1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu hắn được nghe bảo rằng đó là ý tưởng của Makki. Có lẽ ấy cũng chính là bằng chứng xác đáng đầu tiên.

Đó là điều cuối cùng Hajime nghĩ tới khi hắn đang được dẫn lên căn hộ nằm trên tầng ba của Kyoutani. Đó là ở Tokyo, giữa tháng Sáu, chẳng có gì ngoài màu xanh lá nhạt lóa mắt bên ngoài khung cửa sổ. Căn hộ nằm ở một khu phức hợp khang trang hơn những gì hắn nghĩ ai đó ở tầm tuổi hắn có thể chi trả, và hắn phải cắn chặt lưỡi để ngăn bản thân đưa ra bất kỳ lời bình luận nào với Mattsun, lúc này đang lần mò tìm chiếc chìa sơ cua. Hajime thả lỏng rồi nắm chặt lấy chai rượu sake mà mình đã mua, một món quà nhỏ mà hắn hy vọng đủ táo tợn để khiến đám đông lầm bầm.
  
"Vào trước đi," Mattsun nói khẽ. Cánh cửa bật mở, bên trong bóng tối bao trùm. Nụ cười cậu trao cho Hajime có vẻ sáng láng đến đáng lo ngại.
    

"Được rồi." Hajime nhìn cậu lần chót rồi bước vào.

      

     

        
Cuộc gọi tới hồi một tuần trước. "Tớ biết cậu đang điều trị ung thư hay cái khỉ gì đó ở Osaka, nhưng cuối tuần này cậu tới Tokyo được không?"

Hajime nhíu mày với chiếc điện thoại. Hắn đang đứng thẳng lưng giữa phòng thí nghiệm lộn xộn, tập hồ sơ kẹp một bên hông, bảng tính lờ mờ được mở trên màn hình trước mặt. Đáng lẽ hắn không được phép nhận điện thoại giữa giờ làm việc như thế này.

"Vụ gì thế?"

Mattsun hắng giọng. "Chúng tớ định tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho Yahaba. Tốt nghiệp các thứ. Ý tưởng của Makki. Cậu ấy muốn làm thằng nhóc hoảng loạn đến độ quên sạch mọi thứ rồi phải quay lại đại học. Ai cũng tới cả."

Hajime nhíu mày chặt hơn, đặt tập hồ sơ xuống. Khi hắn nhìn lên, bức tường phòng thí nghiệm nhìn trân trân đáp trả, loại màu trắng người ta sẽ bắt gặp ở phòng khám, dày đặc những tấm bảng trắng lem nhem với các dòng ghi chú chi chít. Utsui đã rời đi từ giữa buổi sáng, để lại hắn và Ueno hoàn thiện việc nhập số liệu cho ngày hôm ấy. Hắn không quá ưa thích việc này, nhưng với một tháng gồm cả thảy sáu mươi tiếng làm việc mỗi tuần, nó giúp hắn nghỉ ngơi phần nào, và đó cũng là quãng thời gian duy nhất hắn không thấy tội lỗi khủng khiếp khi nhận một cuộc điện thoại. Phòng thí nghiệm luôn yên tĩnh vào thời điểm này, những chiếc máy chạy bộ im ắng kỳ lạ, màn chiếu trên giàn như thể bị đông cứng cùng với thời gian.

"Cả bọn luôn hả?" hắn hỏi. Hắn cố ép xuống bất cứ lo âu nào tiềm ẩn trong giọng điệu của mình.

"Ừm," Mattsun đáp. "Kyoutani là người chủ trì. Căn hộ của thanh niên ấy đẹp lắm. Và tớ khá chắc, kiểu, các chị gái của Yahaba sẽ tới, và một vài người bạn ở lớp đại học của nó. Nhưng Kindaichi và Kunimi cũng sẽ xuống đây từ Sendai, và Watari ở Hiroshima cũng vậy, hay ít nhất là Makki nói thế. Đương nhiên tớ với cậu ấy cũng sẽ ở đó rồi." Những cái tên được liệt ra một cách liến thoắng như thể đã luyện tập từ trước. "Đợi mỗi cậu thôi đấy, bạn ạ."

