Chương 3: Súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi luôn có một ác mộng,

rằng người sẽ chĩa về phía tôi nòng súng đen ngòm. 

Tôi không biết giấc mơ ấy từ đâu, 

nhưng cớ sao nó lại ám ảnh tôi như thế?

Tôi khao khát tự do, tôi mong chờ được cứu rỗi, 

song hình như Chúa đã vắng nhà, 

chẳng thể nghe lời cầu khẩn thiết tha từ tôi..."

=======

Khoảng cách giữa cả hai quá gần, Naib nhìn rõ hắn chẳng để quả đầu đinh thường thấy trong quân đội, mà mái tóc dài vài sợi lòa xòa ngay trước mặt. Chiếc mũ phẳng phiu mới toanh trên đỉnh đầu che kín ánh nắng chói chang, khuôn mặt nhu hòa cùng ánh mắt sâu thăm thẳm khiến cho tâm trí cậu bật lên một câu duy nhất: giảo hoạt. Đôi mắt giấu lưỡi dao cẩn thận và tỉ mỉ tận dưới đáy, cái loại mài mỏng lét căn bản khó lòng mà nhìn thấy độ dày bằng mắt thường, nhưng mà chỉ cần bất cẩn vài giây thôi, ngoảnh đầu chính là vạn kiếp bất phục. 

Naib vội vàng quay đầu đi, cậu sợ hãi loại người thế này. Với đao kiếm bom đạn lạnh lùng không nhìn nhân tình thế thái còn chẳng thể nào kinh khủng như Jack, bởi vì giữa sống và chết, chọn một, còn đối đầu với những kẻ như hắn, căn bản vô vàn bẫy rập, hàng nghìn nước đi, căn bản khó lòng lường hết được hậu quả. Dragunov yêu quý của cậu nháy mắt nằm trên tay Jac, Naib hơi ngạc nhiên khi mọi động tác mà hắn làm đều cực kỳ chuẩn xác. Khoảnh khắc hắn giương nòng súng đen ngòm về phía bia bắn, không hiểu vì sao cậu dự cảm được rằng, nhất định sẽ không thể trượt. Mới đầu cậu tưởng Jack đến đánh phủ đầu cậu, song hiện tại, hình như cậu sai rồi. Hắn đơn thuần, là muốn lén lút dùng súng.

Một quân nhân cấp hàng thiếu tướng, lại không thể có khẩu súng riêng cho mình? Là bởi hắn quá vô dụng, hay vì lý do nào khác? Bộ não cậu từ chối tìm hiểu câu trả lời, dù sao đây cũng chẳng phải việc của Naib, thứ cậu quan tâm bây giờ, là mong muốn tìm chân trời bình yên. Hàng đêm dài thao thức khó ngủ, cậu luôn đau đáu nhìn qua ô cửa sổ bé bằng ba lòng bàn tay, mường tượng tương lai ở vùng đất trù phú, màu mỡ, con người thân thiện chan hòa sống với nhau, vắng hoàn toàn bóng dáng bom đạn, chiến tranh, máu tươi,... Đáng tiếc, ước mơ, chỉ có thể là ước mơ. Mỗi khi bình minh ló rạng, cậu buộc mình cầm súng lên, tiếp tục giành giật mạng sống trước Tử Thần và lờ tịt trái tim gào khóc, tòa án lương tâm đang gay gắt phản đối, dùng đôi tay nhuốm máu tước đi mạng sống của đồng bào máu mủ ruột thịt trên quê hương mình. 

Tầm nhìn vô định hình của cậu rơi về gã chỉ huy ngay bên cạnh mình, lúc này Jack đã buông súng xuống, lột bỏ đôi găng trắng tinh dính đầy bụi bẩn, lau chùi Dragunov cẩn thận trước khi trao trả nó cho Naib. Từng động tác tháo lắp cho đến những đường đạn vô cùng sắc bén, cậu không thể không thừa nhận rằng Jack có thiên phú trong mảng này. Bằng con mắt chuyên môn, Naib khắng định chắc chắn rằng, người này mới chỉ đang phô bày một, hai phần thực sự thôi. 

