối. Cậu không biết ý nghĩa của sự yên lặng đó là gì, và cũng chẳng biết cách giải quyết ra sao.

"Vậy là... anh yêu cô ấy?"
"Ai cơ?" Eli thốt lên đầy ngạc nhiên.

Aesop khó hiểu, "Fiona gì đó, đúng không? Cô gái mà anh... ngoại tình."

Đầu dây yên lặng một khoảng dài, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng buông thả:

"Em gọi anh là Eli kìa ha ha."
"..."
"Em ngốc thật... Lúc nào cũng chỉ nghĩ trong đầu rồi tự đau lòng."
"..."

Aesop bặm môi, mắt đã hơi ướt, máu ứa nhẹ từ kẽ miệng.

*3*

Eli có tài tiên đoán và bói toán rất cừ. Thêm vào đó, anh còn học ngành Tâm lí học, đúng chuẩn một combo đọc vị người khác.

Trên hết, dù nhà nghèo nhất bọn (tiền học phí là nhờ học bổng 50% và tiền làm thêm sấp mặt), nhưng gái trai vẫn mê anh như điếu đổ, phần vì ngoại hình khá ưa nhìn, và còn vì tính cách đào hoa ai cũng yêu thích.

Nhưng lạ là Naib chưa từng nghe Eli có đời sống tình cảm đa màu sắc cả. Rõ ràng hơn, hắn chưa từng thấy Eli hẹn hò với ai trong năm đầu đại học dù anh có thả thính đủ loại gái trai.

Đến năm hai thì mọi chuyện có thay đổi một chút. Naib có đứa em họ xa là Aesop Carl năm đó nhập học cùng trường với ba thằng bọn hắn, họp lại thành bốn đứa sa đọa của trường (à thì Aesop bị ép). Lúc đó hắn cũng chỉ nghĩ hai đứa Eli và Aesop như anh em kết nghĩa thôi, hóa ra tụi nó hẹn hò nhau dưới mũi của hắn.

Chuyện tình tụi nó giấu rất ghê, tận cuối năm ba Naib mới biết vì hai thằng rốt cuộc cũng thú nhận cho hắn và William biết.

William là một thằng ngố tàu suy nghĩ bằng chân lí trí bằng tay nên dễ dàng chấp nhận hai đứa này. Naib ban đầu có hơi bài xích, căn bản vì anh ghét bạn của mình tự dưng có bồ dù cả đám đã thề sẽ là hội độc thân hết bốn năm đại học, sau này cũng không thèm lời ra tiếng vào gì nữa, đừng có đ* nhau trước mặt hắn là được.

Yêu nhau được vài năm thì một ngày nọ, Naib nghe tin hai đứa này chia tay.

Chắc lại là ghen tuông nhỏ nhặt thôi, Naib nhún vai, hai đứa này cũng chia tay nhiều lần rồi, sau đó một giờ đồng hồ lại ôm nhau hôn hít các kiểu.

Hóa ra lần chia tay này kéo dài đã một tháng rồi.

*1*

Aesop lần đầu gặp Eli vào một ngày mưa.

Hôm ấy cậu quên đem ô dù lúc sáng đã xem dự báo thời tiết, nhưng vì gấp rút chạy deadline nên đã quăng thứ quan trọng nhất ở nhà.

Mọi người đang dần về nhà sau buổi học. Trời thì vẫn mưa nặng hạt không có dấu hiệu giảm dù chỉ một chút.

Aesop thở dài, phải chạy luôn về nhà rồi.

Hồi học cấp ba cậu cũng quên ô và chạy băng qua cơn mưa tương tự, về nhà cảm lạnh nằm luôn hai ngày trên giường. Nhưng phải chịu thôi. Hôm nay là ngày khai trường, mới là tân sinh viên mà đã nghỉ luôn hai ngày thế này thì...

"Ồ ồ, nhóc quên ô hả?"

Một giọng nói vang lên từ đằng sau Aesop. Cậu nhảy cẫng lên, là một đàn anh!

Anh ta cười nhe răng với cậu, rồi dúi vào tay cậu một cái ô đen hơi cũ, nói:

"Nè, cho nhóc nè. Giữ luôn cũng được."