Hajime buông tay khỏi cạnh bàn, chợt nhận ra nãy giờ mình đã siết chặt nó. Mattsun gọi điện cho hắn vào giờ này quả là kỳ cục. Hắn đã sống ở Osaka được sáu tuần, hắn và cậu bạn chung phòng ở Irvine theo chân một vị giáo sư cũ đến tận đây cho kỳ thực tập; hắn đã miễn cưỡng rêu giao rằng bản thân mình luôn đầu tắt mặt tối, biết rằng bất cứ kế hoạch nào mà Makki và Mattsun đang vẽ ra ở Tokyo cũng sẽ khó từ chối được. Dù sao đến tháng Tám mình cũng sẽ quay về California, hắn đã nói vậy, nhưng hắn không biết nó liệu có đúng hay không. Đến giờ hắn vẫn không biết.

"Ý tớ là..." hắn mào đầu. Hắn mới gặp họ được một lần từ lúc về nước, một buổi đi chơi đêm lờ mờ, cả bọn thức dậy ở căn hộ của Makki sáng hôm sau, nôn nao và quay cuồng đến độ không thể gợi lại chi tiết nào. Cuối tuần này chỉ có ca của Ueno; Hajime có thể đọc lướt bản nghiên cứu trên tàu. Gặp mọi người cũng có sao đâu? "Ừ, chắc vậy. Được phết."

Tiếng cười lanh lảnh của Mattsun vọng ra từ loa ngoài. "Được rồi. Thứ bảy, bảy giờ đúng. Yahaba sẽ đến lúc tám giờ. Chúng ta sẽ làm cu cậu vãi ra quần. Tớ sẽ nhắn lại mấy chi tiết khác sau."

"Ừm." Hajime chuyển chiếc điện thoại sang tai bên kia, di chuột máy tính để mở lại bảng tính, đã có vẻ dè dặt. "Hiểu rồi."

"À, và," Mattsun xen vào. Giọng cậu trầm xuống. "Đừng bảo Oikawa cậu sẽ đến đó nhé. Tớ biết cậu sẽ muốn làm thế, nhưng Makki muốn FaceTime hay gì đó đại loại thế lúc cuối buổi. Cậu ấy không cần biết đâu." Cậu cười ra tiếng. "Tớ tin là cậu có thể giữ một bí mật với cậu ấy, nhỉ?"

Hajime lơ đãng chớp mắt trước màn hình máy tính. Hắn tốn quá nhiều thời gian để trả lời. "Được rồi, không phải lo."

"Gặp lại ở đấy nhé!" Mattsun cúp máy.

Hajime để chiếc điện thoại nằm giữa tai và vai của mình vài giây trước khi đặt nó xuống. Bên ngoài cửa sổ, tháng Sáu thật chói chang và rực rỡ, những tia nắng nhấp nháy chiếu xuống sàn linoleum từ tấm cửa chớp. Xung quanh hắn, chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng kêu rền rĩ của máy móc.

Làm thế nào để giải thích rằng hắn vốn đã không có ý định nói với Oikawa?

    

   

       
Hắn biết có gì đó không đúng khi trông thấy Yahaba ở đó, nhìn hắn chằm chằm, lúc hắn vừa mới bước vào căn hộ. Đó không phải là cách những bữa tiệc bất ngờ hoạt động. Có vài giây ngập tràn sự bối rối, đèn bật lên kêu tách một cái, mọi người trong phòng khách đóng băng trong một khắc, mắt mở to như thể họ vô tình bị đặt nhầm chỗ. Và đèn bị tắt đi đánh tách một lần nữa, rồi có tiếng hét của Kindaichi ở chỗ nào đó phía sau hắn, và ánh đèn lại lên và lần này thì được để nguyên như thế.

Hajime đứng đó trước mặt Yahaba vài giây, câm lặng, chai sake trong tay, và hỏi: "Đây không phải tiệc bất ngờ cho chú mày hả?"