"Cảm ơn."

"Khỏi, cũng chả phải đồ của tôi." Naib chép miệng, tính kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhẽo, khó hiểu này tại đây, mà bất thình lình thắc mắc của cậu trượt khỏi hai hàm răng, cứ thể bật lên thành tiếng.

"Tôi nên xưng hô với anh thế nào nhỉ?"

Bờ vai đối phương bỗng chốc hơi khựng lại vài giây, song rất nhanh trở về trạng thái bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Naib nhướn mày, từ chối bình luận thêm, cậu còn tự hỏi vì sao bản thân lại nói ra câu ngu ngốc như thế chứ? 

"Jack Evilhost. Cậu có thể gọi tôi là Jack, nếu không ngại."

"Naib Subedar. Sau này nhờ anh giúp đỡ."

"Không có gì."

Lần này quả thực họ hết chủ đề, và bầu trời cũng đương ngả sang màu đỏ thẫm xinh đẹp, đem thế gian lần nữa chìm trong khung cảnh rực lửa. Xách đồ đạc trên vai, Naib thở dài, xoa nhẹ cơ bắp vừa bị chấn động giật từ nòng súng sớm nay bầm tím mà chưa kịp băng bó. Cá chắc chắn rằng lát nữa Emily sẽ đem cậu tế sống ngoài bờ sông cái tội dám lang thang linh tinh khi mà cô còn chưa cho cậu rời khỏi giường. Tuy nhiên Naib nhún vai, kệ chứ, nằm quài một chỗ chán thí mồ. Chưa kể lần này cậu thu hoạch cũng to lớn, gặp gỡ được trưởng quan mới, sau này kế hoạch đào ngũ có lẽ cũng dễ thở hơn đôi chút. 

Bữa tối nay gồm súp ngô tráng miệng - thứ xa xỉ bậc nhất lâu lắm rồi, có lẽ từ mùa hè năm ngoái đến giờ, cậu mới được thưởng thức lại, ăn kèm cùng bánh bao. Chuông kẻng vừa điểm tiếng đầu tiên báo hiệu giờ ăn, Naib ngay lập tức như một cơn gió lao xuống bàn quầy, xếp vị trí đầu tiên, chờ đợi Demi đưa cơm. Sáu chiếc bánh bao thơm phức, trắng phau đặt ở trong bát tô khiến nước miếng cậu chảy ròng ròng, ngoảnh đi ngoảnh lại nhân lúc không ai chú ý, Naib vội chuồn vô cái góc quen thuộc thì bóng lưng quen thuộc vừa mới gặp trưa nay xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Naib giật mình, cố gắng load cái thông tin con người mặc lễ phục trịnh trọng, đi trực thăng tới tận biên giới chiến trường đổ máu để nhậm chức, buổi trưa lên dùng chui súng của cấp dưới, buổi tối lại còn ăn cơm tập thể cùng binh sỹ mà không có ý định ăn riêng khiến cậu mở mang tầm mắt. Loại này, tốt nhất tránh xa nghìn dặm, cậu lẳng lặng bê suất ăn quẹo trái, chấp nhận ồn ào và phiền phức cốt ăn nốt đồ còn thu dọn sớm. Đáng tiếc thì Jack cũng đã nhìn thấy cậu, hiển nhiên chỗ ngồi quen thuộc thân thương cậu yêu quý bị hắn chiếm mất, Naib nhíu mày ngó trái ngó phải, căng mắt kiếm nơi nào đấy còn chút khoảng trống. Gã quý tộc người Anh nhanh chóng đứng dậy, cất tiếng ngăn cản bước chân người lính Nepal chuẩn bị rời khỏi tầm mắt mình.

- Quý ngài bé nhỏ, cậu không muốn ngồi xuống đây thưởng thức bữa tối cùng tôi sao?

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net