Nói rồi, anh ta nhìn cậu chăm chú khiến Aesop ngại ngùng. Cậu cúi đầu, lắp bắp:

"Em cảm ơn."

"Ơn nghĩa gì." Anh ta cười ha hả. "Xinh trai thế này mà bị cảm vào đầu năm học là không cua được ai đâu."

Aesop còn chưa trả lời - mà cậu cũng không biết trả lời thế nào cho phải - thì đàn anh kì lạ đã lao vào trận mưa xối xả, chỉ đội lên đầu độc mỗi áo đồng phục thể dục vá một bên vai. Vừa chạy anh ta vừa gào thét: "Đ*m* lạnh sun m* vòi rồi!" khiến Aesop không nhịn được cười ra tiếng.

Đúng là một người tốt và lịch thiệp.

*2*

Lần thứ hai Aesop gặp lại người đàn anh tốt bụng, rất bất ngờ, là khi được anh họ xa của mình giới thiệu.

Trong suốt quá trình gặp gỡ, Eli rất phấn khích cùng cậu nói chuyện, tám nhảm đủ thứ đến mức Naib và William phải chửi thề vì đã khiến họ như hai cái bóng đèn trong buổi "hẹn hò" của cậu và Eli.

Nhiều lần đi chơi chung cậu định trả lại ô cho Eli, nhưng cuối cùng cuốn vào cuộc vui nên lúc nào cũng quên.

Thậm chí đến bây giờ khi chia tay cái ô đen cũ rích đó vẫn còn ở nhà cậu.

Ít lâu sau, Eli tỏ tình, cậu đồng ý. Hai người quen nhau trong bí mật.

*4*

Điện thoại Eli là máy đời cũ, mật khẩu luôn là số điện thoại của cậu.

Hôm ấy, cậu thử mở khóa điện thoại của Eli, nhưng nó lại báo sai.

Cậu kiểm tra lại nhiều lần, xem từng con số, chắc chắn đúng 100% mới nhập lại. Nhưng máy vẫn báo sai.

Quái lạ, Aesop thầm nghĩ. Cậu thử nhập sinh nhật của mình, vẫn không thành công.

Đến lúc này Aesop đã thấy hơi ngồ ngộ thật sự.

Cậu thử bằng ngày sinh của Eli, vẫn sai.

Aesop là tuýp dễ lo lắng, lúc này mồ hôi đã đổ ướt áo. Tại sao Eli lại đổi mật khẩu? Anh muốn giấu gì ư? Dù vậy, cậu không dám chất vấn anh. Có khi cậu chỉ đang nghĩ quá lên thôi. Anh cũng có những bí mật riêng của mình mà.

*6*

"Cô ta là ai?"

Aesop gào lên. Eli nhắm mắt, không muốn đối chất với cậu.

"Em bình tĩnh lại đã. Cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi."

Aesop đi quanh nhà, cố hít mấy hơi thật sâu để tự trấn tĩnh. Nhưng nghĩ tới việc Eli gặp gỡ người phụ nữ khác sau lưng cậu, rồi ôm ấp cô ta, rồi còn "rộng lượng" trả tiền cho buổi hẹn của họ, khiến Aesop không thể không giận điên lên.

Nếu không nhờ William vô tình thấy Eli ở quán nước rất xa trường đại học, Aesop cũng chỉ như thằng khù khờ bị qua mặt mà thôi.

Aesop đỏ cả mắt, giọng hơi run:

"Nếu có việc gì thì anh phải nói cho em biết. Anh gặp ai, hay muốn chia tay, hay con mẹ gì đó em không biết, anh phải... nói với em chứ. Ta là người yêu mà."

Eli lắc đầu, "Có những chuyện em không hiểu được đâu."

"Nếu anh không kể thì sao biết em sẽ không hiểu?"

Eli không ngồi yên nữa, tay với lấy gói thuốc lá. Chưa kịp rút điếu thuốc nào, Aesop đã giật lấy gói thuốc vứt vào thùng rác.

Eli gằn giọng, "Aesop. Em là người yêu tôi hay mẹ tôi?"