Hắn không nhận được câu trả lời. Những cuộc hội thoại bỗng vang lên khắp cả phòng cùng một lúc, như thể làm theo ám hiệu. Những cái đầu bất thình lình quay ngoắt đi. Không ai nhìn hắn. Độ bối rối của Hajime tăng gấp mười lần. Xung quanh hắn có Watari, và Kunimi, và một vài người phụ nữ trò chuyện túm tụm với nhau mà rất có thể là các chị gái của Yahaba, và bạn gái của Makki hắn đã từng gặp một lần trước đây. Hắn nghển cổ tìm kiếm ánh mắt của Mattsun, lúc này đang đứng cạnh cửa với Kindaichi và Kyoutani, tự dưng cả hai nói chuyện rất hăng say. Hajime nhíu mày. Hắn đã bỏ lỡ một thứ gì đó, hoặc cả mười thứ gì đó.

Yahaba đứng ngay cạnh hắn, nở một nụ cười ám muội và cầm lấy chai sake từ tay hắn. "Rượu này được ủ lâu chưa?"

"Chuyện gì vậy?"

Mặt Yahaba nhăn nhó, như thể cậu thấy thương hại hắn. "Em không nghĩ mình sẽ nhận được loại rượu này từ một nghiên cứu sinh còn đang nghèo rớt đó. Hẳn phải nhớ tụi em lắm, nhỉ?"

"Chú mày nói—tất cả chuyện này là sao?"

Mọi vẻ điềm nhiên Yahaba đang trưng ra tan biến, thế rồi cậu dẫn Hajime ra chỗ đi văng, ấn hắn ngồi xuống đó. "Không phải lo," cậu nói. Cậu vỗ lên phần đệm bên cạnh hắn. "Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát."

Hajime nhận thấy cảm giác thích thú dâng dần lên trong mình trong lúc cậu ngồi xuống cạnh hắn. "Đây không phải tiệc bất ngờ cho chú mày hả?" Xung quanh hắn, người ta cứ liếc vội rồi giật mình quay ngoắt đi khi bắt gặp ánh mắt hắn. Hắn suýt làm Watari vỡ vụn.

Yahaba tươi cười nhìn hắn, đã bắt đầu bóc lớp vỏ đóng gói chai rượu. "Cái này là cho em, đúng không?"

Hajime bất giác mỉm cười trước câu nói của cậu. "Ừ, nếu đây là tiệc của chú, thì phải rồi."

"Hừm." Yahaba giả đò tỏ ra ý tứ trong khi đọc tên nhãn rượu. "Em đoán nói thế cũng được, vì em có cơ hội được xem."

"Gì cơ? Xem gì?" Nó tạt vào mặt Hajime, một cái chùy đập vào mặt hắn. Đầu hắn ngẩng lên. "Khoan đã, Makki đâu rồi?"

Yahaba bắt gặp ánh nhìn của hắn, mắt mở to vì hoảng hốt hoặc vì thích thú. Cậu không có đủ thời gian để đáp lời. "Anh hỏi buồn cười ghê, vì—"

Cánh cửa bật mở. Makki đứng tại lối vào, và tất cả mọi người trong phòng quay ra chỗ cậu. Cậu đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp Hajime, và rồi cậu cười toe toét.

Tiếp đó, bước ra từ phía sau lưng cậu với ánh nhìn hoang mang cùng cực, là Oikawa.

Yahaba kéo tay Hajime; cả hai ngồi dậy từ đi văng, và Yahaba đưa hắn qua nửa căn phòng đến chỗ Oikawa và đặt hắn đứng tại đó.

"Bất ngờ chưa!" Cả một vụ nổ, cả căn phòng cùng một lúc.

Thời gian như ngưng đọng. Hajime nhìn Oikawa, và Oikawa nhìn lại. Một lối đi vừa được tạo thành giữa họ, đám đông đã lùi về đằng sau và đang quan sát. Câu hỏi hiển nhiên, cấp thiết nãy giờ ngay lập tức có lời giải đáp: Không, Oikawa cũng không biết. Cái nhìn hoang mang trên mặt anh bất thình lình biến mất. Một nụ cười, hơi căng cứng nơi khoé môi hiện lên thế chỗ. Mắt anh khẽ nheo lại, như thể anh đang cố ra vẻ vui mừng. Chúa ơi.