Aesop hơi to giọng: "Yêu nhau nên tôi mới chăm sóc cho anh, và anh còn chưa trả lời kĩ càng về cô gái kia."

Eli vò đầu, mặt anh đã nhăn lại không nhìn ra anh chàng phong nhã bình thường nữa.

Anh thở hắt ra, hạ lời chốt: "Đôi khi, anh thấy mối quan hệ này... Rất mệt mỏi."

Aesop nghe như trời sập xuống đầu cậu. Cậu như không tin vào tai mình, nhưng thấy vẻ mặt của Eli, cậu biết đó là sự thật. Lòng Aesop như vỡ nát ra thành trăm mảnh, quặn xoáy vào tận cùng tâm can, cổ họng cậu như bị mắc nghẹn.

Aesop còn không cảm nhận được tay chân của mình nữa. Huống chi là cảm xúc của cậu.

Cậu gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Aesop với lấy điện thoại và ví tiền, rời khỏi phòng.

Chân cậu bước rất chậm, không biết vì tê liệt do sốc, hay do cậu đang đợi một tiếng "chờ anh!" của Eli.

Cuối cùng khi cậu đóng cửa lại hoàn toàn, lời duy nhất cậu nghe được là tiếng Eli gọi thoại muốn gặp riêng cô gái kia. Tôi đang cần em, đến chỗ gặp tôi. Đừng thắc mắc, tôi em ấy chia tay rồi.

Lòng Aesop chính thức đóng băng từ khoảnh khắc đó.

*5*

"Eli, em có chuyện muốn nói với anh."

"Em có cơ hội được chuyển công tác ở Mĩ."

"Ồ, chúc mừng em!"

"Anh thấy... ổn à?"

"Tất nhiên, tốt cho em mà."

"Nhưng, lần này em đi là ba năm."

"......."

*9*

William gõ cửa. Từ bên trong vang lên hàng loạt tiếng bước chân, rồi Naib xuất hiện, quầng thâm đen như than trên mắt.

"Will?"

"Thằng Eli có nhà không mày?"

"...Không, nó vừa ra ngoài rồi."

"Chán vậy!" William rên rỉ. "Tao điện nó mấy trăm cuốc rồi mà nó đéo thèm nghe máy! Chó thật! Chắc đang hú hí với thằng Sop à!?"

Naib hơi khó nói, "Tụi nó chia tay rồi..."

William hốt hoảng: "Chết mẹ tao quên! À nhắc nó đi học lại đi, giáo sư bảo tao đến nhắc nó không là đuổi thật đó! Đù má ở lại lớp rồi mà còn..."

Naib không ừ hử gì. William thấy lạ, đẩy cửa lao vào trong nhà. Naib không ngăn cản, muốn thì vào đi, hừm...

Từ khi chia tay, Eli đến ở chung trọ với Naib vì hai đứa nghèo vãi linh hồn. May mà Eli không phải tuýp bi lụy (chắc là thế), rất tôn trọng quyền riêng tư của hắn. Chỉ có điều đêm nào anh cũng gọi làm phiền em họ của Naib. Nhưng Naib không muốn dính líu vào chuyện tình cảm rắc rối này nên đành nín nhịn tự ru ngủ.

Tối hôm qua là đêm đầu tiên hắn bị Eli làm phiền thật sự. Anh đưa cho hắn vé giảm giá ở quán net rồi đuổi anh ra khỏi nhà. Là đuổi thật ấy. Hai giờ sáng rồi, Naib đã đứng ở ngoài cửa, gõ trong tuyệt vọng, "Đ*m* mày Eli mở cửa cho tao..."

Cho đến khi, hắn quá cay cú, quyết định dùng thân phá cửa. Bùm!

*8*

"Anh biết đã gần ba giờ sáng rồi đúng không? Mười lăm phút của anh đó hả?"
"Hehehe..."

Bên đầu dây Aesop vẫn còn nghe tiếng nước chảy. Họ đã lâu không làm tình, hóa ra Eli nín nhịn lâu như thế à? Đã gần nửa tiếng rồi đó. Nhưng vì xấu hổ, Aesop không nhắc đến vấn đề này.

"Eli, anh không có gì muốn nói với tôi sao? Hôm nay..."

ngày tôi sẽ rời nước bay sang tận ba năm.

Cả hai cùng im lặng, họ ngầm hiểu và ngầm biết.

"Chúc em đi vui vẻ."
"...Cảm ơn. Trễ rồi, tôi phải đi ngủ để mai còn chuẩn bị nữa."

Không có tiếng đáp lại. Tưởng Eli đã cúp máy, Aesop thở dài, tay vừa định tắt điện thoại thì đầu dây bên kia, một giọng nói thật nhỏ, thật yên bình, thật dịu dàng thốt lên lời mà Aesop mong chờ được nghe từ thuở hai người hẹn hò.

"Anh yêu em, Aesop Carl."

Aesop nghe tiếng tắt máy. Eli bên kia lúc này đã thật sự tắt máy rồi. Trong lòng Aesop rộn ràng. Anh ta bảo... Yêu mình?

Không được phân tâm! Không được để gã đó dụ dỗ nữa!

Nhưng... Aesop tận sâu bên trong như nở hoa trong lòng. Lúc tỏ tình, Eli chỉ bảo muốn đi chơi với anh không, chưa một lần Aesop nghe câu yêu đương như vậy đến từ anh.

Tại sao đến lúc hai ta không còn bên nhau, đến lúc em sắp rời xa anh thật lâu, thì anh mới nói như thế với em.

Sáng mai, cậu phải điện thoại cho Eli. Cậu muốn anh nghe câu trả lời của cậu.

.
.
.
*10*

Naib ngồi bên bồn tắm, tay run lên từng đợt, sống lưng lạnh cóng. Không phải vì trời lạnh. Không phải vì ngâm gió đã một giờ đồng hồ.

Mà là vì người Eli rất lạnh. Vô cùng lạnh.

Naib không dám bật đèn vì sợ thứ nước trong bồn là thứ chất lỏng khác ngoài xà phòng.

Naib không dám bật đèn vì sợ sẽ đánh thức Eli. Phải, cậu ta đang ngủ trong bồn tắm mà thôi.

Điện thoại Eli nằm dưới mặt nước, không hoạt động được nữa.

Naib xé áo choàng ra, băng lại tay của Eli. Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài. Vòi nước vẫn nhỏ từng giọt tạo ra tiếng động nước chảy.

Nhưng máu Eli cạn sạch rồi. Không còn một chút nào nữa. Eli đi rồi.

Eli Clark chết thật rồi.

Naib quỳ xuống mặt đất, nhớ lại những kí ức không đẹp, không nín được tiếng khóc thút thít.

*11*

Tên chết bầm đó dám khóa máy.

Aesop chửi thề. Cậu đã gọi anh cả sáng nay nhưng không lần nào anh bắt máy.

Được, anh muốn trốn hả! Trốn đi! Tôi qua Mĩ nên anh tưởng anh có thể tự do sau khi nói như thế với tôi à!

Còn mười lăm phút nữa là đến chuyến bay của Aesop. Cậu vẫn cố lướt web thêm một lát vì ngồi chờ chán ngắt.

William vừa gửi một tin nhắn.

Hửm? Chuyện gì nữa đây? Hôm kia mới ăn tiệc chia tay linh đình mà chẳng nhẽ lại nhớ mình rồi?

William vừa gửi một tệp ảnh.

Hôm nay là một ngày nắng nhẹ, trời xanh và cao vút. Tiếng máy bay hạ cánh ồn ã và tiếng người cười nói náo nhiệt át đi tất cả tiếng ồn phát ra từ miệng Aesop.

*12*

"Gần đây bác có thấy điều gì kì lạ không?"

"Vâng, gần đây lưng có đau nhức..."

Bỗng cô gái ngước lên trời, tim đột ngột cảm thấy như nứt làm hai mảnh.

"Bác sĩ?"

"À vâng, ý cháu là về tâm lí của bác. Gần đây bác có gặp chuyện gì gây sốc khiến bác cảm thấy nặng nề về tinh thần không?" Fiona cười nhẹ.

"À vâng, chuyện là...."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net