Một bữa tiệc bất ngờ. Cho họ. Oikawa đáng lẽ phải ở Argentina. Hắn đáng lẽ phải ở Osaka. Một cuộc họp mặt bất ngờ. Họ mang cả hai đến đây. Hiển nhiên là thế.

Oikawa trông rám nắng, và cao hơn bằng cách nào đó, tóc anh ngắn hơn, và tháng năm đã phù phép lên anh. Anh đang khoác trên mình sắc màu trắng-xanh của đội Argentina như mang một bộ áo giáp, lá cờ ở ống tay áo, trông anh giống chính anh đến đau đớn. Bất chợt, toàn bộ buồng phổi Hajime như nghẹt lại. Đây không phải khung cảnh hắn đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận. Kể từ bao giờ? Có phải là mùa hè ấy, trước khi một trong hai người họ rời đi? Hajime lùi lại, vai hắn run rẩy, thân thể không cao lớn bằng một nửa hiện tại, mắt anh, ướt đẫm và ánh lên tia sáng yếu ớt—

Đừng bảo Oikawa cậu sẽ đến đó nhé. Tớ tin là cậu có thể giữ một bí mật với cậu ấy, nhỉ?

Thật tàn nhẫn. Hajime chỉ có vài giây trong cõi hư vô trước khi hiện thực ùa về với hắn, và những thời khắc họ trân trân nhìn nhau trong im lặng bỗng chốc sôi nổi trở lại. Hắn cần làm gì đó. Hắn không nên chỉ đứng đó; vì nếu họ đứng đó, thì tất cả mọi người sẽ biết, và hắn sẽ phải giải thích, và toàn bộ những cặp mắt trong phòng đang đổ dồn vào họ, và sự im lặng chết chóc, và—

Cánh tay của Oikawa vòng quanh hắn. Cả thân thể anh quá rắn chắc, và quá ấm áp, và sắc trắng-xanh của chiếc áo phông có mùi mà Hajime chưa từng ngửi thấy trước đây. Như một sự phản bội. Sự câm lặng chết chóc vừa nãy đã tan biến và có tiếng máy ảnh điện thoại và ai đó trong phòng hét lên điều gì đó—Kindaichi, hoặc Makki, hay Mattsun, nhưng Hajime đang lênh đênh và hoàn toàn không nghe thấy chúng.

Họ tách nhau ra, và khi đối diện với sự sáng chói tuyệt đối của anh ở khoảng cách này, Hajime buộc phải tự hỏi xem liệu có dễ dàng hơn nếu họ đã thành thật. Quả là một phép màu khi mọi chuyện đã đi xa đến độ này. Nói ra thì có mất gì đâu? Họ đúng là hai thằng hèn nhát. Một trong hai người, một câu nói với Makki, họ đã có thể làm giảm đi tầm nghiêm trọng của mọi việc— Phải, Oikawa và tớ không còn trò chuyện nhiều đến thế nữa. Tệ đến mức nào được?

Không thể tệ hơn lúc này.

"Iwa-chan," Oikawa cất tiếng. Giọng nói của anh vọng về qua năm năm xa cách. Căn phòng không im ắng nữa, nhưng nó lại câm lặng một cách khác thường, và khi Hajime nhìn quanh, hắn thấy những cặp mắt quan sát hai người như thể dò hỏi.

Họ đã để mọi thứ đi xa đến độ này. Giờ thì, tất cả đều vô nghĩa.

"Oikawa," hắn nói, và hắn kéo anh vào một cái ôm khác, vì hắn không thể nghĩ ra điều gì khác để làm. Mọi người hoan hô một lần nữa, và Hajime quan sát bức tường phía xa nhoà dần đi. Hắn thấy tê liệt khi làn da hai người chạm vào nhau.

Không thể tệ hơn lúc này.

      

    

     

       
<<<

    

   

   

     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net